Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 153: Anh muốn cùng cô sống chung với nhau.



Chương 153: Anh muốn cùng cô sống chung với nhau.

“Chúng ta là bạn học cấp ba đó.” Lý Tư San híp mắt cười, sau đó kéo tay của chủ tịch Lý ỏn à ỏn ẻn nói: “Bố, anh ấy từng là học sinh giỏi nhất lớp con, rất có tài.”

Lý Tư San nói xong, sau đó gần lại bên tai chủ tịch Lý thì thầm to nhỏ.

Phó Quân Bác không biết Lý Tư San nói gì với chủ tịch Lý, chỉ thấy ánh mắt chủ tịch Lý nhìn Lý Tư San vô cùng hòa nhã, đối với Lý Tư San cười không khép được miệng, vỗ vỗ vào mu bàn tay của Lý Tư San.

“Ăn cơm xong, chúng ta ký hợp đồng đi!” Chủ tịch Lý lại nhìn Lý Tư San, dịu dàng nói.

Phó Quân Bác đột nhiên hồi tỉnh, lập tức nâng ly trà lên, hướng về phía chủ tịch Lý kính một ly.

Lý Tư San nhân cơ hội nháy mắt về phía Phó Quân Bác.

Lần này nhờ có sự thúc đẩy của Lý Tư San, quỹ công ty mới của Phó Quân Bác mới được đảm bảo.

Là một nhà kinh doanh trẻ tuổi đầy triển vọng, đối với người đi trước như chủ tịch Lý mà nói và xem xét trên quan điểm của con gái, tất nhiên muốn cung cấp cho Phó Quân Bác một quỹ hỗ trợ tài chính nhất định.

Lý Tư San dùng cả thanh xuân của mình, tiền tài của mình, thân thể của mình và cả tương lai của mình ra cá cược, cô chỉ hy vọng, Phó Quân Bác đừng phụ lòng cô là được.

Cô thà câu dẫn Phó Quân Tiêu còn hơn phí phạm tâm ý trên Phó Quân Bác.

Nhưng anh trai Lý Dạ Lạc của cô, chính là muốn lợi dụng em gái ruột của mình để thăm dò tập đoàn Phó thị.

Vậy Phó Quân Bác thì sao?

Cái Phó Quân Bác muốn, không chỉ là tập đoàn Phó Thị, mà cả tập đoàn Lý Thị của chủ tịch Lý, bố của Lý Tư San.

Từ việc Lý Tư San đề cập với anh ta về việc muốn bắt tay điều khiển dự án “Quân sự thành phố Vĩnh Dương” ba nghìn tỷ, đến việc Lý Tư San vì biểu lộ sự thành tâm của mình mà chủ động dâng tặng trèo lên giường của anh ta.

Sự nghi kỵ nhau trên thương trường, Phó Quân Bác rất rõ, anh ta và ông bác Lãnh Huân Sách vẫn luôn âm thầm phân cao thấp, cũng không sợ nghiêm túc hơn với Lý Tư San.

Nếu như không có sự tồn tại của Kỳ Anh, sự so sánh với Lý Tư San cũng rõ rệt hơn.

Đến giờ anh ta vẫn không rõ, người anh ta yêu rốt cuộc là ai.

Phó Quân Bác là một người hoài cổ, luôn giữ cho mình những quá khứ tốt đẹp đến suốt cuộc đời, nhưng không chấp nhận được những người đã đi ra khỏi quá khứ tốt đẹp đó.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Anh cả, xin lỗi, em mới…”

“Đã vậy, ở trên lầu em có thiết kế cho anh một phòng bếp, nên bữa trưa hôm nay em đến làm cơm cho anh đi.” Phó Quân Tiêu ngắt lời Đồng Kỳ Anh, bước ngang qua cô, đi thẳng đến cầu thang xoắn ốc.

