Tiểu tiên nữ của giáo bá

Chương 18: Tôi sai rồi được chưa

Bài viết bình chọn hoa khôi của trường biến mất khiến Du Trạc cực kỳ tức tối.

Con mẹ nó cậu đã thức cả đêm để bỏ phiếu không công đó! Du Trạc với hai mắt đỏ rần siết chặt cuốn ngữ văn trong tay, nhất định là do Tiết Mạn Thanh làm! Không được hạng nhất liền dùng thủ đoạn xóa mất bài viết, đúng là thứ rác rưởi!

Tuy bài viết đã bị xóa mất, nhưng vì vào thời điểm đó, Thích Ánh đứng đầu danh sách nên danh hiệu hoa khôi này cuối cùng cũng thuộc về cô.

Danh hiệu này khiến Nhạc Lê kích động muốn chết.


Không uổng công hôm qua cô ấy đã mượn số điện thoại của ba mẹ, anh chị em họ lẫn cô, dì, chú, bác để đăng kí tài khoản bầu cho Thích Ánh!

Sáng sớm vừa vào lớp đã nhìn thấy Triệu Đô Nam với sắc mặt khó coi, cô ấy quả thật vô cùng hãnh diện. Mặc váy hàng hiệu, mang đồng hồ đeo tay xinh xắn đắt tiền thì thế nào, không phải cũng thua kém Ánh Ánh chỉ mặc một bộ đồng phục đơn giản à!

Đợi Ánh Ánh khỏi bệnh, khôi phục lại bình thường xem, đến lúc đó chỉ có ghen tị ra mặt thôi chứ nói được gì nữa!

Sắp tan tiết, Thích Ánh đang chuẩn bị thu dọn đến phòng y tế thì Nhạc Lê dựng thẳng cuốn sách vật lý lên, len lén truyền cho cô một mẩu giấy nhỏ: Tớ nghe mọi người bác sĩ tâm lý kia là chuyên gia của bệnh viện thành phố, lợi hại lắm, Ánh Ánh, có phải cậu sắp có thể nói chuyện rồi không?

Đôi mắt màu nâu nhạt của Thích Ánh hơi sáng lên.

Mấy ngày nay bác sĩ tâm lý cứ một mực dẫn dắt cô nói chuyện, nhưng mà cô không làm được.

Cô cố gắng tạo ra âm thanh, nhưng cơ thể này lại không phối hợp với cô.

Tựa như khi bác sĩ tâm lý hỏi đến ba mẹ của cô, hỏi về người anh hùng đã hi sinh vì nhân dân kia, cô vẫn cảm nhận được những nhói đau cùng chống cự giống với trước.

Giữa những giằng co đau đớn đó, cô lại nghĩ về tướng quân.

Cả cuộc đời chàng luôn ở trên ngựa chiến, rong ruổi nơi sa trường, bảo vệ quốc gia, bảo vệ giang sơn, che chở cho bách tính khắp phương.

Tướng quân là anh hùng.

Người cha vĩ đại đã hi sinh vì nhân dân kia cũng vậy.

Cho nên cô kiềm nén những đau đớn cùng chống cự trong lòng, nghiêm túc trả lời bác sĩ: Đúng vậy, cô ấy sẽ hãnh diện về ba mình.

Có thể một ngày nào đó cơ thể này không còn bài xích những ký ức liên quan đến ba mẹ nữa, cô sẽ khắc phục được những cản trở, lên tiếng nói chuyện bình thường.

Sau khi tan tiết, Thích Ánh và Nhạc Lê cùng vào nhà vệ sinh, sau đó một mình đi tới phòng y tế. Rất xa ở nơi đó, cô nhìn thấy hiệu trưởng đứng trước cửa phòng, vẻ mặt nghiêm túc nói gì đó với bác sĩ tâm lý.

Thích Ánh không muốn quấy rầy các thầy nói chuyện quan trọng nên đứng yên tại chỗ, chờ bọn họ nói xong mới đi qua.

Ở đầu bên kia, bác sĩ tâm lý thở dài: “Thái độ rất lạnh nhạt cứng đầu, hoàn toàn không có ý định phối hợp với tôi, vừa tới nơi là nằm xuống ngủ, từ lúc bắt đầu tới giờ cũng không thèm nói với tôi một câu nào.”

Mọi thứ đều nằm trong dự liệu, nhưng đến lúc thấy tận mắt mới khiến người đối diện bất đắc dĩ gấp bội.

Hiệu trưởng hỏi: “Không còn cách nào khác à?”

