Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 152: Ứng phó với Tổng giám đốc.



Chương 152: Ứng phó với Tổng giám đốc.

“Ý của phó phòng Tôn là muốn tôi qua đó sao?” Đồng Kỳ Anh theo lời của Tôn Lệ Á hỏi ngược lại.

Tôn Lệ Á liền gật đầu.

Vốn dĩ là do cô ta qua đó ứng phó với vị tổng giám đốc, nhưng những ý tưởng đó, chỉ có ai thiết kế thì người đó mới biết.

Lỡ như cô ta nói sai, làm cho vị tổng giám đốc đó không vui, vậy há chẳng phải sẽ không có kết cục tốt sao.

Cũng may vào thời khắc then chốt, cô ta lại gặp được Đồng Kỳ Anh.

Lần đầu tiên Tôn Lệ Á cảm thấy Đồng Kỳ Anh quả thật là ngôi sao may mắn của cô.

“Như vậy, cô xem được hay không? Bây giờ cô qua đó trước, ngày mai, cô tiếp tục đến bộ phận của chúng tôi làm việc. Tôi sẽ giúp cô báo cáo, xin tăng lương. Cô vốn dĩ là thực tập sinh nên lương là mười bốn triệu đúng không? Tôi tăng cho cô lên hai mươi tám triệu, cô thấy thế nào?” Tôn Lệ Á đưa tay ra hiệu.

Đồng Kỳ Anh đột nhiên động lòng.

Tuy rằng Phó Quân Bác không hy vọng cô ra ngoài làm việc, nhưng cô ở nhà thực sự quá nhàm chán.

Chi bằng tiếp tục làm việc tại công ty Địa Trí, đợi đến lúc khai giảng.

Tôn Lệ Á thấy sắc mặt do dự của Đồng Kỳ Anh, lại nói: “Vậy… Tôi tăng cho cô ba mươi lăm triệu! Không thể thêm được nữa. Đây đã là mức lương căn bản của kiến trúc sư rồi.”

“Nhất trí, không được thay lời.” Đồng Kỳ Anh híp mắt cười.

Tôn Lệ Á thấy Đồng Kỳ Anh đã đồng ý, vui sướng vỗ tay, lại vỗ vai Đồng Kỳ Anh: “Vậy bây giờ cô đi qua cao ốc tập đoàn Phó Thị đi, ngày mai chúng ta lại gặp.”

“Ừm.” Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng gật đầu.

Trong thâm tâm của Tôn Lệ Á thở phào một hơi, đồng thời cũng rất vui mừng, xem như là cô đã giữ lại cho bộ phận thiết kế của cô một nhân tài.

Đồng Kỳ Anh như đã hứa đến cao ốc tập đoàn Phó thị, ghi tên ở chỗ bảo vệ rồi trực tiếp đi thang máy lên văn phòng của tổng giám đốc.

Thật ra, cô cũng rất muốn xem thử, văn phòng của mình thiết kế, sửa sang xong sẽ như thế nào, hiệu ứng hình ảnh có giống với thiết kế của cô hay không.

Khi cô đến tầng trên cùng, vừa mới ra khỏi thang máy, liền bị một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, tóc ngắn, khuôn mặt tràn đầy sức sống chặn đường.

“Xin hỏi, cô tìm ai?” Người đàn ông cẩn thận hỏi.

Đồng Kỳ Anh suy nghĩ, mới mỉm cười đáp: “Tôi là người do phó phòng thiết kế Tôn Lệ Á của công ty Địa Trí gửi qua, tôi đến tìm tổng giám đốc của các anh để bàn với anh ấy về ý tưởng thiết kế của chúng tôi cho văn phòng của anh ấy.”

“Xin đợi một lát, tôi đi thông báo.” Người đàn ông nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc quay người đi.

Đồng Kỳ Anh nhếch môi, trong lòng không khỏi cảm thán, văn phòng chính này nghiêm ngặt hơn nhiều so với chi nhánh.

Ở tầng dưới vào cửa phải ký tên, ký tên xong còn phải cầm thẻ mới có thể vào thang máy, cầm được thẻ cũng chỉ có thể đến tầng đã được chỉ định.

Đến tầng đã được chỉ định này, còn phải qua được cửa của trợ lý, có thể là thư ký.

Vị thế của tổng giám đốc Phó này, quả nhiên là phi phàm.

