Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 149: Đây là do Kỳ Anh làm.



Chương 149: Đây là do Kỳ Anh làm.

Đồng Kỳ Anh mở to hai mắt nhìn anh ta hôn lên lông mày của mình, sau đó là chóp mũi, tiếp tục là…

Chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Lúc này tất cả động tác đều phải dừng lại. Đồng Kỳ Anh vô thức ngồi thẳng dậy. Phó Quân Bác cũng phải lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, bình tĩnh nhìn màn hình.

Anh ta tưởng là Lý Tư San, nhưng không nghĩ đến lại là anh trai Phó Quân Tiêu.

“Alo, anh cả.” Sau khi Phó Quân Bác nhận điện thoại, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Chỉ là âm thanh nhẹ nhàng không còn chân thành như trước nữa.

Phó Quân Tiêu hỏi qua điện thoại: “Người phụ nữ Lý Tư San đó thật ra là bạn gái cũ của em đúng không?”

“Đúng vậy.” Phó Quân Bác sững sờ một lúc rồi mới đáp lại một cách yếu ớt. Anh ta còn cho rằng anh cả sẽ không nhớ Lý Tư San là ai, nhưng không ngờ anh cả lại có thể nhớ ra vào lúc này.

Phó Quân Tiêu nghiêm túc hỏi: “Gần đây cô ta rất hay qua lại với em?”

“Đúng vậy…” Phó Quân Bác trả lời không cần nghĩ ngợi.

“Hai người thực sự chỉ nói về công việc thôi sao?” Phó Quân Tiêu lại hỏi.

Phó Quân Bác vẫn như cũ không hề dè dặt, bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy.”

“Vậy những thứ khác ngoài công việc, em nghĩ như thế nào?” Bên này, trước khi Phó Quân Tiêu hỏi câu này thì anh cũng đã thực sự suy nghĩ kỹ.

“Rốt cuộc là anh muốn như thế nào?”

Trong lòng Phó Quân Bác đột nhiên trở nên mơ màng.

Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Phó Quân Bác nhíu mày, cô chỉ đành đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Phó Quân Bác nhìn theo bóng dáng rời đi của Đồng Kỳ Anh, ham muốn đối với cô vừa rồi cũng biến mất bởi vì cuộc điện thoại của Phó Quân Tiêu.

Anh ta dần dần lấy lại tỉnh táo, đồng thời cũng bắt đầu chính thức đối mặt với chuyện này.

“Anh cả, giữa em và Lý Tư San chỉ đơn thuần là qua lại về công việc.”

“Ừm, vậy được rồi.”

Sau khi Phó Quân Bác cúp điện thoại của Phó Quân Tiêu, khóe miệng anh ta hơi nâng lên, ánh mắt dịu dàng dừng lại ở phòng khách đằng kia.

Vừa rồi Kỳ Anh… Thẹn thùng phải không?

Sáng sớm ngày hôm sau.

Đồng Kỳ Anh vừa đặt bữa sáng lên bàn thì Phó Quân Bác đã mặc quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng ngủ.

“Chào buổi sáng.” Cô vẫn mỉm cười như mọi khi, nét mặt tươi cười như hoa.

Trên tay Phó Quân Bác cầm hai chiếc cà vạt đi đến trước mặt Kỳ Anh nhẹ nhàng hỏi: “Em cảm thấy anh mang cái nào thì đẹp.”

Đồng Kỳ Anh giật mình, có chút ngơ ngác nhìn Phó Quân Bác.

Phó Quân Bác hiểu ý mỉm cười, nâng tay lên nhéo mũi Đồng Kỳ Anh: “Sao lại nhìn ngớ ngẩn vậy?”

“Cái này.” Đồng Kỳ Anh nhanh chóng cầm lấy chiếc cà vạt màu xanh đậm có chấm bi trắng trong tay Phó Quân Bác, ướm thử lên cổ áo của Phó Quân Bác.

Phó Quân Bác mỉm cười nói: “Em giúp anh đeo đi.”

“Nhưng mà… Em rất vụng về, mãi không học được…” Đồng Kỳ Anh bất đắc dĩ cười.

“Vậy anh sẽ dạy đến khi em học được mới thôi.” Phó Quân Bác nắm lấy tay của Đồng Kỳ Anh bắt đầu dạy cho cô cách thắt cà vạt cho một người đàn ông.