Bác sĩ trầm tư nói: “Đứa nhỏ này phòng bị tâm lý quá mạnh, vô cùng cảnh giác với thế giới bên ngoài, nói theo cách bình thường thì đó là em ấy không tin tưởng bất kì ai, nghiêm trọng hơn nữa là em ấy luôn có cảm giác tất cả mọi người đều muốn hại mình. Bây giờ trong trường tổ chức hoạt động để nâng cao sức khỏe cho học sinh, cũng nhắm vào những áp lực lo nghĩ của các em…”

Thầy còn chưa nói xong, hiệu trưởng đã hiểu rõ ý của thầy, đành phải lên tiếng: “Tôi đã chứng kiến đứa nhỏ này lớn lên, lúc đầu cũng muốn thừa dịp hoạt động này ở trường mà giảng giải khúc mắc của em ấy. Haiz, nếu đã vậy, sau này em ấy cũng không cần đến đây nữa rồi.”

Bác sĩ tâm lý gật đầu, nói thêm: “Hiệu trưởng Chu, tôi không biết khúc mắt của đứa nhỏ này là gì, nhưng muốn cởi chuông phải do người buộc chuông tự cởi lấy, chủ yếu là vấn đề này vẫn nên có sự phối hợp của phía phụ huynh nữa mới có thể thành công.”

Hiệu trưởng cười khổ, không nói gì nữa, thầy khoát khoát tay rồi quay người đi.

Thích Ánh ở xa xa để ý bên này đã nói chuyện xong mới đi tới, bác sĩ tâm lý đã sớm nhìn thấy cô, trong lòng còn khen ngợi cô gái nhỏ này được giáo dục tốt thật, rất lễ phép.

Là bệnh nhân PTSD nhưng ngoại trừ không thể nói chuyện ra thì những phương diện khác đều không khác gì người khỏe mạnh, vừa ấm áp lại nhu thuận, đây cũng được coi là một kỳ tích hiếm thấy.

Mà thiếu niên toàn thân u ám, lạnh lùng với ánh mắt tàn bạo kia rốt cuộc đã trải qua những gì mới có thể gai góc y như những người bị PTSD như vậy?

Bác sĩ tâm lý lắc đầu thở dài.

Có lẽ là hiệu trưởng đã thông báo qua nên Lưu Nghiêu không còn giám sát Quý Nhượng đến phòng y tế đúng giờ nữa, anh cũng chẳng quan tâm, chỉ là chuyển chỗ ngủ thôi, không có gì khác biệt quá lớn cả.

Quý Nhượng đang vùi đầu chơi điện thoại di động, Lạc Băng như cơn gió lốc xông vào từ cửa sau.

“Tin động trời! Hoa khôi chuyển trường rồi!”

Quý Nhượng không hề động đậy, ngón tay di chuyển linh hoạt cực nhanh, đang chơi game offline.

Nhưng Khuất Đại Tráng luôn đam mê với mấy tin đồn nhiều chuyện này hào hứng hỏi: “Thật hả? Sao Tiết Mạn Thanh lại đột ngột chuyển trường vậy? Mà chuyển đi đâu? Tư Cao à?”

Lạc Băng khoa trương hỏi lại: “Bộ mày sống khác thời với tụi tao à? Hoa khôi đã sớm đổi người rồi, là bạn học đặc biệt!”

Khuất Đại Tráng há hốc miệng: “Hả?”

Quý Nhượng bên cạnh vốn không có động tĩnh chợt như bị kim đâm, rầm một cái đứng bật dậy, túm lấy cổ áo của Lạc Băng: “Mày nói ai chuyển trường?”

Lạc Băng suýt nữa bị nghẹt thở chết, vừa trợn mắt vừa nói: “Bạn học đặc… đặc… đặc… biệt, Thích Ánh, hồi nãy em đi vệ sinh có nghe hai người bên lớp 2 nói…”

Quý Nhượng ném cậu ta qua một bên, xông ra khỏi lớp.

Lúc chạy tới lớp 2, chuông vào học vừa vang.

Các học sinh trên hành lang cười cười nói nói trở về lớp, học sinh lớp 2 vẫn đang hò hét ầm ĩ, đột nhiên cửa trước rầm một phát bị mở banh ra.

Toàn bộ lớp ai bị lão đại đột ngột xông vào dọa nín thin.

Sắc mặt Quý Nhượng khó coi đứng bên cửa ra vào, mu bàn tay nổi cả gân xanh, lông mày dưới mái tóc ngắn nhíu chặt dữ tợn.

Quét mắt một vòng quanh lớp, không tìm được Thích Ánh.

Có hai chỗ ngồi trống không.

Anh hầu như không thể khống chế được sự băng giá nơi đáy mắt, bực tức đá một cước lên bàn học gần đó.

