Thông thiên đại thánh

Chương 1179: Thương lượng


Băng Sương cự nhân này chính là một trong những thủy tổ cự nhân, thời điểm Thái Sơ Khởi Nguyên, sinh tồn tại cực bắc hoang nguyên, cũng không biết nguyên nhân tử vong là gì, cũng không biết đã chết bao lâu, trải qua vô số năm Thương Hải Tang Điền, trầm tích tại đáy biển, lại bảo lưu một ngụm bổn mạng nguyên khí không tiêu tán, khiến lam lân đại chương đạt được, đúng là khẩu bổn mạng nguyên khí này, Băng Phách Thần Quang, con đường tu luyện của lam lân đại chương liền thông thuần, cho tới bây giờ, đã trở thành Hải Vực Thiên Hoàng, uy phong vô song.

Thậm chí, hắn còn muốn mượn Bách Phách Thần Quang này đi trùng kích Cửu kiếp lôi kiếp, tiến nhập vào Nhân Tiên cảnh giới.

Cái này cũng không phải là chuyện không thể nào, đạt được Băng Phách Thần Quang đã có vài chục năm này, nhưng lam lân đại chương căn bản không cách nào luyện hóa được, chỉ là mượn nhờ Bản Tôn Thiên Đại chính mình diễn hóa thành một mảnh băng hàn thế giới, mà bản thân hắn cũng không cần pháp khí gì, gặp được địch nhân, chỉ cần cuốn người vào trong Bản Tôn Thiên Địa, cho dù tu vi người hơn hắn, dưới ánh sánh Băng Phách Thần Quang, căn bản không cách nào xoay người.

Cho dù là thời điểm không tu luyện ra Bản Tôn Thiên Địa, hắn cũng ngưng tụ Băng Phách Thần Quang vào bên trong một kiện pháp khí, lúc đối địch không bất lợi, cho nên, cho tới nay, không biết bao nhiêu pháp khí đã qua tay hắn, Thuần Dương pháp khí cũng không thiếu, nhưng hắn cũng đều không để vào mắt, bởi vì những cái kia, căn bản không có tác dụng với hắn.

Hắn thân là Yêu tiên có bổn mạng thần thông, ẩn chứa Băng Phách Thần Quang Bản Tôn Thiên Địa, hơn nữa lại có pháp lực cấp bậc Thiên Quân, một thân thực lực kia, cung là một người nổi bật tại Hải Vực rồi, căn bản không cần xài những pháp khí, hơn nữa nhiều pháp khí, ngược lại là vướng víu, đây là cách nghĩ của hắn trước kia, hiện tại, hắn lại thập phần hối hận, hối hận vì cái gì mà chính mình vô lễ, lúc ra cửa không mang nhiều hơn vài món pháp khí cường lực.

Quả thật, quá vô lễ rồi, thậm chí gia hỏa bị chính mình trấn ác bên trong Bản Tôn Thiên Địa còn có Tiên khí trong tay, Tiên khí này vẫn có thể bị luyện hóa trong Băng Phách Thần Quang của chính mình.

Vậy mà lại phát sinh sự tình không thể tưởng tượng nổi như vậy, cái này hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn, thật sự là quá lừa bố mày rồi!

Chú ý tới biến hóa bên trong Bản Tôn Thiên Địa của mình, rốt cục Lam Bàn Tử cũng biến sắc.

- Thoải mái, thật sự là thoải mái a!

Lúc này, Chu Báo ở bên trong Bản Tôn Thiên Địa, vầng sáng Thanh trúc trượng trong tay đã bao phủ phạm vi trăm trượng, trong băng hải, bên trong ngọn núi màu đen, vô số quang điểm đều bắt đầu chuyển động, dũng mãnh lao về hướng vầng sáng màu xanh, mà sau khi dũng manh lao về vầng sáng màu xanh, liền bị vầng sáng màu xanh tụ lại một chỗ, hình thành một đạo năng lượng tinh tế như nước chảy, trào vào thân thể Chu Báo, lúc này đây, chính là Băng Phách Thần Quang tử thuần túy.

