Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 208: Nhìn bọn họ yêu thương.



Chương 208: Nhìn bọn họ yêu thương.

Ngay cả những ngày lễ tết, lúc đó, tiền mừng tuổi của anh cả Phó Quân Tiêu cũng luôn gấp bốn năm lần so với tiền của Phó Quân Bác.

Cho dù chuyện sau đó anh cả Phó Quân Tiêu chia cho anh ta một nửa số tiền, nhưng trong lòng Phó Quân Bác, đó chỉ là anh cả Phó Quân Tiêu thương tình anh ấy, bố thí cho mình mà thôi.

Lúc còn nhỏ, ngay cả đám con gái nhà kế bên cũng đều có cái nhìn đầy thành kiến với anh ấy, trước sau vây quanh, theo đuổi anh cả Phó Quân Tiêu.

Cho dù Phó Quân Tiêu coi như không nhìn thấy bọn họ, thậm chí còn phớt lờ, nhưng đám người bọn họ vẫn như cũ, không biết xấu hổ tiếp tục chủ động theo đuổi.

Ngoài việc anh cả Phó Quân Tiêu là con vợ cả, Phó Quân Bác anh là con thứ ra, Phó Quân Bác cũng không cảm thấy bản thân có gì kém cỏi hơn so với anh cả. Nhưng vì sao trong lòng mọi người lại cứ hướng về anh cả?

Dọc đường đi, hai người Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác mỗi người mang một suy nghĩ khác nhau.

Kỳ thật, anh ấy và cô đều có xuất thân không tốt giống nhau, nhưng chưa bao giờ cô vì xuất thân không tốt của mình mà tự ti. Còn anh ấy vẫn luôn sống trong thế giới tự ti không thể tự kiềm chế.

Xe tới bãi đỗ xe ngầm của khách sạn năm sao ở thành phố Cung Huy, sau khi Phó Quân Bác xuống xe, mở của cho Đồng Kỳ Anh, cô vừa mới bước xuống, anh ấy đã lôi kéo tay cô.

Hai người giống như một đôi đang trong thời yêu đương cuồng nhiệt, mười ngón tay đan chặt, đi vào trong thang máy.

Sau khi thang máy xuống tầng một, Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh gặp một đôi cũng giống như bọn họ tới tham gia bữa tiệc mừng thọ tuổi sáu mươi của ông chú nhỏ, là Phó Quân Tiêu và Tô Hoài Lan.

Đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu lãnh đạm, nhìn thấy Phó Quân Bác nắm chặt tay Đồng Kỳ Anh, bộ dạng hai người vô cùng thân mật, trong nháy mắt con ngươi ảm đạm vài phần.

Bộ dạng yêu thương của hai người bọn họ khiến trong lòng anh vô cùng không vui, nhưng anh lại không thể có bất kỳ sơ hở nào bộ lộ tâm tư của bản thân.

Mà Đồng Kỳ Anh cũng phát hiện, giữa Phó Quân Tiêu và Tô Hoài Lan, vẫn luôn là Tô Hoài Lan kéo cánh tay Phó Quân Tiêu. Phó Quân Tiêu giống như một pho tượng nghiêm túc được điêu khắc, hai tay rất tự nhiên đút trong túi quần.

“Anh cả, chị dâu.” Phó Quân Bác nhã nhặn nhẹ nhàng chào hỏi.

Đồng Kỳ Anh khôi phục lại tinh thần, cũng gọi theo: “Anh cả, chị dâu.”

Tô Hoài Lan thấy thế, cố ý dán cơ thể của mình lên người Phó Quân Tiêu, sau đó bày ra dáng vẻ kệch cỡm hỏi han: “Kỳ Anh à, chị thấy hai mắt của em quầng thâm thành một vòng rồi. Có phải tối hôm qua tiểu biệt thắng tân hôn không. Chú em của chúng ta giày vò em thức trắng đêm không được ngủ à?”

“Chị dâu thật biết nói đùa, sao mà em nỡ lòng giày vò Kỳ Anh cơ chứ.” Phó Quân Bác cười thản nhiên.