Ngồi hàng đầu tiên là hai nữ sinh, lúc này đã bị dọa sợ mà bật khóc.

Góc áo phía sau đột nhiên bị kéo một cái.

Sức lực nhẹ nhàng, giống như cơn gió trong đêm hè, còn thoang thoảng hương hoa dịu ngọt.

Cơ thể Quý Nhượng cứng đờ, hai tay đang siết chặt thành quyền bỗng buông thỏng, chậm chạp quay người lại.

Thích Ánh đứng ngay sau lưng anh, trong lòng đang ôm một chồng sách tham khảo, trong ánh mắt có chút tò mò xen lẫn e sợ dáng vẻ của anh, con ngươi mềm mại hơn cả ánh trăng như đang hỏi anh: Cậu ở đây làm gì vậy?

Trái tim đang hung hăng đập của Quý Nhượng cuối cùng cũng thả lỏng.

Anh nắm chặt tay cô, kéo cô đến chỗ góc cua hành lang.

Thích Ánh bị anh kéo nhanh đến mức lảo đảo cả chân, chồng sách trong ngực suýt chút nữa là rơi xuống đất. Lực nắm của anh lớn hơn cô rất nhiều nên cổ tay ẩn ẩn đau nhói, Thích Ánh cố giật tay lại hai lần mà không được, uất ức khiến khóe mắt đỏ ửng.

Đến chỗ rẽ, Quý Nhượng cuối cùng cũng dừng lại.

Thích Ánh rút tay khỏi cái nắm của anh, ôm chồng sách lui về sau hai bước, môi mím chặt, đôi mắt long lanh vừa dịu dàng vừa yếu ớt.

Sắc mặt căng thẳng của Quý Nhượng đột nhiên không thể duy trì nổi nữa.

Anh cúi đầu, trong tròng mắt màu đen đều hỗn độn mưa rền gió dữ, nhưng giọng nói lại trầm thấp nhẹ nhàng, mang theo nét ảo não chịu thua: “Tôi sai rồi được chưa?”

Thích Ánh không hiểu anh đang nói gì.

Chẳng qua cô cảm thấy mình thật oan ức quá thôi.

Người trốn tránh cô là anh, bây giờ người đột ngột tức giận cũng là anh.

Cô quay đầu đi, không thèm nhìn anh.

Quý Nhượng móc từ trong túi quần đồng phục một viên kẹo, đặt lên chồng sách tham khảo môn lịch sử trong lòng cô.

Viên kẹo dâu màu hồng, là tấm lòng cô đã tặng cho anh vào lần đó. Anh đã tìm ở rất nhiều cửa hàng mới mua được loại kẹo y hệt của cô, lúc nào cũng được anh đặt trong balo, mỗi ngày ăn một viên.

Thích Ánh cúi đầu nhìn viên kẹo, lại ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt.

Anh có hơi không được tự nhiên, nói một cách cứng ngắc: “Cho cậu kẹo.”

Cô ngửi thấy mùi kẹo ngọt, nhịn không được cong cong khóe mắt.

Quý Nhượng nói: “Đừng chuyển trường nữa được không?”

Anh nói chậm rãi, Thích Ánh đã quen đọc khẩu hình chợt hiểu ý của anh. Cô hơi khó hiểu, tại sao anh lại hỏi cô như vậy, rõ ràng cô mới chuyển trường tới Hải Nhất mà, bây giờ còn có thể chuyển đi đâu nữa?

Bất quá cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Quý Nhượng giống như tội phạm được đặc xá, mọi u sầu trong ánh mắt cũng tan biến, chỉ để lại vệt sáng vui vẻ.

Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, còn có giọng của Lưu Khánh Hoa: “Thích Ánh đâu? Người đâu? Em nói là ai dẫn em ấy đi? Quý Nhượng lớp 9?”

Quý Nhượng nhếch môi, đột nhiên giơ tay xoa đầu cô một cái, sau đó ba bước nhảy xuống lầu dưới.

Thích Ánh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh dần biến mất.

Lưu Khánh Hoa và lớp trưởng Trần Mông Khiết, còn có cả Nhạc Lê vội vàng chạy tới, thấy cô bình yên vô sự đứng ở đầu cầu thang mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhạc Lê ồn ào chạy xuống, cô thu hồi tầm mắt, tranh thủ trước khi mọi người chạy tới liền len lén giấu viên kẹo dâu kia đi.

Lúc tan học, Lạc Băng lại xông vào từ cửa sau.