Lúc Đồng Kỳ Anh đang suy nghĩ như vậy, người đàn ông đó đã quay trở lại, nói với cô một tiếng: “Mời đi cùng tôi.”

Cái này xem như là có thể vào rồi.

Đồng Kỳ Anh đi cùng người đàn ông qua một hành lang dài, bước qua một cánh cửa kiếng cường lực mờ.

Ừm, cánh cửa này rất tốt.

Đồng Kỳ Anh không nhịn được tự mãn gật đầu.

Ừm, gạch lát nền này cũng rất tốt.

Đồng Kỳ Anh một lần nữa tự khen thưởng mình trong lòng.

Vật liệu do chính cô chọn, không chỉ đẹp mà chất lượng cũng xuất sắc.

Đến khi bước qua một cái màn hình hiện đại, người đàn ông cúi người, thông báo: “Tổng giám đốc, kiến trúc sư của công ty Địa Trí đến rồi.”

“Được, anh ra ngoài đi.”

Từ phía bàn làm việc bên đó truyền đến một tiếng, khiến Đồng Kỳ Anh đột nhiên cảm thấy rất quen tai.

Sau khi người đàn ông đưa cô đến đi ra ngoài, Đồng Kỳ Anh mới đi qua hướng người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc miệt mài xem tài liệu.

Tuy rằng người đàn ông cúi đầu, nhưng cái trán đầy đặn của anh ấy, ẩn giấu dưới tóc mái phát sáng rạng rỡ, khiến cho cặp chân mày lưỡi mác thẳng tắp của anh khí thế đến bức người.

“Anh cả?” Đồng Kỳ Anh lớn tiếng gọi thăm dò.

Phó Quân Tiêu sau khi nghe thấy tiếng gọi không thể quen thuộc hơn nữa, bất ngờ ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt xinh đẹp, hình ảnh thuần khiết của Đồng Kỳ Anh, rơi vào tầm mắt của anh một cách rõ ràng.

Ánh sáng từ cửa sổ sát đất bên đó chiếu rọi qua, rơi trên người cô, tỏa ra những ánh sáng rực rỡ đẹp như mơ.

Cô thật sự giống như từ trong mơ của anh bước ra.

Không sai, ngày có suy nghĩ đêm ắt nằm mơ.

Trong giấc mơ hằng đêm của anh, vẫn luôn có hình bóng của Đồng Kỳ Anh.

Cô với anh vẫn luôn như gần mà xa, khi nóng khi lạnh.

“Anh cả!” Đồng Kỳ Anh thấy Phó Quân Tiêu cứ im lặng nhìn cô không lên tiếng, đành yếu ớt gọi một tiếng.

Cô không ngờ, Phó Quân Tiêu chính là tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Phó thị.

Cũng đúng, cái đầu gỗ này của cô, ngay cả chồng mình là giám đốc của công ty Địa Trí cũng không biết, làm sao có thể nghĩ đến anh cả chính là tổng giám đốc.

“Kỳ Anh…” Phó Quân Tiêu lấy lại tinh thần, nội tâm gần như vui mừng đến phát điên, nhưng ngoài mặt anh vẫn phải điềm tĩnh như thường: “Sao em lại đến đây?”

“Em đến để giải thích cho anh ý tưởng thiết kế sửa sang của văn phòng này.” Đồng Kỳ Anh mỉm cười.

Lúc này Phó Quân Tiêu mới nhớ ra, bản thiết kế sửa sang văn phòng của mình là do chính Đồng Kỳ Anh thực hiện.

“Bây giờ anh có chút việc bận.” Phó Quân Tiêu thu tầm mắt trên người Đồng Kỳ Anh lại, nhẹ nhàng nhìn xuống tài liệu trên bàn của mình.

Sau đó đưa tay tháo hai cúc trên cổ tay áo, ngón tay dài tao nhã chỉ về hướng chiếc ghế chờ bên cạnh: “Em ngồi xuống trước đợi một lát.”

“Được.” Đồng Kỳ Anh liền đi ra chiếc ghế chờ theo hướng ngón tay của Phó Quân Tiêu mà ngồi xuống.

Cô vô thức nhìn Phó Quân Tiêu, chỉ thấy ánh mắt anh sâu sắc, sau khi thu xếp lại một tập tài liệu, lại lấy ra một tập tài liệu khác, mở ra và đọc với tư thế tao nhã.

