Tiên ngạo

Chương 512: Trở lại kiếp nghèo


Mọi người quan sát một lúc, sau đó rời khỏi nơi này. Trong quá trình phi hành trở về không cần bay nhanh như lúc đến. Đã không còn cường địch, dọc đường mọi người nhặt lấy những vật hữu dụng, Dư Tắc Thành thu hoạch không ít, linh thạch, tài liệu quý báu dọc đường chỉ cần tìm cẩn thận một chút, cũng có không ít.

Trên phù đảo giáp giới có một pháp trận phù văn rất lớn, pháp trận phù văn này bắn ra trụ sáng thẳng lên cao, chính là truyền tống trận trở về.

Mọi người tiến lên phù đảo, người ở nơi này đã bị giết sạch sẽ. Mọi người cùng dạo quanh đảo một vòng, không ngờ nơi này còn có một dược viên rất lớn, trong đó sinh trưởng vô số kỳ hoa dị thảo, nhìn qua hết sức phồn hoa. Thậm chí trong đám hoa cỏ còn có ong bướm bay lượn tung tăng, nhìn như chốn điền viên nơi đồng nội.

Dư Tắc Thành quan sát kỹ, có thể thấy nơi này là do đệ tử Đan môn khổ công dựng nên. Quả không hổ là đệ tử Đan môn, đi tới đâu mang theo dược liệu tới đó.

Ba người Dư Tắc Thành ở đây chờ, chỉ trong thoáng chốc, hai người Hồng Lăng và Kỷ Ẩn Kiểu đã trở lại. Chỉ thấy trên người Kỷ Ẩn Kiểu bị vô số vết thương, không ngờ nhục thể của y lại bị thương, có thể thấy được trận chiến này tàn khốc tới mức nào.

Kỷ Ẩn Kiểu mặt mày hớn hở:

- Được rồi, chúng ta đã có thể đi, từ trên xuống dưới khu vực mỏ quặng này, ngoại trừ chúng ta ra không còn ai sống cả, đã đưa tất cả bọn chúng lên đường. Hôm nay giết thật sự là khoái chí.

Hồng Lăng đột ngột nói:

- Cẩn thận, coi chừng kiếp mẫn diệt (biến mất).

Vừa dứt lời, lập tức thần sắc Kỷ Ẩn Kiểu sững lại, buông tiếng thở dài, cân bằng tâm tính của mình lại. Tân Xuân Phong nói:

- Ôi, năm đại kiếm phái chúng ta kiếm pháp hoành hành thiên hạ, cho dù chúng ta đối mặt Nguyên Anh Chân Quân cũng không hề e ngại, hơn nữa chúng ta còn có lòng tin tất thành Nguyên Anh. Nhưng họa dung thiên (tan tác) lúc nào cũng uy hiếp chúng ta.

Dư Tắc Thành nói:

- Hiên Viên kiếm phái có họa mê muội, Liệt Thiên kiếm phái có nguy cơ bạo thể, Hỗn Nguyên kiếm phái có nạn hóa nguyên. Vạn Kiếm Ma tông có họa dung thiên, Ma Kiếm Yêu tông có nạn mẫn diệt, quả thật là như vậy... Một vị bằng hữu của đệ đã kết thành Kim Đan sớm hơn đệ ba năm, cuối cùng lâm vào họa mê muội, rốt cục đệ chỉ có thể trơ mắt nhìn y tiến vào luân hồi.

Kỷ Ẩn Kiểu nói:

- Năm phái chúng ta có vô số đệ tử chết vì kiếp nạn này. Tâm Kiếm Thiền tông... chỉ cần chúng ta đánh bại Tâm Kiếm Thiền tông là có thể vượt qua được kiếp nạn này. Dựa theo thời gian, hẳn là Tâm Kiếm Thiền tông cũng sắp sửa xuất hiện.

Hồng Lăng nói:

- Đúng vậy, dựa theo lịch sử, mỗi khi Nguyên Anh Chân Quân mỗi phái chúng ta nhiều hơn mười người, Kim Đan vượt qua con số hai trăm, lúc ấy đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông sẽ xuất hiện. Một trường đại chiến sẽ diễn ra, mạnh sống yếu chết, sau đó những kẻ sống sót có thể ngộ ra vô thượng kiếm ý, thậm chí có thể phi thăng Tiên Giới.