Đồng Kỳ Anh giật mình một lúc mới vội vàng đi qua, ngẩng đầu nhìn Phó Quân Tiêu đã ở trên cầu thang xoắn ốc, lớn tiếng gọi: “Anh cả, em phải về nhà nấu cơm.”

“Quân Bác trưa nay ăn cơm với khách hàng, không về nhà ăn cơm.” Phó Quân Tiêu bình thản đáp, bóng người đã đi đến cuối cầu thang.

Đồng Kỳ Anh phải đuổi theo, bước chân rất nhanh, giẫm lên cầu thang xoắn ốc từng tiếng “lộc cộc” ầm ĩ.

Lúc cô bước lên đến đầu cầu thang tay bám vào tay vịn.

Phó Quân Tiêu lúc này đã đứng trước tủ lạnh, giọng điệu lạnh nhạt: “Trong thiết kế điều kiện đầu tiên anh đã nhắc qua là trong văn phòng của anh, buộc phải đảm bảo đầy đủ yên tĩnh.”

Tim Đồng Kỳ Anh đập mạnh, xấu hổ gãi đầu, hóa ra vẫn còn có nơi cô cân nhắc chưa chu đáo.

Phó Quân Tiêu mở tủ lạnh, áo sơ mi trên người anh cùng với tủ lạnh đều là màu trắng, cổ áo hơi mở rộng, tay áo sơ mi xắn cao đến giữa cánh tay, lộ ra làn da nâu nhạt của anh và trên da có một vết sẹo hơi nông cùng màu.

Đồng Kỳ Anh vô thức nhìn đến vết sẹo trên cánh tay anh, tim đập mạnh, muốn nói gì đó nhưng nghĩ rồi lại thôi.

Trước khi anh gặp cô đã trải qua những chuyện gì?

Là những ngày tháng tàn sát khốc liệt sao?

Quân Bác từng nói, bố của hai anh em bọn họ là quân nhân, vì nước quên mình.

Vì vậy, trước đây Phó Quân Tiêu có phải cũng trải qua cuộc sống binh lính ngàn cân treo sợi tóc không?

“Đừng có ngẩn ngơ ở đó.” Phó Quân Tiêu lạnh nhạt nói, anh đã lấy một ít nguyên liệu ra, bày bên bàn dài trong bếp.

Đồng Kỳ Anh lấy lại tinh thần, tiếp tục nói đến vấn đề lúc nãy anh vừa nhắc: “Xin lỗi, là do em trong khi thiết kế đã sơ suất. Loại chất liệu của cầu thang xoắn này khi lên xuống cầu thang dễ tạo ra tiếng động. Em sẽ về cải thiện lại đưa ra báo cáo để bọn họ trải thêm thảm phù hợp cho cầu thang xoắn của anh.”

Tạm thời chỉ có thể bù đắp như vậy, không thể tháo dỡ hết chất liệu của cầu thang xoắn ra được.

“Anh không kén chọn, em cứ làm những điều em muốn.” Phó Quân Tiêu tiếp lời.

Thật ra, anh có một vài món không thích ăn, ví dụ như là gan heo.

Nhưng chỉ cần là món do cô làm thì cho dù là món ăn không thích, cũng trở thành rất thích.

Đồng Kỳ Anh đi về phía Phó Quân Tiêu, vừa xắn tay áo vừa lấy tạp dề trên móc treo tường mặc lên người, động tác thành thạo đứng trước bồn rửa bát, bắt đầu rửa sạch rau.

Phó Quân Tiêu nhìn thấy động tác lưu loát của cô, không nhịn được nghĩ đến lúc cô bình thường ở nhà cùng với Quân Bác, vì Quân Bác mà trở thành hình tượng nội trợ.

Nếu như anh là Quân Bác, nhìn thấy người con gái mình yêu vì mình mà xuống bếp nấu cơm, anh sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Giống như bây giờ.

“Anh cả, anh biết vo gạo nấu cơm không?” sau khi Đồng Kỳ Anh rửa rau xong, lúc chuẩn bị thái rau cô không hề nhìn Phó Quân Tiêu mà hỏi.

