Tiên ngạo

Chương 511: Truyền thuyết về Tức Nhưỡng


Lúc trước mình đã lấy được tám ngàn cân Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng ở Nam Hải, chẳng lẽ hôm nay lại lấy được Tinh Hà Thiên Ngân Sa này?

Dư Tắc Thành phân thần hỏi:

- Lão Thất, ngươi có lầm không?

Lão Thất đáp:

- Nghi ngờ vật ấy là nguyên liệu tinh sa cơ bản của Tinh Hà Thiên Ngân Sa, nhưng ta cũng không dám khẳng định, chỉ có sáu thành khả năng. Đề nghị chủ nhân thu hồi tất cả vật ấy, đợi đến khi Nguyên Anh đại thành, thế giới Bàn Cổ biến ra ngàn dặm, lật xem Tiên Tần Luyện Kiếm Khảo của Trung Hưng Tổ Sư là có thể biết được, rốt cục vật ấy có phải là Tinh Hà Thiên Ngân Sa hay không.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót.

Thật ra chuyện này cũng rất có khả năng, bởi vì mọi người không nhìn ra được, và lại chỉ có đế quốc Tiên Tần mới có khả năng gia công thứ này, biến vỏ ngoài của Thiên Hà Tinh Sa trở thành Tinh Hà Thiên Ngân Sa, mà những môn phái khác chỉ có thể xem nó như phế vật. Hai thứ này có tên na ná nhau như vậy, nói không chừng cũng do nguyên nhân này.

Sau đó Dư Tắc Thành bèn nói với mọi người:

- Các vị ca ca, có thể cho đệ lớp vỏ ngoài này được chăng? Đệ không cam lòng nghĩ rằng chúng là phế vật, muốn thu thập chúng về nghiên cứu, xin hỏi có được chăng?

Mọi người nghe vậy cười xòa, Tân Xuân Phong nói:

- Khách sáo gì chứ, năm xưa ta cũng như đệ, chưa tới Hoàng Hà tâm bất tử, cái gì cũng nhất định phải thử qua. Được rồi, Dư lão đệ cứ thu lấy.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, bắt đầu thu lấy những viên hắc thạch này vào trong thế giới Bàn Cổ của mình.

Lúc đầu quá trình thu hắc thạch vào rất chậm, về sau càng ngày càng nhanh. Tuy rằng mọi người không nói gì, nhưng thấy Dư Tắc Thành có được pháp bảo trữ vật thần kỳ như vậy, ai nấy vô cùng kinh ngạc.

Lúc này Dư Tắc Thành cũng không thể cố kỵ quá nhiều, cũng không quan tâm tới vẻ kinh ngạc của mọi người, chỉ cắm cúi thu lấy hắc thạch. Không cần biết có phải là Tinh Hà Thiên Ngân Sa hay không, cứ thu hết rồi hãy tính.

Cứ như vậy chỉ trong thoáng chốc, lớp vỏ ngoài Thiên Hà Tinh Sa đã được Dư Tắc Thành thu hết vào trong, lập tức thế giới Bàn cổ thống kê ước tính có chừng hai ngàn sáu trăm cân. Cũng không biết thứ này có thể tinh luyện ra Tinh Hà Thiên Ngân Sa hay không, nếu như có thể, vậy coi như mình phát đại tài.

Lúc này Thiên Hà Tinh Sa đã hoàn toàn lộ hẳn ra ngoài, phát ra hào quang màu bạc vô tận, khiến cho người ta càng nhìn càng thấy thích.

Thiên Hà Tinh Sa này giống như một trái tim bằng kim loại, lớn bằng người, toát ra hào quang màu bạc.

Tân Xuân Phong giơ tay sờ thử, sau đó nói:

- Hai ngàn ba trăm sáu mươi bốn cân, mỗi người bốn trăm bảy mươi cân, còn dư ra vài cân cho Kỷ Ẩn Kiểu, là y đã cung cấp Hồng Mông Thần Nê.

Mọi người không ai phản đối, một đòn hùng mạnh của Tân Xuân Phong khi nãy dần dần nâng cao địa vị của y trong lòng mọi người, cho nên y vừa đưa ra đề nghị, mọi người lập tức thông qua.

Tân Xuân Phong phất tay một cái, lập tức khối hắc thạch được chia làm năm phần. Sau đó y thối lui một bước, chờ người khác lựa chọn, mình sẽ lấy phần cuối cùng.