Tân Xuân Phong nói:

- Vào ba ngàn năm trước, năm phái chúng ta đại bại, gần như không còn hảo thủ, vô số kiếm pháp thất truyền, bằng không làm sao có bọn hề liên minh Lục Kiếm này tồn tại. Lần này không biết sẽ ra sao, cho nên ta cố ý lựa chọn học pháp thuật Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trọng Thiên này, hy vọng cống hiến lực lượng của ta cho môn phái.

Bốn người bọn họ bắt đầu tán gẫu về Tâm Kiếm Thiền tông, đối với đại địch chung của năm phái này, bọn họ vừa sợ hãi lại vừa mong chờ. Dư Tắc Thành buột miệng tán gẫu vài câu, trong lòng vui vẻ thầm nghĩ: "Mọi người không cần sợ hãi, Tâm Kiếm Thiền tông kia sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, Tâm Ma Tàn Ảnh đã bị ta nhốt vĩnh viễn bên trong thế giới Bàn Cổ, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên thế giới Thương Khung này nữa."

Mọi người tụ tập lại, Tân Xuân Phong dùng pháp thuật kích hoạt cấm chế của mình, lập tức đối phương mở truyền tống trận ra, năm người cùng tiến vào truyền tống trận, trở lại thế giới Thương Khung.

Bọn Bạch Dược Sư đang lo lắng ngóng trông, thấy bọn Dư Tắc Thành trở về vô cùng cao hứng. Lạc Vô Kỵ lập tức dựa theo ước định đưa cho lão thêm một ngàn vạn linh thạch nữa, giao dịch hai ngàn vạn linh thạch hoàn thành.

Một tên đệ tử Trúc Cơ ở đây thấy Tiểu Ngũ Tử không về, lập tức thần sắc đại biến, mắt rưng rưng lệ, sau đó bật khóc.

Bạch Dược Sư tát y một cái:

- Khóc gì mà khóc, không được khóc.

Lão thầm truyền âm nói:

- Tổ tiên của ta ơi, xin ngươi đừng khóc nữa. Đám khốn này giết người không gớm tay, sáu mươi mấy Kim Đan Chân Nhân trong khu vực khai thác mỏ đã bị chúng giết sạch, không còn một người nào sống sót. Đừng khóc nữa, tránh cho bọn chúng giết luôn chúng ta diệt khẩu.

Lập tức tên tu sĩ Trúc Cơ kia không khóc nữa, Tân Xuân Phong liếc nhìn y một cái:

- Có lẽ ngươi là thân nhân của Tiểu Ngũ Tử phải không? Đại chiến diễn ra, đối phương sử dụng thần lôi nổ tung phù đảo, chúng ta không thể bảo vệ y được, thật là có lỗi.

- Nội đan Không Yêu này là ta đã hứa cho y, hiện tại cho ngươi.

Dư Tắc Thành cũng lấy ba mươi vạn linh thạch ra nói:

- Đây là ta đã hứa cho y, hiện tại cũng cho ngươi.

Tên tu sĩ Trúc Cơ kia nhận lấy nội đan Không Yêu cùng linh thạch, không biết nói gì. Cái chết của ca ca lại mang tới cơ hội giúp y Kết Đan, khiến cho y có cảm giác bồi hồi khôn tả, hận không thể bật khóc thành tiếng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Đây chỉ là chuyện nhỏ, mọi người ai cũng thu được trọng bảo, việc này coi như kết thúc. Tất cả ngự kiếm bay trở về nơi ở của mình, sau khi trở về, Kỷ Ẩn Kiểu đột nhiên lên tiếng nói:

- Ta phải trở về sư môn, luyện chế Thiên Hà Tinh Sa này thành phi kiếm. Các vị huynh đệ, tái kiến!

Tân Xuân Phong và Lạc Vô Kỵ cũng nói:

- Chúng ta cũng phải đi rồi, đại hội thưởng hoa này không có tác dụng gì với chúng ta. Dù là Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đỉnh Thần Đan gì đó, đưa cho chúng ta ăn một cánh hoa có thể thành Nguyên Anh Chân Quân, đối với chúng ta cũng không có ý nghĩa gì. Loại Nguyên Anh Chân Quân hóa Anh nhờ vào đan dược như vậy, tương lai ắt sẽ gặp nạn mẫn diệt.

Dư Tắc Thành đột nhiên lên tiếng nói:

- Các vị ca ca, đệ muốn thu mua thứ này của mọi người, các vị có dư Kim Đan chăng, đệ thu mua với giá hai mươi vạn linh thạch một viên.

