Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 148: Anh muốn hôn em.



Chương 148: Anh muốn hôn em.

Phó Quân Tiêu giật mình, mỉm cười từ chối: “Không được, tối nay anh có chuyện.”

“Cô ấy về rồi phải không?” Lý Tư San buồn bã hỏi.

Phó Quân Bác mím môi, gật đầu.

Kể từ khi anh ta nói với cô ta rằng anh ta đã kết hôn, anh ta đã không giấu bất cứ điều gì về việc của Kỳ Anh với cô ta.

Ngược lại là Kỳ Anh, anh ta giữ bí mật với cô về mối quan hệ qua lại thân thiết với mối tình đầu của mình.

Thật ra, đây không phải là đang che giấu Kỳ Anh!

Anh ta chưa bao giờ nhắc đến việc của Lý Tư San với Kỳ Anh.

Lý Tư San nhìn Phó Quân Bác, vừa định thăm dò hỏi anh ta khi nào mới ly hôn với Kỳ Anh, nhưng lại cố nén không hỏi.

Trong lòng cô ta tự nhắc nhở bản thân, thời khắc mấu chốt này cô ta phải bình tĩnh, không được dồn ép Quân Bác quá chặt.

Hơn nữa, những ngày này Quân Bác đối xử với cô ta như một tình nhân.

Nắm tay, ôm hôn, lên giường. Hai người họ đã làm những việc nên làm, những việc không nên làm cũng đã làm rồi.

“Vậy thì được rồi! Hôm khác chúng ta lại hẹn gặp.” Lý Tư San cười gượng gạo, xoay người rời đi.

Phó Quân Bác cũng không nghĩ nhiều, chỉ xoay người trở về phòng làm việc của bản thân.

Thang máy của Lý Tư San vừa đến tầng một, thì thang máy chuyên dụng của Phó Quân Tiêu ở bên cạnh cũng đúng lúc đến tầng một.

Hai người bước ra khỏi thang máy gần như cùng lúc. Chỉ có điều Lý Tư San nhanh hơn Phó Quân Tiêu một bước.

Phó Quân Tiêu chỉ nhìn thấy sườn mặt và bóng lưng của Lý Tư San.

Lý Tư San lại không chú ý đến Phó Quân Tiêu.

Sau khi Phó Quân Tiêu bước ra khỏi thang máy, anh đang nghĩ về người phụ nữ lúc nãy vừa bước ra khỏi thang máy bên cạnh.

Thật ra lúc lần đầu tiên chủ tịch Lý mở tiệc chiêu đãi anh, Phó Quân Tiêu đã cảm thấy con gái của chủ tịch Lý là Lý Tư San luôn khiến anh cảm thấy quen mắt. Lâu như vậy rồi, đột nhiên anh lại nhớ ra lý do tại sao thấy cô ta quen mắt.

Tuy rằng đã năm năm, nhưng nếu như anh nhớ không nhầm thì Lý Tư San chính là bạn gái cũ của Quân Bác!

Lý Tư San lại tới tìm Quân Bác?

Phó Quân Tiêu không khỏi nhíu mày. Gần đây anh suy nghĩ quá nhiều chuyện.

Sở dĩ anh quan tâm đến việc Lý Tư San có phải đến tìm em trai Quân Bác của mình hay không hoàn toàn là bởi vì Đồng Kỳ Anh.

Quân Bác đã từng có một mối tình sâu đậm với Lý Tư San.

Hôm nay, mặc dù Quân Bác đã kết hôn với Kỳ Anh. Nhưng trong lòng Quân Bác thực sự buông bỏ được Lý Tư San hay không?

Kỳ Anh có biết gì về việc của Lý Tư San không?

Quân Bác có thể sẽ vương vấn Lý Tư San hay không?

“Cậu cả, giám đốc Viên mời anh ăn tối ở khách sạn Hoa Kiều.” Lời nói của trợ lý Trịnh Minh Hâm kéo Phó Quân Tiêu ra khỏi những suy nghĩ trong đầu về tất cả những việc liên quan đến Đồng Kỳ Anh.

Quả nhiên, chỉ cần là việc liên quan đến Đồng Kỳ Anh thì anh không có cách nào bình tĩnh được.

Kỳ Anh, em nhất định phải hạnh phúc. Đó là…

“Được.” Phó Quân Tiêu tỉnh táo trở lại, nhẹ giọng đáp.