Mọi người nhất nhất tiến tới chọn lựa, Dư Tắc Thành cũng lấy cho mình một phần, vừa đúng bốn trăm bảy mươi cân không hơn không kém. Hắn thu Thiên Hà Tinh Sa vào thế giới Bàn Cổ, mọi người nhìn nhau vui mừng, xem như đại công cáo thành.

Mọi chuyện xong xuôi, mọi người bay về phía một truyền tống trận. Dư Tắc Thành buột miệng hỏi:

- Liên minh Lục Kiếm này rốt cục là tổ chức gì vậy?

Vừa hỏi xong, lập tức mọi người trừng mắt nhìn hắn. Hồng Lăng vội vàng cứu viện:

- Tắc Thành lão đệ không biết liên minh Lục Kiếm cũng là chuyện bình thường, chúng không có môn phái ở Thiên Nam, chuyện này có thể chấp nhận được.

- Tắc Thành này, năm đại kiếm phái chúng ta đều có nguồn gốc từ Kiếm Lão Nhân, cùng thuộc nhất mạch, truyền thừa vạn năm. Tuy rằng giữa môn phái chúng ta cũng có chút mâu thuẫn, từng phát sinh tranh chấp với nhau, nhưng có thể nói mọi người đều quen thuộc vô cùng.

- Liên minh Lục Kiếm là sáu đại kiếm phái mới vừa gia nhập hàng ngũ thượng môn trong ngàn năm trở lại đây. Chúng nằm rải rác trên Lục Vực thế giới Thương Khung, chỉ có ở địa vực Thiên Nam của đệ là không có. Chúng đều là kiếm phái, thiên địa bao la, tài nguyên vô kể, chúng muốn nổi danh tự nhiên phát sinh xung đột cùng chúng ta. Cho nên chúng mới kết thành liên minh Lục Kiếm, muốn đối kháng chúng ta.

Lạc Vô Kỵ nói:

- Đúng là không biết tự lượng sức mình, liên minh loại này cứ cách vài ngàn năm lại thành lập ra một cái, sau đó cũng biến mất, quả thật là trò cười.

Hồng Lăng nói:

- Bất quá liên minh Lục Kiếm này, Thất Hoàng kiếm tông có kiếm pháp mênh mông cuồn cuộn, khí thế vô biên. Trường Bạch kiếm phái biến hóa vô cùng, Nghệ Xạ Khoái kiếm tông dùng khoái kiếm tung hoành. Ngân Hà tinh kiếm tông đả thương người trong vô hình.

- Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái sở trường kiếm thuật hợp kích, nhiều người hợp nhất, Á Đê Bà Nguyên kiếm phái nhiều tầng kiếm khí, đã thương người không hay không biết. Cũng không thể coi thường bọn chúng.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Đúng vậy, phái nào cũng có được ảo nghĩa kiếm pháp, quả thật không thể coi thường.

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi tới một phù đảo, Tân Xuân Phong nói:

- Các vị chờ một chút.

Dứt lời y nhảy vào trong một phiến không vực, lập tức nơi đó kiếm quang lóe lên, sau đó Tân Xuân Phong bay trở về, toàn thân đầy máu:

- Được rồi, ta đã lấy được nội đan Không Yêu này, đáng tiếc dường như tên Tiểu Ngũ Tử kia đã chết lúc phù đảo bùng nổ. Hiện tại chỉ có thể mang nội đan này cho người nhà y, cũng coi như ta không có nuốt lời.

Lạc Vô Kỵ nói:

- Ôi, ta na di y lên trên đỉnh núi cao nhất của phù đảo, đâu ngờ là hại y. Đối phương thật sự quá điên cuồng, không ngờ thúc giục thần lôi phá hủy phù đảo, hài tử này coi như đã bị chúng ta hại chết.

Mọi người không nói gì nữa, rất nhanh đã bay tới phù đảo giáp giới hai khu Đông Nam, tìm truyền tống trận.

Trong lúc vô tình. Dư Tắc Thành quay đầu nhìn lại, chợt kinh ngạc phát hiện ra phù đảo vừa rồi nổ tung hiện tại đang chậm rãi tụ tập trở lại, có dấu hiệu khôi phục lại bình thường.

Dư Tắc Thành sững sờ kinh ngạc, vội vàng kêu lên:

- Các vị ca ca, khoan đã, hãy nhìn xem.

