Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 157: Dọn đến chỗ anh ấy đi.



Chương 157: Dọn đến chỗ anh ấy đi.

Trong lòng Đồng Kỳ Anh cảm thấy rất tủi thân, nhưng cô cố nén không để bản thân rơi nước mắt, mà chỉ chậm rãi nhẹ nhàng đáp lại: “Quân Bác, xin lỗi anh, đã khiến anh lo lắng rồi…”

Thật ra cô không muốn để anh ấy lo lắng cho mình nên mới không nói với anh ấy!

Cuối cùng vẫn là hại anh ấy lo nghĩ giúp cô.

“Thôi bỏ đi, em không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.” Nghe được giọng nói dịu dàng yếu đuối của Kỳ Anh, cơn tức giận của Phó Quân Bác lập tức biến mất, sau khi bình tĩnh lại, anh ấy ôn hòa nói: “Em dọn đến nhà riêng của anh cả anh sống đi! Chỗ anh ấy sống rất an toàn, còn có người giúp việc có thể chăm sóc em mỗi ngày nữa.”

“Em…” Đồng Kỳ Anh muốn nói nhưng lại thôi, cô vốn định từ chối nhưng để Phó Quân Bác không lo lắng cho mình nữa, cuối cùng cô vẫn yếu đuối đồng ý: “Vâng.”

“Anh còn bận chút việc, cúp máy nhé.”

“Vâng, tạm biệt anh.”

“Tút…”

“Quân Bác, anh…” Phải về sớm chút đó!

Đồng Kỳ Anh vẫn chưa nói xong mà Phó Quân Bác ở bên kia đã cúp máy rồi.

Phó Quân Tiêu đứng ở cửa phòng ngủ, thấy Đồng Kỳ Anh đa sầu đa cảm, yếu ớt lại đáng thương thì đau lòng vô cùng.

Đồng Kỳ Anh bỏ điện thoại cố định trong tay xuống, xoay người bước đến trước cửa tủ quần áo, mở tủ ra rồi bắt đầu thu dọn hành lý.

Cô không muốn đến nhà riêng của anh cả, dù là có nguyên do chính đáng, nhưng nếu chuyện này bị người ta đồn ra ngoài thì sẽ rất mất mặt.

Dù sao thì cô cũng là em dâu của anh.

Đồng Kỳ Anh đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cô xoay người lại mới phát hiện anh cả Phó Quân Tiêu đang đứng ở cửa phòng ngủ chờ cô.

“Anh, anh cả…” Đôi mày lá liễu của Đồng Kỳ Anh hơi động đậy, cô dừng lại một chút, sau đó hỏi tiếp: “Hoài Lan cô ấy… Cũng ở trong nhà riêng đúng không?”

“Cô ta không ở thành phố Thuận Canh, mà ở trong nhà lớn của nhà họ Phó ở thành phố Cung Huy, mỗi ngày đều kề cận ông nội và mẹ anh.” Phó Quân Tiêu thản nhiên trả lời.

Gần đây, mỗi khi mẹ anh vui vẻ nói chuyện qua điện thoại với anh thì có nhắc đến chuyện này, nói là muốn anh kiếm một người vợ biết điều đáng yêu về.

Mấy hôm nay Tô Hoài Lan sống trong nhà lớn của nhà họ Phó, sau khi thi vào trường cao đẳng thì mỗi ngày cô ta đều vô cùng bận rộn. Cô ta không chỉ theo đầu bếp giỏi nhất thành phố học nấu nướng, mà còn theo học kỹ thuật phát âm đã được truyền thừa hàng trăm năm của một người thầy.

Bây giờ Tô Hoài Lan ấy à, không chỉ xuống được phòng bếp tự làm món ngon dỗ hai người lớn trong nhà vui vẻ, mà còn bắt chước tiếng chim tiếng cá, thậm chí là giọng nam nữ, già trẻ, cô ta phối hợp chặt chẽ với ông thầy đó biểu diễn sau bức màn che, chọc hai người già trong nhà cười mãi không thôi.

