Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 158: Phải ở lại qua đêm.



Chương 158: Phải ở lại qua đêm.

Nhất định là Tô Hoài Lan đã nói gì đó với mẹ anh rồi, nên mới khiến mẹ anh vô cùng bất mãn với anh.

Cũng đúng, từ sau khi anh đưa Đồng Kỳ Anh rời khỏi nhà lớn của nhà họ Phó ở thành phố Cung Huy đến nay, anh chưa từng trở về lần nào cả.

Lúc trước cô Lãnh còn lên mặt với Đồng Kỳ Anh, quở trách rằng Đồng Kỳ Anh không có được trái tim của chồng cô, nói lâu như thế rồi mà Phó Quân Bác vẫn không quay về nhà lớn của nhà họ Phó, cũng không quan tâm gì đến Đồng Kỳ Anh, nhất định là Đồng Kỳ Anh cô đã không làm tròn trách nhiệm của một người vợ.

Giờ thì hay rồi, cô Lãnh bị vả mặt, đừng nói là Đồng Kỳ Anh, mà ngay cả cô con dâu Tô Hoài Lan bà ta lựa chọn cũng bị hai thằng con Phó Quân Tiêu và Phó Quân Bác của bà ta đối xử y hệt như khi đối xử với Đồng Kỳ Anh.

Cơn tức này Tô Hoài Lan có thể nhịn, nhưng mẹ chồng cô ta thì không!

Phó Quân Tiêu lập tức từ chối, cô Lãnh liền ngoan độc nói rằng, nếu anh không tự tới đón thì bà ta sẽ không để Tô Hoài Lan tới thành phố Thuận Canh.

Để Kỳ Anh có thể yên tâm ở lại nhà riêng của mình, Phó Quân Tiêu đành phải đồng ý yêu cầu của mẹ anh.

Chỉ là quay về thành phố Cung Huy một chuyến, tự mình đến nhà lớn nhà họ Phó đón Tô Hoài Lan mà thôi, chẳng có gì to tát cả.

Sau đó, cô Lãnh an ủi Tô Hoài Lan, nói là trong lòng con trai bà vẫn có cô ta.

Tô Hoài Lan hay tin Phó Quân Tiêu trở về đón mình, trong lòng vui mừng như nở hoa, hơn nữa còn chải chuốt bản thân lại.

Đến giờ cơm trưa, Đồng Kỳ Anh ngồi đối diện Phó Quân Tiêu, cô cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Còn Phó Quân Tiêu thì thường hay vô ý liếc mắt nhìn Đồng Kỳ Anh. Đây là biểu hiện của một người khi thích ai đó. Đến cả thím Lưu cũng nhận ra rằng cậu chủ nhà bà thích cô gái này.

Sau khi ăn cơm xong, Phó Quân Tiêu để Đồng Kỳ Anh ở nhà buổi chiều, ngày mai theo anh đến công ty trình diện.

Đồng Kỳ Anh đồng ý, Phó Quân Tiêu dặn dò thím Lưu vài câu rồi rời khỏi nhà.

Sau này cô không cần phải ăn cơm một mình hay ở nhà ngẩn người một mình nữa rồi.

Đồng Kỳ Anh gửi tin nhắn cho Phó Quân Bác, báo với Phó Quân Bác rằng cô đã đến sống trong nhà riêng của anh cả rồi, hơn nữa chị dâu cả Tô Hoài Lan cũng sẽ đến đây ở chung với cô.

Phó Quân Bác trả lời một chữ “Ừ” rồi thôi, không nhắn thêm gì nữa.

Đồng Kỳ Anh cũng không biết tại sao mình lại biến thành bộ dạng như bây giờ, rõ ràng đã biết là Phó Quân Bác sẽ không trả lời cô quá nhiều câu, nhưng vẫn luôn ôm hy vọng về anh ấy.

Hy vọng anh ấy quan tâm cô nhiều hơn, hy vọng anh ấy thương hại cô hơn, còn hy vọng anh ấy sẽ cho một chút tình yêu nữa.

Nhưng cuối cùng, hy vọng của cô vẫn héo tàn.

Ban ngày Phó Quân Bác đi gặp các tinh anh trong giới kinh doanh bàn chuyện hợp tác với Lý Tư San, buổi tối thì mây mưa với Lý Tư San trong khách sạn.