Khi trái tim của một người đang nghĩ về một người khác, thì hình bóng của người đó sẽ luôn vô tình xuất hiện trước mắt.

Phó Quân Tiêu ngồi sau ghế lái, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Anh vô tình nhìn thấy một bóng người đi bên đường khiến anh mơ màng.

Là Kỳ Anh…

Muốn đến khách sạn Hoa Kiều buộc phải đi qua chung cư Địa Trí thuộc tập đoàn Phó Thị.

Đồng Kỳ Anh xách theo hai túi nguyên liệu vừa mới mua ở siêu thị vội vàng về nhà.

“Dừng xe.” Phó Quân Tiêu đột nhiên ra lệnh.

Tài xế lập tức cho xe dừng lại.

Phó Quân Tiêu không quan tâm đến bất cứ điều gì, trực tiếp mở của xe bước xuống.

“Hắt xì…” Đồng Kỳ Anh không biết tại sao lại hắt hơi.

Cũng không biết ai đang ở sau lưng nhắc tới cô.

Đồng Kỳ Anh theo bản năng dụi dụi mũi, vừa định đi tiếp thì liền cảm thấy trên tay nhẹ đi. Có người lấy đi đống đồ trên tay cô.

“Anh, anh cả?”

Đồng Kỳ Anh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Quân Tiêu không biết từ lúc nào xuất hiện bên người mình.

Hai túi nguyên liệu lớn đối với Phó Quân Tiêu mà nói rất nhẹ. Nhưng đối với Đồng Kỳ Anh quả thật có chút nặng.

Vừa nhìn là biết là tủ lạnh ở nhà nhất định trống không. Nếu không Đồng Kỳ Anh sẽ không mua nhiều đồ ăn như vậy.

“Anh đưa em về nhà.” Phó Quân Tiêu bình tĩnh nói, xoay người đi về phía trước.

Đồng Kỳ Anh tỉnh táo trở lại, vội vàng đuổi theo xấu hổ nói: “Anh cả, tự em có thể làm được.”

“Tay của em đều đỏ hết cả lên rồi, nghỉ ngơi đi!” Ngữ khi nói chuyện của Phó Quân Tiêu vẫn lạnh lùng như cũ.

Đồng Kỳ Anh lúc này theo bản năng nhìn xuống hai tay, phát hiện bàn tay và mười ngón tay quả thực đã đỏ một mảng.

“Anh cả, anh…”

Cũng quá cẩn thận rồi!

Thế mới nói, Tô Hoài Lan kết hôn với một người đàn ông biết quan tâm đến tinh tế!

Ôi, đợi đã, cô lại nghĩ đi đâu rồi?

“Anh cả, anh đợi em với!”

Bước chân của Phó Quân Tiêu rất lớn. Đồng Kỳ Anh vừa kêu to vừa phải tăng tốc bước chân.

Sau khi đến cửa nhà, Đồng Kỳ Anh nhận lại đồ của mình từ trong tay Phó Quân Tiêu, cười nói với Phó Quân Tiêu: “Anh cả, cùng nhau ăn tối đi!”

“Không được, anh còn có việc.” Phó Quân Tiêu bình tĩnh nói xong, xoay người rời đi không chút lưu luyến.

Đồng Kỳ Anh vội vàng vẫy tay chào: “Anh cả, tạm biệt!”

Tuy nhiên, Phó Quân Tiêu không để ý tới lời từ biệt của cô mà trực tiếp rời đi.

Đồng Kỳ Anh đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Có phải cô giống như những gì anh cả nói không, tự mình đa tình!

Bởi vì anh cả thấy cô giống Tô Hoài Lan nên mới quan tâm đến cô nhỉ!

Ừm, nhất định là như vậy. Anh cả chỉ coi cô như một đứa em gái mà thôi.

Đồng Kỳ Anh nghĩ tới đây thì mỉm cười. Có một anh trai quan tâm cô thật tốt.

Giống như lúc cô còn nhỏ, Nặc Lâm Dương vẫn luôn cưng chiều cô.

Sau khi Đồng Kỳ Anh nấu xong, lúc cô đang nhặt rau thì tiếng mở cửa trong phòng khách khiến cô kinh ngạc.

Cô tưởng là trộm nên cầm lấy cây chổi trong bếp, rón rén bước đến cửa bếp.