“…” Nghe thấy Phó Quân Bác nói như vậy, Đồng Kỳ Anh theo bản năng liếc mắt nhìn anh ấy một cái, nháy mắt đỏ mặt cúi đầu. Kỳ thật cô và anh ấy chỉ nắm tay ôm nhau. Cho dù có ngủ cùng một giường anh ấy cũng chưa từng vượt qua giới hạn với cô.

Trong lòng Phó Quân Tiêu đương nhiên không muốn nghe những lời này, nhưng lại im lặng không nói, để Tô Hoài Lan ở một bên tùy ý tám nhảm.

“Loại chuyện này vẫn là anh cả của chú giỏi, một đêm có thể bảy lần, đúng không? Anh Tiêu!” Mày liễu Tô Hoài Lan nhíu lại, ra vẻ thẹn thùng lắc lắc cánh tay Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu lạnh lùng liếc nhìn Tô Hoài Lan một cái. Tô Hoài Lan vô tình nâng mắt, ánh mắt va chạm vào cái nhìn của anh trong không trung, không hẹn mà gặp.

Trong ánh mắt lạnh lẽo của anh lộ ra vẻ thù địch, khiến cho Tô Hoài Lan không rét mà run. Giây tiếp theo cô ta thức thời ngậm chặt miệng lại.

Động tác nhỏ của hai người bọn họ, Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác vẫn chưa chú ý tới.

Đồng Kỳ Anh bị Phó Quân Bác nắm chặt tay, cả người như con chim nhỏ nép vào trong ngực Phó Quân Bác.

Nhìn ra được, hai người bọn họ là yêu nhau thật lòng.

Nhưng tình yêu của bọn họ lại khiến trái tim Phó Quân Tiêu như rỉ máu.

Thang máy đến tầng nơi đặt sảnh của bữa tiệc.

Cửa thang máy vừa mở, một đám nam nữ mặc vest giày da đi tới trước mặt Phó Quân Tiêu và Tô Hoài Lan, cúi người ân cần thăm hỏi.

Phó Quân Bác dẫn theo Đồng Kỳ Anh đi vòng qua sau Phó Quân Tiêu và Tô Hoài Lan, dường như không có ai chú ý tới hai người bọn họ.

Ngay cả chỗ ngồi của hai người bọn họ cũng bị sắp xếp sao cho xa nhất so với lễ đài chủ trì, gần cửa lớn nhất, hơn nữa lại là góc lệch nhất trong phòng.

Phó Quân Bác đi trước bỏ tiền mừng, sau đó mới cùng Đồng Kỳ Anh ngồi vào chỗ.

Mà Phó Quân Tiêu và Tô Hoài Lan được mời tới bàn rượu ngon nhất đầu tiên trước đài chủ trì, cũng đã đến chỗ ông cụ nhà họ Phó Phó Hoằng Khôn và mẹ Phó Quân Tiêu bà Lãnh ngồi chung một bàn.

Hôm nay có thể nói Tô Hoài Lan ăn mặc trang điểm rất xinh đẹp, cho dù cô ta và Đồng Kỳ Anh có gương mặt giống nhau như đúc, nhưng Đồng Kỳ Anh từ trước tới giờ để mặt mộc ra ngoài, cho nên trang điểm của Tô Hoài Lan tự nhiên càng đẹp hơn một phần.

Sau khi tiệc mừng thọ bắt đầu, những cô phục vụ có ngoại hình đẹp bắt đầu xếp hàng để phục vụ các món ăn.

Trên bàn ăn có rất nhiều đồ Tây, Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy bản thân ăn không đủ no, đơn giản uống thêm vài ngụm nước ép trái cây, nửa chừng không thể không đứng dậy đi vào toilet.

Sau khi Đồng Kỳ Anh vào WC, vừa mới bước ra khỏi toilet, lúc đang đứng rửa tay trước bồn rửa, bên cạnh lại nhìn thấy có một cô gái chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, trên người mặc chiếc váy liền thân màu xanh da trời, đột nhiên nói với cô: “Chị dâu, chị không trang điểm còn xinh hơn so với trang điểm nhiều đó! Da chị trắng nõn mềm mại thật, làm sao để dưỡng da được như vậy thế? Còn nữa, chị dâu mang quần áo theo à? Mới chớp mắt một cái đã vào trong phòng vệ sinh thay đồ, còn tẩy trang nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status