Mọi người quay đầu lại nhìn, tức thì tất cả vô cùng kinh ngạc, Lạc Vô Kỵ nói:

- Không xong, vốn chúng ta muốn lần này bùng nổ phá hủy quặng mỏ, hủy diệt hoàn toàn thông đạo truyền tống, giết người diệt khâu, thế nhưng hiện tại xem ra nơi đây còn có năng lực tự động hồi phục. Cho dù chúng ta cho nổ hết cả nơi này, đám Kim Đan Chân Nhân còn sống sót kia chỉ cần kiên trì vài tháng là có thể chờ cho tất cả tự động hồi phục, ung dung rời khỏi nơi này, xem ra chúng ta lại phải động thủ.

Kỷ Ẩn Kiểu nói:

- Ai muốn so với ta một phen, để xem ai giết người nhiều hơn? Nơi đây không phải chỉ có trăm dặm thôi sao, chúng ta bay thêm vài vòng, nhổ cỏ tận gốc.

Hồng Lăng nói:

- Ta sẽ so với Ẩn Kiểu huynh.

Sắc mặt Tân Xuân Phong trắng bệch, nói:

- Các người so với nhau đi, ta đi xem vì sao phù đảo này có thể khôi phục lại như vậy.

Dư Tắc Thành cũng nói:

- Đệ cũng đi xem, thật sự hết sức thần kỳ.

Lập tức mọi người chia ra, ba người Dư Tắc Thành. Tân Xuân Phong, Lạc Vô Kỵ ngự kiếm trở lại phù đảo, để xem nguyên nhân nào khiến cho phù đảo tự động khôi phục như vậy.

Dư Tắc Thành cố ý đi theo Tân Xuân Phong, chỉ có y có thể báo cho bọn Bạch Dược Sư mở truyền tống trận ra, cho nên mình không thể rời xa y nửa bước, tránh cho đối phương qua cầu rút ván, một mình truyền tống rời khỏi, bỏ mặc mình ở nơi này.

Tuy rằng hiện tại xem ra nhân phẩm y không tới nỗi như vậy, nhưng có câu không thể có lòng hại người, nhưng phải đề phòng người hại mình.

Mọi người trở lại phù đảo đang chậm rãi khôi phục, dần dần phát hiện trên đảo có vài nơi có phù văn đang phát huy tác dụng. Chính là những nơi có phù văn này phát ra tác dụng khôi phục lại phù đảo.

ở những nơi ấy, phù văn hiện ra lớn vô cùng, mỗi cái to chừng mười trượng, ảo hóa ra hào quang giống hệt như hình dáng phù đảo lúc đầu. Thỉnh thoảng hào quang này lấp lóe, vô số mảnh vỡ chậm rãi tụ tập lại, hình thành phù đảo khi trước.

Dư Tắc Thành nhìn những phù văn này, chúng hoàn toàn khác với phù văn mà thế giới Thương Khung vẫn lưu truyền. Tân Xuân Phong nói:

- Xem ra lời đồn là thật, nghe nói năm xưa Hiên Viên Hoàng đế vì muốn tiêu diệt Dị tộc Nhân Đã La, bèn đánh chìm đại lục Côn Ngô này. Hình Thiên bèn trộm thiên địa chí bảo hệ Thổ Tức Nhưỡng, mưu đồ khôi phục lại đại lục này. Nhưng ông ta chỉ bày ra được một nửa Tức Nhưỡng, khôi phục được ba nơi, đã bị Hiên Viên Hoàng đế phát hiện, thu hồi Tức Nhưỡng, sau đó giữa hai người xảy ra một trường đại chiến.

- Xem ra nơi này năm xưa cũng từng được Tức Nhưỡng bảo vệ qua, cho nên trải qua vô số vạn năm vẫn còn được năng lực dần dần khôi phục như vậy. Những phù văn kia hẳn là tàn dư của Tức Nhưỡng sinh ra tác dụng.

Dư Tắc Thành nghe tới thiên địa chí bảo hệ Thổ Tức Nhưỡng, lập tức không bay nổi nữa, miệng lẩm bẩm:

- Nghe nói đại lục Côn Ngô này đã bị nổ tan thành ba đại lục Vực Ngoại, xem ra trên những đại lục này nhất định có tồn tại Tức Nhưỡng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status