Anh ấy khi không chú ý đến cách ăn mặc, anh ấy khi mặc quân phục hiên ngang, anh ấy khi mặc áo vest…

Phó Quân Tiêu rốt cuộc có bao nhiêu vẻ mặt anh tuấn phi phàm, cô không biết, cô chỉ biết bây giờ anh ấy là anh cả của cô, cô là người nhà của anh ấy.

Không biết là có phải chiếc ghế chờ này quá thoải mái, hay là do cô đợi đến chán nản, cô bất giác mà mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Phó Quân Bác đặt tài liệu trên tay xuống nhẹ nhàng, anh hơi nhướn mày, lộ ra đôi mắt đen láy.

Anh lặng lẽ chăm chú ngắm nhìn cô gái ngủ bên cạnh, giống như từng centimet trên mặt cô anh đều muốn nhìn thật chi tiết, mắt anh sáng như ngọn lửa.

Trên môi hơi ngứa, giống như có gì đó lướt qua, đôi chân mày liễu của Đồng Kỳ Anh hơi cau lại, giơ tay tát một cái thật đau.

Cô nghĩ rằng có muỗi chích cô, kết quả khi tỉnh lại, cô chẳng thấy gì cả.

Trước bàn làm việc bên đó đã sớm không nhìn thấy bóng dáng của Phó Quân Tiêu đâu, cô không biết anh rời đi lúc nào, trong phòng làm việc chỉ có một mình cô, mà trên người cô được đắp một chiếc chăn mỏng.

Đồng Kỳ Anh lấy điện thoại ra xem thời gian, vậy mà đã mười hai giờ trưa rồi, cô lập tức gửi cho Phó Quân Bác một tin nhắn, hỏi anh có về nhà ăn trưa không.

Nhưng kết quả…

Thực ra cô không hỏi cũng biết anh không về ăn cơm.

Buổi sáng lúc gặp người đàn ông trung niên đó ở cửa thang máy công ty Địa Trí, có lẽ là khách hàng của Quân Bác.

Đồng Kỳ Anh cảm thấy, Phó Quân Bác lại sẽ có tiệc xã giao.

Tin nhắn trả lời của Phó Quân Bác cũng đúng như vậy.

“Buổi trưa có tiệc xã giao, không về ăn cơm.” Quân Bác.

Sau khi Phó Quân Bác trả lời tin nhắn của Đồng Kỳ Anh xong, điềm tĩnh như thường cất điện thoại đi.

“Không biết giám đốc Phó hiện tại đã có bạn gái chưa?” Chủ tịch Lý nhấc tách trà sứ trên bàn ăn lên, sau khi uống một ngụm, hàm ý hỏi.

Phó Quân Bác hơi ngước mắt, vô thức nhìn người con gái bên cạnh chủ tịch Lý.

Lý Tư San nhẹ nhàng lắc đầu, ý nói Phó Quân Bác đừng nói linh tinh.

Lúc này Phó Quân Bác mới tao nhã lịch sự trả lời: “Không có.”

Vốn dĩ, lần này là Phó Quân Bác mời một mình chủ tịch Lý ăn cơm, nhưng sau khi đến nhà hàng thì tình cờ gặp Lý Tư San đang gọi đồ ăn một mình.

Cứ như vậy mà ba người ngồi chung một bàn.

Lý Tư San vẫn luôn làm nũng với chủ tịch Lý: “Bố, từ lúc nào mà bố với anh chàng đẹp trai như vậy hợp tác làm ăn vậy, cũng không giới thiệu cho con làm quen một chút.”

Không sai, trước đây chủ tịch Lý không hề biết Phó Quân Bác.

Cho dù Phó Quân Bác và Lý Tư San là bạn học cấp ba, hơn nữa còn từng yêu nhau.

Là một người cha, chủ tịch Lý lại không hề biết rõ tình hình.

Thực ra, tất cả đều do công tác bảo mật Lý Tư San làm quá tốt, ngoài ra chủ tịch Lý đối với đời sống cá nhân của con gái mình cũng không hề hỏi qua.

Chủ tịch Lý mỉm cười giới thiệu: “Đây là giám đốc Phó Quân Bác của công ty Địa Trí thuộc tập đoàn Phó thị. Còn đây là con gái yêu quý của tôi Lý Tư San.”

“Anh là Phó Quân Bác sao?” Lý Tư San cố ý làm ra vẻ bất ngờ hỏi.

Phó Quân Bác cũng bị cô ta làm cho ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu gì nhìn Lý Tư San.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status