Mọi người nghe vậy vô cùng sửng sốt, hai mươi vạn linh thạch một viên Kim Đan, giá này khá cao, lập tức khiến mọi người động tâm. Ai nấy lấy Kim Đan ra bán cho Dư Tắc Thành, bọn họ là những đệ tử tinh nhuệ nhất của năm đại kiếm phái, người nào cũng hiếu chiến, vong hồn dưới kiếm vô số.

Chẳng những bọn họ lấy Kim Đan của mình bán cho Dư Tắc Thành, còn tìm đến sư huynh đệ đồng môn cùng tới đây thu mua Kim Đan trong tay bọn họ. Lập tức lần này Dư Tắc Thành mua được một trăm bốn mươi mốt viên Kim Đan, coi như đại thu hoạch.

Sau khi Tân Xuân Phong và Kỷ Ẩn Kiểu kia bán ra Kim Đan, trả lại số linh thạch đã ứng trước cho Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành cười thu lấy, lúc chia Thiên Hà Tinh Sa, bọn họ không nhớ tới chuyện trả linh thạch cho mình.

Thật ra hắn biết bốn người Tân Xuân Phong là bằng hữu lâu năm, mình bất quá chỉ mới gia nhập bọn họ. Bằng hữu có kẻ gần người xa, bảo vật trước mắt ai ai cũng đỏ mắt thèm muốn. Có một số việc cũng chỉ có thể đại khái qua loa, không thể quá sát sao.

Thu mua Kim Đan xong, mọi người nhất nhất cáo biệt rời khỏi, nơi đây chỉ còn hai người Hồng Lăng và Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành trở về phòng mình, sau đó tiến vào thế giới Bàn cổ, số Kim Đan này xem như đại thu hoạch, nhưng linh thạch của mình lập tức giảm xuống. Một trăm bốn mươi mốt viên Kim Đan trị giá chừng hai ngàn tám trăm vạn linh thạch, thêm vào bốn trăm vạn linh thạch mua Thiên Hà Tinh Sa, thêm vào thế giới Bàn cổ xây dựng tốn một số linh thạch không nhỏ. Lão Thất kiểm kê lại, chỉ còn lại ba trăm vạn linh thạch.

Nhìn ba trăm viên linh thạch thượng phẩm trong suốt, Dư Tắc Thành cảm thấy từ trước tới nay mình chưa bao giờ nghèo tới mức này. Từ sau khi hắn có được thế giới Bàn cổ, buôn bán thủy sản, đánh cướp bảo khố của mấy môn phái, chưa bao giờ bản thân mình có ít hơn ba ngàn vạn linh thạch.

Dư Tắc Thành không khỏi hỏi lại:

- Thật sự chỉ còn lại bấy nhiêu linh thạch thôi sao?

Lão Thất đáp:

- Đúng vậy, Thống lĩnh Đại nhân, ngoại trừ số ba trăm vạn linh thạch này ra, còn có năm trăm viên linh thạch Tử Diệu. Nhưng số linh thạch này thuộc loại vật tư dự trữ khẩn cấp, dành cho thế giới Bàn cổ sử dụng khi tiến hóa, cho nên ta đề nghị ngài không nên động tới.

Dư Tắc Thành buông tiếng than dài:

- Thật sự phải tìm thêm linh thạch chi dụng... Đúng rồi, lão già mà ta bắt được ở đâu, có phát hiện được gì trên người lão hay không?

Lão Thất đáp:

- Thống lĩnh Đại nhân, lão già này nhất định có pháp bảo không gian thứ nguyên trên người, ta không tìm được bất cứ pháp bảo trữ vật nào trên người lão.

- Ta đang chờ mệnh lệnh của ngài, có nên xâm chiếm không gian thứ nguyên của lão hay không?

Dư Tắc Thành đáp:

- Còn chờ gì nữa... khoan đã, trước hết mang lão ra đây để ta thẩm vấn kỹ càng một chút, sau đó hãy xâm chiếm không gian thứ nguyên của lão.

Bất quá trước đó Dư Tắc Thành đi xem chiến lợi phẩm của mình, chính là Lưu Ly Chân Quân của Âm Bích phái bị mình bắt được. Lưu Ly Chân Quân kia sau khi giả chết, lúc tỉnh lại phát hiện ra mình đã bị trói chặt, thân không mảnh vải nằm trong một đại điện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status