Lúc một bóng đen đi vào cửa bếp thì Đồng Kỳ Anh mới vừa nâng chổi lên. Sau khi nhìn kỹ người bước vào cô vội vàng để chổi xuống giấu ở sau lưng.

“Anh, anh về rồi…” Đồng Kỳ Anh cười ngượng ngùng, trên mặt nổi lên hai tầng mây đỏ khiến cho bộ dáng cười của cô có chút đáng yêu.

“Em muốn giết chồng mình hả?” Phó Quân Bác nói đùa.

Đồng Kỳ Anh vội vàng lắc đầu: “Không, không phải!”

“Thật xin lỗi, đều là anh không tốt, không thường xuyên về nhà. Làm cho em tưởng rằng trong nhà có trộm!” Phó Quân Bác đột nhiên đưa tay lên đầu Đồng Kỳ Anh xoa xoa.

Đồng Kỳ Anh vui mừng lắc đầu: “Anh rất bận, em có thể hiểu và thông cảm cho anh.”

Nhìn vẻ ngoài nhu thuận của Đồng Kỳ Anh, lần đầu tiên Phó Quân Bác có cảm giác có lỗi.

Một cô gái tốt như vậy, sao anh có thể nhẫn tâm?

Lúc này trong mắt của Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Bác chính là mặt trời của cô.

Nếu như ngày nào đó không còn “mặt trời” này thì thế giới của cô sẽ hoàn toàn là một mảnh đen.

“Anh và em cùng nhau nấu cơm.” Phó Quân Bác đổi chủ đề.

Đồng Kỳ Anh vui vẻ gật đầu.

Suốt thời gian dài đến nay, đây là bữa tối hạnh phúc nhất mà cô từng ăn.

Sau bữa tối, Đồng Kỳ Anh dọn dẹp phòng ăn và phòng bếp rồi đi tắm.

Vì muốn theo dõi một bộ phim truyền hình trên đài nào đó vào đúng tám giờ, cô tắm xong bước ra trực tiếp ngồi trên sô pha với mái tóc dài ướt đẫm.

Cô đã quen với việc một mình xem tivi ở nhà, vì vậy cô chỉnh âm thanh xem tivi rất lớn. Mỗi ngày đều như vậy nên cô quên chỉnh lại.

Trong những ngày cô không có nhà, Phó Quân Bác hẳn là chưa từng đụng vào tivi.

Nghe thấy âm thanh tivi từ phòng khách truyền tới, ồn ào khiến bản thân không có cách nào bình tĩnh đọc sách. Phó Quân Bác bước ra khỏi phòng làm việc.

Phó Quân Bác bước đến phòng khách, nhìn thấy trên người Đồng Kỳ Anh chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm và mái tóc dài còn rối tung, ướt sũng. Anh ta xoay người đi vào phòng ngủ lấy máy sấy tóc.

Đồng Kỳ Anh tập trung tinh thần xem phim, hoàn toàn không ngờ Phó Quân Bác sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, làm cho cô hoảng sợ.

Cô phản ứng gần như theo bản năng, cầm điều khiển lên vặn nhỏ âm lượng.

Phó Quân Bác hiểu ý mỉm cười rồi ngồi xổm xuống, ấn mở phích cắm trên mặt đất, cắm điện vào máy sấy tóc.

“Để anh sấy tóc cho em.” Anh ta nhẹ nhàng nói.

Đồng Kỳ Anh vì được yêu thương mà lo sợ nhìn Phó Quân Bác, lúng ta lúng túng gật đầu.

Sau khi mở máy sấy tóc, Phó Quân Bác đứng bên cạnh Đồng Kỳ Anh vô cùng thân mật sấy tóc cho cô.

Mái tóc dài của cô vô cùng mượt, ướt như những sợi tơ ở trên làn da trắng tuyết ở cổ của cô.

Phải nói rằng Đồng Kỳ Anh thực sự rất xinh đẹp hơn nữa còn rất hấp dẫn.

Lông mày như liễu, mắt mơ màng như sao, môi hồng răng trắng, nước da vô cùng mịn màng.

Khi mái tóc dài của cô đã khô được hai phần ba, Phó Quân Bác tắt máy sấy đi, ôm hai gò má của cô lên.

Anh ta không kìm lòng từ từ cuối người xuống gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status