Phó Quân Tiêu không trả lời mà dùng hành động thực tế của mình để chứng minh anh có biết hay không.

“Hai người thì múc mấy cốc gạo? Gạo thì vo mấy lần mới tính là sạch? Cần để bao nhiêu nước thì hợp lý?” Phó Quân Tiêu hỏi liền hai ba câu.

Đồng Kỳ Anh lúc này mới ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Phó Quân Tiêu.

Bỏ đi.

Đồng Kỳ Anh bỏ con dao thái rau trong tay xuống, hai tay vô thức lau vào tạp dề, sau đó đưa tay giành lại nồi cơm và cốc đong gạo trong tay Phó Quân Tiêu.

“Nếu như em hỏi về vấn đề sở trường của anh thì có lẽ anh sẽ đối đáp trôi chảy.” Phó Quân Tiêu nghiêng người qua để cho Đồng Kỳ Anh làm.

“Anh cả…”

“Hửm?”

“Hay là anh xuống lầu đọc sách đi, hoặc làm những việc khác thuộc về sở trường của anh đi.” Đồng Kỳ Anh cười ngượng nói.

Phó Quân Bác không hiểu hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Đồng Kỳ Anh lúc này mới nói hết: “Anh đứng ở đây cái gì cũng không biết làm, em sẽ cảm thấy rất vướng víu bất tiện.”

Nói như vậy là anh bị cô chê rồi phải không?

Phó Quân Tiêu nhún vai, giơ tay hướng về Đồng Kỳ Anh đầu hàng, sau đó không hề do dự quay người đi đến trước bàn dài, cầm dao thái rau lên.

“Cạch… Cạch… Cạch”

Gần như là tức thì, Đồng Kỳ Anh mới ngước mắt lên thì nhìn thấy Phó Quân Tiêu cầm một củ cà rốt ném lên không trung, sau đó vung dao, trên không trung chém củ cà rốt thành năm khúc nhỏ ngay ngắn, lại dùng tay bắt lấy, một tiếng “Bang”, ngay ngắn trải trên thớt gỗ.

Đao pháp rất tốt.

Nhưng!

“Anh cả, anh làm ảo thuật thái rau sao?” Khóe miệng Đồng Kỳ Anh hơi co giật.

Phó Quân Tiêu chết lặng một chút, đành bỏ dao xuống, một lần nữa thỏa hiệp với cô gái nhỏ này: “Vậy anh không làm phiền em nữa.”

Đồng Kỳ Anh giống như là đảo mắt khinh bỉ gật đầu, giơ tay xua đuổi, ý nói anh mau đi đi.

Người đàn ông khua trương múa đao này, đừng vào bếp.

Vì rất nguy hiểm, sẽ có án mạng.

Sau khi Đồng Kỳ Anh nấu cơm xong, đi đến trước bàn dài, cầm thớt gỗ lên, nhìn củ cà rốt lúc nãy bị Phó Quân Tiêu chém.

Đường dao đi thật sự rất tốt, đáng tiếc anh ấy không quen thái rau.

Chẳng qua là, nói đi cũng phải nói lại.

Đồng Kỳ Anh vô thức nhìn về phía đầu cầu thang.

Anh cả có phải là biết võ công không?

Nấu đồ ăn xong, Đồng Kỳ Anh vừa bưng chén cơm, vừa hỏi vấn đề mà cô thắc mắc trong lúc nấu ăn.

“Anh cả, có phải là anh biết võ công không?” Đồng Kỳ Anh run run hỏi.

Phó Quân Bác ngước mắt lên, bình thản trả lời: “Là thuật đánh trận.”

“Ồ!” Đồng Kỳ Anh ngượng ngùng cười, cô lại chưa bao giờ làm lính, làm sao biết được.

“Tôi biết thuật đánh trận, biết sử dụng dao, sử dụng súng, biết phi tiêu, còn biết…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status