Tô Hoài Lan định làm gì, trong lòng Phó Quân Tiêu hiểu rõ.

Cô ta thấy không thể gặp được anh, lại muốn giữ vững vị trí cô chủ tương lai của cô ta, sao cô ta có thể không đổi cách khác đi mua vui cho hai vị lớn tuổi trong nhà được?

Phó Quân Tiêu đã cảnh cáo Tô Hoài Lan rồi, chỉ cần cô ta yên phận ở đó, không quấy rầy Kỳ Anh thì anh có thể đưa thân phận có danh phận mà không có tình cảm là vợ chưa cưới của cậu lớn nhà họ Phó cho cô ta.

Trong mắt Đồng Kỳ Anh đảo qua, cô mím môi, ấp úng cầu xin: “Anh cả có thể… Nói với Hoài Lan là cô em dâu là em đây muốn mời chị dâu đến thành phố Thuận Canh chơi được không?”

Phó Quân Tiêu biết bây giờ Đồng Kỳ Anh nhắc đến Tô Hoài Lan với anh là có ý gì, chắc chắn là vì để tránh bị nghi ngờ.

Nếu Tô Hoài Lan đến thành phố Thuận Canh này, mà Đồng Kỳ Anh cô lại ở trong nhà riêng của anh thì Tô Hoài Lan cô ta nhất định phải ở trong nhà riêng của anh luôn.

Đồng Kỳ Anh thấy Phó Quân Tiêu không hé răng, cô còn tưởng là do cô tự mãn, đang buồn rầu có nên rút lại câu vừa nói hay không thì Phó Quân Tiêu đã buồn bực đồng ý: “Được.”

“Cảm ơn anh cả!” Đồng Kỳ Anh thoải mái cười một cái, trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn ra.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

Mà ngay lúc ấy, Phó Quân Tiêu bước xuống một chiếc xe thể thao vô cùng khí phách. Anh không nói câu nào, lập tức ôm lấy cô rồi hôn nhiệt tình.

Trước khi biết cô là em dâu của mình, anh đã làm ra rất nhiều hành động thân mật rất khó hiểu với cô.

Anh hôn môi cô, vuốt ve cô, nói mấy câu bá đạo mà lại mập mờ với cô.

Lúc nào Đồng Kỳ Anh cũng cảm thấy thẹn quá nên giận anh, thật là không thể hiểu nổi.

Bây giờ nhìn Phó Quân Tiêu đang tập trung lái xe, anh vẫn đẹp trai phong độ như trước, bên trong sự lạnh lùng lại lộ ra hơi thở cấm dục, hoàn toàn khác xa với bộ dạng nhiệt tình lúc đầu.

Khi đi ngang qua căn biệt thự Vườn hoa, Phó Quân Tiêu đột nhiên mở miệng nói: “Hoài Lan đã mua một căn biệt thự ở đây, cũng đã trang trí xong rồi, còn sang tên cho em nữa, là quà mừng đám cưới của em và Quân Bác đấy.”

“Hả?” Đồng Kỳ Anh kinh ngạc.

Tô Hoài Lan tốt bụng như thế á?

Đúng rồi, cô nghĩ không sai chút nào.

Một chút “Lòng tốt” ấy của Tô Hoài Lan là bị Phó Quân Tiêu “Ép buộc” cô ta.

Thật ra căn biệt thự ấy vốn nên thuộc về Đồng Kỳ Anh mới đúng.

Không, nói một cách chính xác hơn thì tất cả những thứ Tô Hoài Lan có được đều vốn là của Đồng Kỳ Anh. Nếu Tô Hoài Lan không nhúng tay vào thì…

Phó Quân Tiêu nghĩ đến đây, đôi tay vốn đang nắm vô lăng giờ càng siết chặt hơn nữa, đôi mày kiếm nhíu lại như thể hiện sự tức giận và bất mãn trong lòng anh. Sau khi Đồng Kỳ Anh hoàn hồn, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Đến nhà riêng của Phó Quân Tiêu, người mở cửa nghênh đón bọn họ là một người phụ nữ trung niên.