Nếu đổi lại là lúc trước, hiện tại chỉ sợ kinh mạch quanh thân Chu Báo đã bị đông cứng thành băng phấn, nhưng hiện tại, tình huống không giống với lúc trước, trước kia, Động Huyền Thần Quang của hắn đã dung hợp thành công với một ít Băng Phách Thần Quang, tu thành Băng Phách Động Huyền Thần Quang, kinh mạch đã trải qua cường hóa sâu sắc, tính chịu đựng của Băng Phách Thần Quang đã tăng cường sâu sắc rồi.

Kinh mạch của hắn đã thích ứng với hàn ý Băng Phách Thần Quang, hơn nữa tầm đó cũng mang lên một tia Băng Phách, hơn nữa Động Huyền Thần Quang không ngừng vận chuyển, luyện hóa toàn bộ Bản Tôn Thiên Địa Băng Phách Thần Quang, vậy mà vô cùng thuận lợi.

Đương nhiên thuận lợi, Băng Phách Thiên Đại bên trong Bản Tôn Thiên Địa của Lam Bàn Tử chỉ là một tí tẹo mà thôi, phân tán ra các nơi, mà Đồng Huyền Thần Quang của Chu Báo lại hùng hậu hơn nhiều, cả hai giao hòa với nhau, tự nhiên là Động Huyền Thần Quang của hắn chiếm thượng phong cực lớn.

Cho nên hiện tại, sua khi luyện hóa Băng Phách Thần quang, lưu chuyển trong thể nội, Chu Báo cũng chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, chính là thoải mái!

Cảm giác này của hắn là sướng rồi, Lam Bàn Tử bên kia không như thế.

Điều này sao có thể?

Động Huyền Thần Quang a, chính là mấu chốt thành tựu Nhân Tiên nghiệp vị của chính mình, cuối cùng triển khi át chủ bài sát thủ, cứ như vậy bị Chu Báo hung hăng hấp thu, ngươi khiến hắn làm sao chịu nổi, ngươi khiến hắn làm sao có thể đủ chịu được.

- Tiểu tử, ngươi thật quá đáng!

Lam Bàn Tử nổi giận, gầm lên một tiếng, lập tức phong vân biến sắc trong Bản Tôn Thiên Địa, nước biển chung quanh vốn bỉnh thản liền bắt đầu chuyển động, sóng lớn nhấc lên ngập trời, Thanh trúc trượng tạo ra vầng sáng màu xanh.

- Hữu dụng sao?

Khóe miệng Chu Báo hiện lên một tia cười lạnh, hiện tại hắn đã chiếm cứ ưu thế hoàn toàn, Thanh Trúc trượng chính là trung phẩm Thái Hạo tiên khí.

Tiên khí, cũng không phải Thuần Dương pháp khí bình thường có thể so sánh, nó có được tiên văn nguyên vẹn, có được pháp tắc nguyên vẹn, hơn nữa lại hấp thu Tiên Thiên thần hoàng kim pháp lực, lại có thể thúc dục được hoàn toàn, vốn không phải yêu tiên cấp bậc Thiên Quân như Lam bàn Tử có khả năng tiếc động đấy.

Cho nên Chu Báo thập phần an tâm, xếp bằng ở trung ương ánh sáng màu xanh, một bên hấp thụ Băng Phách Thần Quang, một bên quan sát ngọn núi trên đỉnh đầu.

Tòa núi màu đen này do dao găm màu đen biến thành, tuy rằng dao găm màu đen kia cũng không phải là tiên khí, nhưng cũng là một kiện thượng phẩm Thuần Dương pháp khí, bằng không mà nói, căn bản không cách nào chịu tải Băng Phách Thần Quang, dù chi là một tia Băng Phách Thần Quang.