Thật ra… Rất đơn giản… Nhưng cô không bao giờ nhớ được…

Đồng Kỳ Anh vui vẻ nhướng mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngọt ngào.

Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô, Phó Quân Bác chợt nghĩ đến Lý Tư San thời trung học.

Anh ta luôn muốn đem vẻ đẹp của Kỳ Anh lưu lại ở bên người.

Phó Quân Bác cũng không ngờ rằng mình lại có suy nghĩ như vậy.

Anh ta muốn có được cô, giống như mối tình đầu tốt đẹp.

Nếu như anh ta không có tình cảm với cô thì anh ta sẽ không có ham muốn chiếm giữ đối với cô!

Nhưng mà anh ta có ham muốn chiếm giữ cô.

Mặc kệ trước đây bởi vì đồng cảm mới cùng cô kết hôn hay là hiện tại, anh ta đều vì có cảm giác với cô mới nghĩ đến muốn cùng cô thử xem sao.

“Buổi trưa hôm nay, anh sẽ về nhà ăn cơm.” Phó Quân Bác hôn một cái trên trán Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh thấy anh ta chuẩn bị đi làm liền vội vàng chạy đến bàn ăn cầm hộp cơm đã được sắp xếp xong đưa cho Phó Quân Bác.

“Anh cầm theo đến phòng làm việc ăn đi.” Đồng Kỳ Anh cười nói.

Phó Quân Bác gật đầu, sau khi nhận hộp cơm, anh ta bước khỏi cửa lại quay đầu nói: “Em dọn dẹp một chút, lát nữa chúng ta sẽ dọn đến căn hộ nơi anh từng ở bên lầu trên. Triệu Bân sẽ qua đây đưa chìa khóa cho em.”

“Thật sự có thể chuyển về sao?” Đồng Kỳ Anh khó hiểu hỏi.

“Căn hộ này quá đơn sơ, anh nên cho em một ngôi nhà tử tế hơn.” Phó Quân Bác nói một cách đầy ẩn ý.

Đồng Kỳ Anh vui vẻ cười một tiếng: “Anh đã trả xong nợ bên ngoài rồi hả?”

“Trả được một nửa rồi, nhà cũng đã lấy lại rồi. Vì vậy chúng ta không cần tiếp tục sống trong căn phòng nhỏ này nữa!” Phó Quân Bác cười nói. Thật ra anh ta đã trả hết rồi, là do Lý Tư San giúp anh ta trả nợ.

Liệu cô có thể hiểu rằng anh ta đã bắt đầu mở lòng chấp nhận cô là một người vợ hay không?

Sau khi Phó Quân Bác đi làm, Đồng Kỳ Anh ở nhà một mình cười ngây ngô rất lâu.

Tối hôm qua, một mình cô im lặng trở về phòng, lại không thấy Phó Quân Bác đến hỏi thăm làm cho trong lòng cô rầu rĩ không vui.

Nhưng mà bây giờ, cô vui đến nổi như thấy cầu vồng.

Phó Quân Bác trở lại công ty lấy văn kiện, sau đó đi đến cao ốc của tập đoàn Phó Thị tìm anh cả Phó Quân Tiêu ký văn kiện.

Bởi vì buổi sáng nán lại ở chỗ Đồng Kỳ Anh nên hiện tại sau khi ký xong văn kiện lại vội vàng tới phòng họp. Trước tiên đành phải đặt bữa sáng trên bàn làm việc của Phó Quân Tiêu.

“Quân Bác, em bỏ quên đồ rồi…”

“Em không có thời gian ăn ăn bữa sáng này. Kỳ Anh đã làm nó, bỏ không thì tiếc. Anh cả, anh ăn giúp em đi!” Phó Quân Bác sau khi cắt ngang lời của Phó Quân Tiêu thì thu thập văn kiện rồi vội vã rời khỏi phòng làm việc của Phó Quân Tiêu.

Bữa sáng do Kỳ Anh làm…

Phó Quân Tiêu đăm chiêu cầm hộp cơm lên và mở ra xem.

Bên trong có thanh cua và sushi được sắp xếp ngăn ngắn.

Tại sao Kỳ Anh lại làm bữa sáng cho Quân Bác bằng sushi?

Lẽ nào cô không biết Quân Bác dị ứng với thanh cua sao?

Nói như vậy có nghĩa là Kỳ Anh thực sự không hiểu Quân Bác?

Hai người họ có phải là vợ chồng không?