Đồng Kỳ Anh nhớ rõ người này, lần trước là bà ấy giúp cô sấy khô quần áo.

Người phụ nữ trung niên thấy hai người thì lập tức gục đầu, cúi người xuống, kính cẩn lễ phép hô lên: “Cậu cả, mợ cả.”

“Cô ấy không phải mợ cả, sau này thím gọi cô ấy là cô chủ đi.” Phó Quân Tiêu cởi giày, hai chân nhanh chóng mang đôi dép lê của nam đã được đặt sẵn trên sàn vào.

“Vâng, thưa cậu cả, cô chủ.” Người phụ nữ trung niên mỉm cười nhìn về phía Đồng Kỳ Anh ở sau lưng Phó Quân Tiêu, ân cần chào hỏi lần nữa.

Đồng Kỳ Anh đổi sang dép lê, bất ngờ nở một nụ cười sáng lạn, cô dịu dàng hỏi: “Xin chào! Cháu nên gọi thím như thế nào ạ?”

“Gọi tôi là thím Lưu là được.” Thím Lưu ôn hòa thân thiện trả lời.

Thím là chị của quản gia Lưu, quản gia riêng của Phó Quân Tiêu, cũng đã được huấn luyện để trở thành một quản gia chuyên nghiệp, không chỉ quản lý nhà cửa đâu vào đấy mà còn vô cùng trung thành và tận tâm với chủ nhà nữa.

Lúc trước Phó Quân Tiêu rất ít khi về nhà, nên một tuần Thím Lưu đến quét dọn một chút là được.

Bây giờ Phó Quân Tiêu quay về thành phố Thuận Canh tiếp quản tập đoàn Phó thị, số lần về nhà riêng cũng nhiều hơn, để thuận tiện cho việc phục vụ cậu cả, trong quãng thời gian này thím Lưu vẫn luôn ở đây.

“Chào thím, thím Lưu!” Đồng Kỳ Anh vô cùng kính trọng thím Lưu, cô không hề đối xử với thím Lưu như người giúp việc.

“Tôi đã dọn dẹp phòng của cô chủ sạch sẽ rồi. Bây giờ tôi đưa cô đến đó nhé.” Thím Lưu nói tiếp.

Khi thím Lưu định tự mình xách hành lý bên chân Đồng Kỳ Anh lên, Đồng Kỳ Anh lập tức kéo nó qua để trước mặt mình, mỉm cười cảm ơn: “Cháu tự xách là được rồi.”

Phó Quân Tiêu thấy Đồng Kỳ Anh đang khách sáo với Thím Lưu thì xoay người, nhanh chóng giật hành lý trong tay Đồng Kỳ Anh rồi đi về phía cuối hành lang.

Thím Lưu nhìn hành động của Phó Quân Tiêu, bà ấy cảm thấy có chút buồn cười.

Người đàn ông có cưng chiều người phụ nữ hay không, chỉ cần một chi tiết nhỏ thôi, người sáng suốt cũng có thể phát hiện ra.

Bọn họ đi về phía trước, Phó Quân Tiêu đã nói trước với thím Lưu rồi, bảo bà ấy dọn dẹp căn phòng kế bên phòng ngủ của anh để cho cô chủ ở.

Nhưng thím Lưu cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao cậu cả lại đổi cách gọi cô từ mợ cả thành cô chủ thế?

Sau khi sắp xếp cho Đồng Kỳ Anh xong, Phó Quân Tiêu chủ động gọi cho quản gia của nhà lớn nhà họ Phó, để quản gia sai người đưa Tô Hoài Lan đến nhà riêng của anh ở thành phố Thuận Canh.

Ai ngờ được, anh mới gọi điện thoại được một chốc, mẹ anh vừa trở về thì lập tức gọi lại, bảo anh tự tới đón Tô Hoài Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status