Lúc này, Băng Phách Thần Quang bên trong ngọn sơn phong này đã bị hấp thu đãi tận, mà Lam Bàn Tử kia cũng bắt đầu khởi động điều khiển Thuần Dương pháp khí, trùng kích Thanh Trúc trượng, nhưng chỉ một kiện Thuần Dương pháp khí thì như thế nào có thể trùng kích một kiện tiên khí? Huống chi Băng Phách Thần Quang tối trọng yếu nhất bên trong Thuần Dương pháp khí đã biến mất, cho nên, Chu Báo xem ra, Lam Bàn Tử này quả thật đã làm không công.

- Ta nói, Bàn Tử, không nên nháo sự, chờ ta hấp thu xong Băng Phách Thần Quang này, đi ra ngoài, xem ngươi phân thượng Băng Phách Thần Quang, ta không hủy diệt Bản Tôn Thiên Địa của ngươi, ngươi thấy thế nào?

Chu Báo khoan thai nói.

Bên trong Bản Tôn Thiên Địa, có chuyện gì có thể giấu diếm? Cả thiên địa này đều là hắn đấy, nghe xong lời Chu Báo nói, sắc mặt hắn cũng bắt đầu trắng bệch, bờ môi dày đặc vô cũng cũng run rẩy theo.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Trong tiếng rống giận giữ này, Bản Tôn Thiên Địa lại biến đổi, sinh ra một cỗ lực lượng bài xích cực lớn, muốn đẩy Chu Báo ra khỏi Bản Tôn Thiên Địa.

- Ngươi quên ta có tiên khí a?

Chu Báo than nhẹ một tiếng, anh sáng màu xanh chớp lên, lực cản cực lớn này liền tan rã bên trong ánh sáng màu xanh.

- Tiên khí, tiên khí, tiên khí chết tiệt, tiểu tử này thậm chí có tiên khí trên người!

Lúc này, Lam Bàn Tử cắn chặt răng, nhưng một tí tẹo phương pháp xử lý cũng không có.

Theo lý thuyết, Bản Tôn Thiên Địa là hắn đấy, bị hắn cuốn vào trong Bản Tôn Thiên Địa, cũng chỉ có mặc hắn xâm lược rồi, nhưng bây giờ, tình huống thay đổi, thay đổi hoàn toàn, chủ khách điên đảo, Lam Bàn Tử này chỉ có trơ mắt ếch ra nhìn Chu Báo hô phong hoán vũ trong Bản Tôn Thiên Địa của mình, cũng không có thủ đoạn đặc thù ngăn cản.

- Kinh lược sử, ngài không có chuyện gì a?

Lúc này, theo bọn người Ngọc Thái Hư rời đi, trận chiến đầu tiên tại Hoang Nguyên đảo đã xong, tuy rằng Hải Vực chiếm ưu thế cường đại, nhưng bọn người Ngọc Thái Hư một lòng đào tẩu trước mặt, cũng có có chiếm bao nhiêu tiện nghi, trái lại, lúc mới bắt đầu, không chú ý, bị búa của tiểu tử Chu Báo này đập chết vài tên Thiên Quân, có thể nói là tổn thất nặng, bây giờ nhìn bọn người Ngọc Thái Hư chạy như bay, nguyên sắc mặt một đám Thiên Quân Tôn Giả rất khó coi, xoa tay muốn đuổi theo, đều đang đợi Kinh lược sử hạ mệnh lệnh, kết quả đâu rồi, vị chương đại kinh lược sử này vậy mà ngơ ngác đứng đó, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, cũng không biết trúng gió hay không, không hạ mệnh lệnh.

Rốt cục có một gã yêu tiên nhìn thấy xảy ra chuyện không đúng, cả gan tiến ên hỏi.

- Không truy sát, bọn hắn tất yếu đến nơi này là vì Lôi đế hành cung, Lôi đế hành cung vừa mở ra, không lừa được người đấy, đến lúc đó tự lộ ra tung tích!

Nói đến đây, ánh mắt hắn quét ngang.

- Quy Vô Tàng, ngươi lập tức điều tra lai lịch những người này cho ta, đặc biệt là tiểu tử sử dụng chùy kia, đến tột cùng là có lai lịch gì!