Phó Quân Tiêu trở về nhà lớn nhà họ Phó thành phố Cung Huy, sau đó còn bị cô Lãnh kéo đi ăn bữa tối, bà ta còn bảo là do Tô Hoài Lan tự tay nấu nữa.

Nhìn một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, Phó Quân Tiêu có thể nhận ra được Tô Hoài Lan đã dồn hết tâm huyết của mình vào đó rồi.

Nhưng trong lòng anh không thấy cảm động. Trong mắt anh, Tô Hoài Lan chỉ là một người phụ nữ ham mê giàu sang phú quý mà thôi.

Một người phụ nữ đã độc ác từ trong xương tủy, dù có thể hiện ra bên ngoài là sáng sủa gọn gàng, giở vờ như bản thân ngây thơ vô hại thì cũng không thể thay đổi được thành kiến trong lòng anh đối với cô ta.

Đột nhiên Phó Quân Tiêu cảm thấy anh không thể để Tô Hoài Lan ở bên cạnh ông nội và mẹ mình được nữa, lỡ như có một ngày nào đó người phụ nữ này lại bày ra trò gì khác, hoặc là bỏ bùa mê hoặc ông nội và mẹ thì phải làm sao?

Nhưng vẫn đỡ hơn gương mặt trang điểm dày đậm như lần trước, bây giờ cô ta trang điểm nhẹ hơn rất nhiều, hơn nữa, nếu không nhìn kĩ, thì gương mặt trắng nõn của cô ta đúng là rất giống Kỳ Anh.

Tô Hoài Lan cười lên một cái là giống hệt Kỳ Anh, như từ một khuôn đúc ra vậy.

“Quân Tiêu, anh nếm thử món này đi.” Tô Hoài Lan ngồi bên cạnh Phó Quân Tiêu, cô ta cầm đũa gắp cho anh chút rau, từng động tác của cô ta giống như con gái nhà quyền quý đã được học lễ nghi phép tắc vậy.

Đến ngay cả giọng nói của cô ta… Cũng giống hệt Kỳ Anh…

Có lẽ ông nội và mẹ ngày nào cũng ở cạnh cô ta nên không nhận ra, nhưng Phó Quân Tiêu anh có thể nhận ra được, cô ta đang cố gắng bắt chước giọng điệu của Kỳ Anh.

“Đêm nay con ở lại đi, ngày mai quay về thành phố Thuận Canh cũng không muộn.”

Cô Lãnh vừa mở miệng, ông cụ nhà họ Phó cũng gật đầu theo.

Cô Lãnh hy vọng con trai mình ở bên cạnh cô con dâu đã được định trước này nhiều hơn một chút. Còn ông cụ nhà họ Phó thì mong cháu trai cả có thể ở cạnh ông già này nhiều hơn.

Phó Quân Tiêu gật đầu đồng ý, nhưng không phải theo ý muốn của mẹ, mà là theo ý của ông nội.

Ăn cơm tối xong, Phó Quân Tiêu và ông cụ nhà họ Phó đi ra vườn hoa ở phía sau tản bộ.

Ông cụ nhà họ Phó lại nhắc đến chuyện của Phó Quân Bác, nói là gần đây Phó Quân Bác không chịu yên phận.

Phó Quân Tiêu yên lặng lắng nghe, không lên tiếng.

Ông cụ nhà họ Phó than thở: “Con đó, đã quá quen với cuộc sống trong quân đội rồi, trọng tình trọng nghĩa, nhưng con lại không biết thương trường khác chiến trường, người một nhà chẳng khác gì kẻ thù cả, lòng người quá đáng sợ!”

“Ông nội, Quân Bác là em trai cháu, cũng là cháu nội của ông mà. Cho dù Quân Bác nó có suy nghĩ riêng, hoặc là nó muốn tự làm một mình thì đều chứng tỏ rằng nó có ý chí cầu tiến, chẳng lẽ không tốt ư?” Phó Quân Tiêu nói đỡ cho Phó Quân Bác.

Ông cụ nhà họ Phó không đồng ý mà phản bác lại: “Nếu nó chỉ đơn giản là có ý chí cầu tiến như thế thì ông đâu có lo lắng gì. Điều ông lo lắng chính là sau này có thể nó sẽ cướp tập đoàn Phó thị.”