Phó Quân Tiêu nghĩ đến đây, anh nhấc điện thoại trên bàn làm việc và gọi cho trợ lý đặc biệt của mình là Trịnh Minh Hâm đi vào.

“Cậu cả, anh có gì dặn dò?” Sau khi Trịnh Minh Hâm bước vào gật đầu hỏi.

Phó Quân Tiêu nhíu mày ra lệnh: “Giúp tôi điều tra vì sao Quân Bác kết hôn đột ngột như vậy.”

“Dạ được.”

Sau khi Trịnh Minh Hâm bước ra ngoài thì Phó Quân Tiêu nhìn lại hộp cơm ở trên tay.

Đây là bữa sáng do Kỳ Anh làm.

Trong lòng anh thật sự rất rầu rĩ. Bữa sáng do người phụ nữ anh yêu làm mà anh lại phải thông qua cách này mới được ăn.

Phó Quân Tiêu cười khổ, đặt hộp cơm sang một bên và bắt đầu làm công việc của mình.

Bất giác lúc anh làm việc đã cầm lấy sushi trong hộp cơm để ăn.

Anh phát hiện mùi vị không tệ, rồi cứ thế liên tiếp ăn hết miếng này đến miếng khác cho đến khi ăn sạch.

Không chỉ là bởi vì cô là người phụ nữ anh yêu mà còn bởi vì mùi vị của món sushi này thực sự rất hợp với khẩu vị của anh.

Sushi đã ăn hết rồi những công việc của anh lại chỉ mới làm được một nửa. Trong đầu lại chỉ nghĩ đến Đồng Kỳ Anh.

Hình bóng người phụ nữ này, từ ngày đầu tiên cô xông vào thế giới của anh thì từ đó đến này chưa bao giờ phai nhạt đi.

Với sự giúp đỡ của Triệu Bân, Đồng Kỳ Anh đã thu dọn xong hành lý. Cuối cùng có thể cùng với Phó Quân Bác dọn về căn nhà sang trọng lúc đầu trên tầng thượng.

Tục ngữ nói, hoạn nạn mới thấy chân tình.

Đồng Kỳ Anh cảm thấy mối quan hệ giữa bản thân và Phó Quân Bác trong tương lai nhất định sẽ bền chặt.

Sau khi thu dọn nhà cửa thì trời tối, cũng đến giờ Đồng Kỳ Anh lại phải đi đến “Dạ Hoặc.”

Bây giờ, ở “Dạ Hoặc” không còn có chị dâu Đường Vãn Kiều nâng đỡ nữa nên Đồng Kỳ Anh cũng không biết bản thân có thể ở lại “Dạ Hoặc” bao lâu.

Tuy nhiên điều làm cô không ngờ tới là cô vừa tới “Dạ Hoặc” đã bị Phí Ngọc Nam gọi đến phòng làm việc, ông ta nghiêm túc nới với cô rằng cô đã bị sa thải.

“Tại sao?” Đồng Kỳ Anh không hiểu nhìn Phí Ngọc Nam người đang ngồi bắt chéo hai chân trên ghế ông chủ, trong tay cầm điếu xì gà.

Phí Ngọc Nam hút một hơi xì gà, phun ra những đám khói, hai tay vút vút nói: “Đây là ý của cậu Thập, tôi cũng không biết tại sao.”

“Chúng ta đã ký hợp đồng rồi!” Đồng Kỳ Anh nắm chặt hai tay, có chút tức giận chống lên bàn làm việc của Phí Ngọc Nam.

Phí Ngọc Nam hời hợt đáp: “Tạ Liên, cô phải thấy thỏa mãn! Ai kêu cô đắc tội với cậu Thập! Cậu Thập chỉ đuổi cô đi mà vẫn chưa băm cô ra đã là tốt lắm rồi!”

“Tôi…” Đồng Kỳ Anh muốn nói lại thôi, không còn phản bác lại lời nói của Phí Ngọc Nam nữa.

Đúng, cô quả thực nên biết thỏa mãn.

Sở dĩ cô tức giận chẳng qua là bởi vì cô muốn dùng thời gian hai tháng nghỉ hè để kiếm chút tiền thôi. Mà hai tháng sau thì sao? Đến lúc đó cô không biết phải học đại học ở đâu.

Đồng Kỳ Anh cúi đầu, sau khi cô tức giận đi ra khỏi phòng làm việc của Phí Ngọc Nam liền bị một người đàn ông lạ mặt tây trang mang giày da chặn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status