- Vâng, đại nhân!

Một gã gia hỏa yêu tiên cấp bậc Thiên Quân được xưng là Quy Vô Tàng, bộ dáng thập phần đoan chính, trên người tản ra một loại khí tức mang phong cách cổ xưa

- Đại nhân, tiểu tử kia không phải bị ngươi trị ở đây sao? Trực tiếp tra khảo là xong rồi, làm gì lại điều tra đâu này?

Đúng lúc này, mội thanh âm lỗi thời vang lên bên tai mọi người, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt đều lộ ra có chút cổ quái, nguyên lai người này là chủ nhân Hoang nguyên Hải Vực, An công tử.

Tuy An công tử này do Ô tặc sinh ra, bất quá bộ dáng khi lớn lên cũng tính là tuấn tú, một đôi mắt hào hoa, dao động bất định, nhìn Chương kinh lược sử trong chốc lát, lại nhìn mọi người quanh trong chốc lát, cũng không biết đang nghĩ gì.

Vừa nhìn thấy An công tử này, Lam Bàn Tử khó chịu một hồi trong nội tâm, không đề cập tới Bản Tôn Thiên Địa của chính mình vừa cuốn Chu Báo vào, lại nói vừa rồi chiến đấu, trong tất cả yêu tiên, An công tử này là trốn xa nhất đấy, đứng ở xa xa nhìn, căn bản không có ý tứ ra tay, giống như là một người ngoài đứng xem, coi như là chính mình có thương vong, vẻ mặt hắn cũng mang bộ dáng không thèm để ý, nhìn hắn quả muốn quất hắn, bây giờ nghe hắn đặt câu hỏi, vừa vặn hỏi trúng chỗ đau hắn, khuôn mặt mập phì kia lập tức trầm xuống.

- Chuyện này ta đã có ý định, ngươi không cần hỏi nhiều, ngược lại là ngươi, An công tử, Hoang nguyên Hải vực này do ngươi thống trị, xảy ra chuyện như vậy, vậy mà một tí tẹo tiếng gió cũng không thu được, thậm chí tin tức về Lôi đế hành cung này cũng là ta nói cho ngươi, ngươi trấn an lịch sử nơi này như thế nào?

- Chương kinh lược nói đùa, Hoang Nguyên Hải vực do ta trấn an, từ trước đến giờ đều không có xuất hiện sơ suất gì a, về phần Lôi đế hành cung kia, hắc hắc, Thượng Cổ Lôi Đế, uy lực to lớn, dùng điểm thực lực không mạnh mẽ lắm của ta, làm sao có thể đủ phỏng đoán ra tung tích Lôi đế hành cung đâu này? Nếu ta thật sự có năng lực lớn như vậy, cũng sẽ không trấn an tại địa phương nhỏ bé này, sớm đã đến chỗ đó làm tướng công chính sự đường, ngài nói có phải hay không?

- Hừ!

Chương kinh lược sử hừ lạnh một tiếng, tuy rằng câu nói này của An công tử không dễ nghe, nhưng cũng có đạo lý, bất kể là Thất Thần Vực hay là Hải Vực, cửa vào Cổ khư này, đều là sự tình cực kỳ ẩn mật, cũng không phải dễ dàng tìm được, có rất nhiều người, cả đời tu luyện một chỗ, lại không biết dưới chân mình là di tích Thượng Cổ tông môn, ví dụ như vậy nhiều vô số kể, coi như là chính mình nhìn tiểu tử này không vừa mắt, cũng không thể dùng lý do này để trị tội hắn, bằng không mà nói, sự tình này đánh lên chính sự mình cũng không có nắm chắc thắng.

Trên lý luận, Kinh lược sử trông coi vài khối hải vực, nhưng giống như bình thường mà nói, ngoại trừ mấy dòng chính Hải Vực, đối với những người khác, lực ước thúc cũng không phải rất lớn, toàn bộ dàn giáo quyền lực vẫn thập phần rời rạc đấy.