“Ông nội, nếu Quân Bác muốn có tập đoàn Phó thị thì cháu chia cho em ấy một nữa, sao lại không được? Em ấy là con trai của cha, là cháu trai của ông, là anh em ruột của con. Sau này một nửa tập đoàn Phó thị thuộc về Quân Bác thì cũng hợp lý mà!” Phó Quân Tiêu hùng hổ nói.

Anh và Quân Bác là anh em máu mủ ruột rà, sao ông nội lại luôn châm ngòi ly gián như thế?

Sau khi ông cụ nhà họ Phó nghe Phó Quân Tiêu nói xong, ông cụ tức giận tới mức bàn tay già nua nhăn nheo như gốc cây khô cầm gậy ba tong gõ mạnh xuống đất.

“Rầm” một tiếng, Phó Quân Tiêu lập tức im miệng.

“Tại sao ông nội cháu là ông đây chỉ có một đứa con là bố con? Đó là bởi vì ông nội cháu không muốn thấy cảnh anh em cắn xé lẫn nhau! Tập đoàn Phó thị được thừa kế hơn trăm năm rồi, ông nội từng là con cả trong nhà, rõ ràng là đã trở thành người thừa kế tập đoàn Phó thị rồi mà vẫn phải tranh giành gay gắt với hai đứa em trai không chịu yên phận. Chuyện đã tới nước này rồi, chẳng lẽ ông nội không biết Quân Bác là loại người gì sao? Cháu xem chú Lãnh Huân Sách của cháu kìa, đến tận bây giờ mà bố nó vẫn còn hận ông nội cháu đấy, còn xúi chú Lãnh Huân Sách của cháu đối phó tập đoàn Phó thị như hổ rình mồi vậy. Từ xưa đến giờ, tập đoàn Phó thị chỉ có một người thừa kế mà thôi, không thể chia ra được. Dù cho bố cháu có còn ở trên đời này thì nó cũng sẽ đồng ý với cách làm của ông, giao tập đoàn Phó thị lại cho cháu. Quân Tiêu, cháu phải nhớ kỹ điều đó cho ông! Ông nội không cho phép cháu mềm lòng với Quân Bác, sau này tập đoàn Phó thị chỉ có thể là của cháu mà thôi. Tương lai nó cũng chỉ có thể thuộc về đứa con cả là cháu thôi. Quy định con cả mới có thể thừa kế tập đoàn Phó thị sẽ không bao giờ thay đổi!” Ông cụ nhà họ Phó phồng mang trợn má, hùng hổ nói.

Phó Quân Tiêu chỉ đành phải tiếp tục im lặng, lẳng lặng nghe ông nội dạy bảo. Thì ra nguyên nhân ông nội kiêng dè Quân Bác là vì khi còn trẻ, ông đã phải tranh giành tài sản với hai người em trai của mình.

Sau khi ông cụ nhà họ Phó bình tĩnh lại, ông ôn hòa buồn khổ nói: “Quân Tiêu, đây là mong ước cuối cùng của ông. Ông không hy vọng Quân Tiêu đi ngược lại với mong muốn ấy.”

Phó Quân Tiêu cúi đầu, sau cùng anh hứa: “Vâng! Cháu hiểu rồi ạ! Cháu nhất định sẽ bảo vệ tập đoàn Phó thị, sẽ không để nó bị người ta chia năm xẻ bảy.”

Có thể nói câu này vô cùng xuất sắc, nhưng trong lòng Phó Quân Tiêu lại rất mâu thuẫn. Anh không phải người xưa, không cần những quy định xưa cũ đó. Nhưng anh cũng không thể không nghe theo lời ông nội được.

Hẳn là Quân Bác cũng biết rõ chuyện người kế vị tập đoàn Phó thị chỉ có thể là người con cả. Nếu thế thì, Quân Bác… Em ấy có thực sự có dã tâm đó không? Nếu sau này nó thật sự muốn chia tập đoàn Phó thị ra với anh thì sao? Nên nghe theo mong muốn của ông nội hay là hợp tác với anh em của mình, cùng nhau trở thành người thừa kế của tập đoàn Phó thị?

Đợi đến lúc đó… Ông nội đã sống gần trăm năm rồi, chỉ cần tình anh em giữa anh và Quân Bác vẫn bền vững như lúc đầu, cùng nhau nắm giữ tập đoàn Phó thị thì có gì mà không được?

Ở tận sâu trong đáy lòng Phó Quân Tiêu, anh vẫn lựa chọn làm trái lại mong muốn của ông nội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status