Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 209: Anh ta còn có một bộ mặt khác.



Chương 209: Anh ta còn có một bộ mặt khác.

Nghe nữ sinh nói như thế, Đồng Kỳ Anh hiểu được cô bé này đang bị nhầm, vừa định cười giải thích, ai ngờ cô bé lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Haiz, trước đây em còn thề phải gả cho anh cả, không ngờ bây giờ anh cả đã có hôn thê rồi! Nhưng mà em thấy chị đẹp hơn em thế này, anh cả sẽ thích chị, bây giờ em cũng không có gì để nói.” Nữ sinh vừa lắc đầu vừa than thở mà nói.

Mặc dù không biết cô gái này có quan hệ gì với anh cả Phó Quân Tiêu, nhưng nghe cô gái cũng gọi Phó Quân Tiêu là “anh cả”, trong lòng Đồng Kỳ Anh thầm đánh giá ắt hẳn cô ta là em họ của Phó Quân Tiêu.

Nếu là em họ thì cũng là em họ của Phó Quân Bác.

Đồng Kỳ Anh nghĩ đến đây, nhếch môi không nhịn được kể chuyện trước kia của Phó Quân Bác: “Em thích anh cả à? Chị cảm thấy anh hai Phó Quân Bác của em cũng rất đẹp trai, vậy sao em không thích anh hai?”

“Em không thích tên anh hai cuồng hành hạ mèo kia!” Nữ sinh bĩu môi, cười nhạt.

Cả tinh thần và người của Đồng Kỳ Anh ngây ra, nụ cười chợt tắt.

Nhắc đến Phó Quân Bác, cô gái này như gặp phải ấm ức gì to lớn lắm, bắt đầu lên án: “Mỗi lần em giúp nữ sinh trong lớp tặng quà cho anh cả, đều bị anh hai tịch thu. Hơn nữa em còn tận mắt chứng kiến anh hai bóp chết từng con mèo con một trong ổ mèo bị mèo mẹ hoang vứt bỏ trong trang viên. Anh hai đúng là một tên biến thái, em không thích biến thái như thế đâu!”

“Khi đó anh hai em bao nhiêu tuổi?” Đồng Kỳ Anh lúng túng hỏi.

Cô bé kia nói huyên thuyên: “Không lớn cũng không nhỏ, lúc bọn họ lên cấp ba thì phải! Lúc nghỉ hè, anh cả và anh hai hay về trang viên, đám nhóc bọn em đều thích đến trang viên của nhà họ Phó chơi. Mặc dù anh cả đối xử lạnh lùng với những nữ sinh theo đuổi mình nhưng lại rất tốt bụng với những đứa em trai em gái họ như bọn em. Không giống anh hai, thích bày trò sau lưng, em nhớ rõ có một lần, khi anh cả học cấp hai, là nghỉ hè năm ấy, bọn em quấn lấy anh cả ép anh ấy phải cùng chơi trốn tìm với bọn em. Em trốn một hồi lâu cũng không thấy anh cả đến tìm em, vì vậy em tự đi tìm anh cả. Ai ngờ em tận chứng thấy anh hai cố ý lấy vải bịt mắt anh cả đẩy vào hồ sen. Khi đó anh cả còn chưa biết bơi, may là anh hai còn có lương tâm cứu anh cả lên, nếu không thì anh cả của em đã suýt chết đuối rồi. Sau đó em lén lút nói chuyện này cho ông nội của anh cả nghe, ông ấy còn rất công bằng, đánh anh hai! Việc này cũng chỉ có em và ông ấy biết, ngay cả chính anh cả cũng không biết!”

“Không phải chứ, Quân Bác không phải người như thế.” Đồng Kỳ Anh nghe những gì nữ sinh nói, lòng hoảng hốt không thôi, biện giải thay Phó Quân Bác.

“Em nói thật đấy! Vì vậy, chị dâu à, sau này chị phải đề phòng anh hai giúp anh cả! Em thấy chị là vợ của anh cả nên mới nói với chị đấy!” Nữ sinh giương cằm dẩu miệng, nghiêm túc dặn dò.

Đồng Kỳ Anh cũng không chấp nhận mà đáp: “Đó là chuyện trước đây, bây giờ mọi người đã là người trưởng thành rồi, sẽ không làm chuyện ngây thơ như vậy đâu!”

“Chị kỳ thật đấy, sao lại bênh vực anh hai?” Nữ sinh không nhịn được liếc mắt khinh thường nhìn Đồng Kỳ Anh: “Em lười nói chuyện với chị, em đi trước đây!”

Đồng Kỳ Anh cười gượng gật đầu.

Hẳn cô gái này là cháu gái của ông chú nhỏ hoặc là cháu ngoại gì đó!

Nhưng chuyện mà cô ta vừa nói với cô về Quân Bác…

Đồng Kỳ Anh khẽ lắc đầu, chắc chắn là giả!

Cô cũng đã từng tiếp xúc với Quân Bác trước đây rồi mà!

Nhưng Đồng Kỳ Anh đã quên Quân Bác bị đưa đến trang viên của nhà họ Phó đã không hề là “Thành Hưng” kiêu ngạo mà cô quen biết.

Khi cô quay lại trước bàn rượu, Phó Quân Bác thấy cô đi lâu quá, còn tưởng là ăn đến mức đau bụng, bèn dịu dàng nói: “Kỳ Anh, đợi đến tối, anh dẫn em đi ăn những món chúng ta thích nhé.”

“Thành Hưng cũng không thích đồ ăn trong khách sạn này à?” Đồng Kỳ Anh buồn cười hỏi.

Phó Quân Bác đi đến cạnh bên tai cô, nhẹ nhàng nói: “Thật ra cho dù là tiệc mừng thọ hay là tiệc cưới, nói chung là cho dù là khách sạn cao cấp đến mức nào, đầu bếp phải làm nhiều phần ăn như thế này trong thời gian nhất định, chắc chắn hương vị sẽ không ngon lắm đâu.”

“Vậy lát nữa chúng ta đi ăn nhẹ ở thành phố Cung Huy được không? Ở đó có một phố ăn vặt rất nổi tiếng!” Đồng Kỳ Anh cười nói.

“Hình như em hiểu biết thành phố Cung Huy còn hơn anh.” Phó Quân Bác nhìn Đồng Kỳ Anh với vẻ bất ngờ.

Cô giơ tay nhẹ nhàng che miệng, cười nói: “Vì trước khi em thi đại học lần nữa, em là sinh viên năm nhất ở một khu trường đại học đó trong một học kỳ! Cho nên những chỗ nào ăn ngon thì em biết rõ cả!”

“Sau khi chúng ta ăn nhẹ xong, tối đến anh sẽ dẫn em đi chơi ở đại học Cung Huy, trước tiên cảm nhận không khí vườn trường của khoa chính quy trường đại học nhất nhì này!” Phó Quân Bác mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status