Thủ trưởng đối với cấp dưới cũng không có quyền lợi tuyệt đối.

- Sự tình trước kia không nói, hiện tại những tu sĩ trong Hải Vực kia do ngươi quản lý, hành tung bọn hắn giao cho ngươi xử lý, một khi phát hiện ra dấu vết để lại của bọn hắn, lập tức báo cáo với ta, ngươi rõ chưa?

- Thuộc hạ minh bạch, kinh lược sử đại nhân yên tâm!

An công tử cười cười, chắp tay với Lam Bàn Tử, mỉm cười rời đi, cũng không có để ý ánh măt giết chết người của Chương kinh lược sử sau lưng.

- Kinh lược sử đại nhân, tiểu tử này quá không hiểu chuyện rồi, người xem có muốn diệt sát hay không?

Chứng kiến thái độ An công tử, ánh mắt Quy Vô Tàng híp lại, ngậm lấy một đám sát khí, tiến tới trước mặt Lam Bàn Tử.

- Không nên gấp, sự tình Lôi đế hành cung mang tính trọng đại, không thể phức tạp!

Chương kinh lược sử lắc đầu nói.

- Thuộc hạ đã rõ!

Quy Vô Tàng đáp, lui xuống dưới, dựa theo mệnh lệnh của Chương kinh lược sử đi thăm dò chi tiết Chu Báo.

Chương kinh lược sử ngẩng đầu, vung tay áo lên, nói với đám yêu tiên chung quanh.

- Giải tán đi!

- Vâng, đại nhân!

Một đám yêu tiên cũng nghiêm túc, đều đều tản ra, trong khoảnh khắc, liền chỉ còn lại một người Chương kinh lược sử đứng trong Hoang nguyên.

- Tiểu tử, chúng ta thương thượng được chứ?

Trong thời gian thật ngắn, đầu óc Chương kinh lược sử một mực động không ngừng, đừng nhìn hắn vừa rồi uy phong lẫm lẫm trước mặt đám yêu tiên kia, nói một không hai đấy, nhưng lại gặp sự tình thế này, cũng không phải dễ dàng cảm thụ, bên trong Bản Tôn Thiên Địa, một tiên khốn kiêp cầm Tiên khí thu lấy Băng Phách Thần Quang hắn trân quý như tính mạng, hắn lại không có biện pháp gì, vô luận thi triển dạng thủ đoạn gì cũng đều không thể đuổi Chu Báo ra khỏi Bản Tôn Thiên Địa, cho nên, dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn rốt cục phóng thấp tư thái, thương lượng với Chu Báo.

- Thương lượng, thương lượng cái gì với ta?

- Băng Phách Thần Quang, ngươi cũng biết, Băng Phách Thần Quang này đối với ta mà nói, thì thập phần trân quý, nếu ngươi lấy hết đi, thực lực của ta ít nhất cũng mất đi bảy thành, cho nên, kính xin ngươi giơ cao đánh khẽ, hạ thủ lưu tình

Thương lượng!

Việc này thực sự ngoài ý nghĩ của Chu Báo.

Tuy rằng hiện giờ thân ở trong Bản Tôn Thiên Địa của Chương Kinh Lược Sử, thế nhưng Chu Báo không thể nghi ngờ đã đứng ở thế bất bại.

Cái tên Lam Bàn Tử này tuy rằng một thân tu vị là cấp Thiên Quân, lại là thân thể yêu tu, thực lực mạnh mẽ vô cùng. Theo Chu Báo tính toán, tuy rằng Hồng Thái Hòa kia cũng có tu vi Bát Kiếp Thiên quân, nhưng dù mười Hồng Thái Hòa có lên thì cũng không phải là địch thủ của Lam Bàn Tử, điều kiện tiên quyết là hắn còn chưa vận dụng Bản Tôn Thiên Địa của mình đấy, nếu vận dụng Bản Tôn Thiên Địa thì có bao nhiêu Hồng Thái Hòa tới thì cũng chỉ có đường chết thôi. Đến cùng cũng là do uy lực của Băng Phách Thần Quang quá mức khủng bố.

Không phải mỗi người đều giống như Chu Báo, trên người có cầm vài món tiên khí chạy khắp nơi.

Đồng dạng, cũng chính vì tiên khí trên người Chu Báo, cho nên Chương kinh lược sử căn bản không thể chống lại được.

Hắn chỉ là Thiên Quân, một Quỷ Tiên, còn không có đạt tới Nhân Tiên cảnh giới, cho nên cũng không địch nổi tiên khí.

Nếu như tu vị Chu Báo có hạn, không cách nào thúc dục tiên khí nơi tay, có lẽ hắn còn có cơ hội, giống như lúc ở Trấn Quy Khư, tuy rằng Chu Báo vận dụng Thất Khiếu Thăng Tiên Lô nhưng vẫn thiếu chút nữa bị Ngọc Thái Hư cách không một phát bắt được, thiếu chút nữa bị bắt cũng là do lúc kia Chu Báo căn bản không cách nào vận dụng hoàn toàn uy lực của kiện Tiên khí kia, mà bây giờ thì sao, Thanh trúc trượng trong tay Chu Báo so với Thất Khiếu Thăng Tiên Lô còn cao hơn một phẩm cấp, Chu Báo lại có thể truyền hoàn toàn lực lượng của hắn, hoàn toàn khống chế được Bản Tôn Thiên Địa của Chương kinh lược sử, hô phong hoán vũ, Chương kinh lược ngay cả một điểm kháng ngự cũng không có, cho nên bắt đầu chịu thua, lúc này mới muốn thương lượng với Chu Báo.

Không chịu nổi chuyện này nữa, bắt đầu thương lượng sao?

Chu Báo một mực hấp thu Băng Phách Thần Quang kia, cũng lờ đi Chương Kinh Lược Sử.

Có lẽ là cảm thấy thành ý của mình không đủ để đánh động Chu Báo, Chương Kinh Lược Sử hít sâu một hơi, nói:

- Băng Phách Thần Quang đối với ta rất trọng yếu, kính xin các hạ hạ thủ lưu tình!

- Ha ha, thú vị, hình như chúng ta là cừu địch a, đánh sinh đánh tử đấy, hơn nữa tác dụng Băng Phách Thần Quang này của ngươi đối với ta cũng thập phần to lớn, tại sao ta phải lưu lại cho ngươi?

- Băng Phách Thần Quang kỳ diệu vô cùng, nhưng ta nghĩ ngươi cũng không nuốt nổi nhiều như vậy a.

Lúc này Lam Bàn Tử thoáng như ý thức được cái gì, nhẹ nhàng nói.

- Ngươi bây giờ hấp thu Băng Phách Thần Quang có lẽ đã dư xài, đủ ngươi dùng, cho dù ngươi đều hấp thu tất cả Băng Phách Thần Quang bên trong Bản Tôn Thiên Địa của ta, chỉ sợ chỗ tốt đối với ngươi so với hiện giờ cũng không nhiều hơn bao nhiêu!

- Như vậy, ngươi muốn dùng thứ gì để trao đổi những chỗ tốt này với ta?

Chu Báo có chút cười nói, cũng không dừng động tác hấp thu Băng Phách Thần Quang lại, rất rõ ràng là không thấy con thỏ không thể ra ưng rồi, hiện giờ ta chiếm cứ ưu thế, ngươi muốn cùng ta thương lượng tự nhiên phải xuất ra một chỗ tốt thực tế, bằng không mà nói, ai sẽ lý đến ngươi?

- Lôi Đế hành cung, ta biết rõ các ngươi lúc này đây đến Hoang Nguyên Hải Vực là vì Lôi Đế hành cung, thậm chí là vì Vạn Kiếp Lôi Trì, bất quá ta hiện giờ muốn nói cho các ngươi biết, các ngươi không thể lấy được bảo bối trong Lôi đế nội cung, không riêng gì Vạn Kiếp Lôi Trì, những thứ khác các ngươi cũng không thể lấy được!

- Ta coi như đã kiến thức được thực lực của Hải Vực các ngươi, nói không sai, dùng thực lực của những người này, trừ phi là còn có cái gì lợi hại chuẩn bị ở sau, bằng không mà nói, không thể lấy được chỗ tốt trong Lôi đế hành cung, thậm chí cũng không thể toàn thân trở ra, bất quá, cái đó và ta lại có quan hệ gì chứ?

Đối với sinh tử những người khác, Chu Báo cũng không có tâm tư đi quản, hơn nữa, tuy hắn đang ở bên trong Bản Tôn Thiên Địa Chương kinh lược sử, nhưng chuyện ở ngoại giới cũng không thể dấu diếm được Chu Báo hắn, bọn người Ngọc Thái Hư đã không tương trợ mình, rất rõ ràng đã ném mình lại, như vậy hắn cũng không cần phải lo lắng vì những người này nữa.

- Xem ra quan hệ giữa ngươi và bọn hắn không được tốt lắm a!

- Ai nói quan hệ giữa ta và bọn hắn rất tốt chứ?

Chu Báo cười hắc hắc nói.

- Không nên nhiều lời, ta cũng không muốn vòng quanh với ngươi, nói đi, ngươi tính lấy cái gì trao đổi với ta?

- Vạn Kiếp Lôi Trì!

- Cái gì? Vạn Kiếp Lôi Trì? Ha ha ha ha, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi sao?

Nếu như Chương Kinh Lược Sử nói cái khác, có lẽ Chu Báo còn tin tưởng, Nhưng là Vạn Kiếp Lôi Trì, Cái này thật sự là quá trân quý, thậm chí có thể nói, giá trị không dưới Băng Phách Thần Quang, hơn nữa, xem tình huống hiện tại, thực lực Hải Vực vẫn là mạnh nhất, chủ động chiếm cứ vị trí nhất, vô luận là Đông Tứ Vực hay là Tây Tam Vực, đều không thể chống lại, cho nên, Vạn Kiếp Lôi Trì này, Hải Vực khống chế ít nhất sáu bảy thành, hiện giờ đối phương nói là muốn ném Vạn Kiếp Lôi Trì lại, Chu Báo tự nhiên sẽ không tin tưởng.

Ngươi cho rằng Vạn Kiếp Lôi Trì cuối cùng sẽ tới trên tay của chúng ta sao?

Thoáng như biết rõ suy nghĩ trong nội tâm Chu Báo, Chương Kinh Lược Sử nở nụ cười khổ.

- Lôi Đế hành cung là một chuyện trọng đại, chỉ có điều vì xảy ra trên địa bàn của ta, cho nên ta mới có thể đến sắp xếp, bằng không mà nói, trân vật như Vạn Kiếp Lôi Trì, như thế nào lại rơi xuống trên tay của ta chứ?

- Sẽ không rơi xuống trên tay của ngươi, cho nên ngươi liền chuẩn bị lấy ra giao dịch cùng ta?

- Đúng vậy, nơi này là Hải Vực, coi như là các ngươi đoạt được Vạn Kiếp Lôi Trì cũng không thể mang đi đấy, mấy vị Tương Công nhất định sẽ ra tay, thậm chí đến lúc đó, Thiên Hoàng bệ hạ cũng sẽ ra tay, một khi Thiên Hoàng ra tay, các ngươi căn bản không có bất kỳ cơ hội nào.

- Đã như vầy, ngươi bang trợ chúng ta như thế nào?

- Ta có thủ đoạn của ta!

Chương Kinh Lược Sử nói.

- Bất quá ta cũng không thể bảo đảm hoàn toàn thành công với ngươi, nhưng ít nhất ta có thể giúp ngươi tranh đoạt vô cùng thuận lợi, ta sẽ cuốn đi những người khác, ngươi có thể an tâm đi đoạt bảo, về phần cuối cùng có thể ly khai Hải Vực hay không, liền phải xem vận mệnh của ngươi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status