“Nhượng ca! Em nghe nhầm rồi! Không phải bạn học đặc biệt chuyển trường mà là cán sự bộ môn lịch sử lớp 2, sau đó giáo viên lịch sử mới chọn Thích Ánh làm cán sự bộ môn lịch sử mới…”

Còn chưa nói xong, cậu ta đã nhận được ánh mắt u ám của Quý Nhượng.

Quý Nhượng: “Qua đây chịu đòn mau.”

Lạc Băng: “Ôi, Nhượng ca, em đã vì anh chảy máu lập công mà, đừng làm vậy với em.”

Cho Thích Ánh làm cán sự bộ môn lịch sử là đề xuất của bác sĩ tâm lý. Tính cách Thích Ánh an tĩnh, vì không giao tiếp theo cách bình thường được nên không thể nào tiếp xúc với bạn học cùng lớp.

Nhưng cô lại kiên nhẫn chăm chỉ, mỗi lần sau giờ học đều hoàn thành bài tập rất tốt, nếu như giao cho cô một phần trách nhiệm, cô cũng sẽ nhất định hoàn thành thật nghiêm chỉnh. Nếu cô và bạn học có thể tiếp xúc gần gũi với nhau hơn thì sẽ giúp ích rất nhiều cho quá trình cô lấy lại được tiếng nói của mình.

Vừa hay cán sự bộ môn lịch sử phải chuyển trường vì công việc của ba mẹ, vì thế thầy mới có thể đề cử Thích Ánh vào vị trí này.

Mấy bạn học lớp 2 lúc đi vệ sinh cũng nhắc tới chuyện này, đồn đông truyền tây, không biết sao lại biến thành Thích Ánh phải chuyển trường. Quý Nhượng sau khi biết chân tướng sự việc chợt nhớ tới biểu hiện của mình, thật sự hận không thể hai cước đạp chết Lạc Băng.

Trọn một ngày, mặt lão đại không hề thay đổi ngồi tại chỗ, toàn thân tỏa ra hơi lạnh như muốn giết người, đám đàn em xung quanh không ai dám quấy nhiễu đến.

Tan học, Lạc Băng hấp tấp lại xuất hiện lần nữa.

Vừa xông vào đã ồn ào gọi: “Nhượng ca! Nhượng ca! Có tin mới! Có tin mới!”

Quý Nhượng nhếch khóe môi: “Tốt nhất là tin thật đó.”

Lạc Băng rùng mình, lập tức nói: “Thật mà! Em tận mắt chứng kiến luôn! Tiết cuối cùng của lớp em là tiết thể dục, em về lớp sớm, lúc đi ngang qua lớp 2 có nhìn thấy Thích Ánh đang thu vở bài tập lịch sử. Cái tên lớp 2 đó, chính là thằng được tuyển thẳng từ trường thể thao ấy, không chịu giao vở ra, chọc Thích Ánh tức bật khóc luôn!”

Không khí xung quanh nhất thời hạ xuống mấy độ.

Khuất Đại Tráng nói: “Long Hải! Hồi trước ở trường thể thao còn học kém hơn cả em, cái thằng khốn này bộ không biết xấu hổ à, thi gian lận để được vào lớp 2, suốt ngày ra vẻ mình là cán sự bộ môn thể dục với giả vờ là lớp phó học tập để mà diễu võ giương oai.”

Quý Nhượng cầm balo đứng dậy, trên mặt không hề có cảm xúc nào: “Người đâu?”

Một nhóm người trùng trùng điệp điệp bao vây lấy cán sự bộ môn thể dục cao to của lớp 2 Long Hải ở cổng sau trường học.

Long Hải tuy làm mưa làm gió nhưng chưa bao giờ dám ra oai trước mặt Quý Nhượng, mỗi khi nhìn thấy anh đều sẽ cúi đầu đi đường vòng. Mắt thấy thiếu niên vẻ mặt tàn bạo đạp một cước qua, cậu ta ngay tức khắc quỳ xuống đất.

Tay chân lóng ngóng móc toàn bộ tiền trong balo ra, khóc ròng nói: “Đều ở đây cả Nhượng ca, đều ở đây.”

Quý Nhượng không cầm lấy, đá vào balo của cậu ta, lạnh giọng: “Mở ra.”

Long Hải vội vàng kéo khóa balo, đổ toàn bộ sách vở ra, moi đến cuốn cuối cùng cho Quý Nhượng xem: “Thật sự không còn nữa mà.”

Quý Nhượng nói: “Lấy vở lịch sử ra đây.”

Long Hải thành thật làm theo.

Quý Nhượng ngồi xổm xuống, nhặt một cây bút rồi gõ đầu bút lên mặt cậu ta, trầm giọng nói: “Làm bài đàng hoàng cho lão tử, ngày mai nộp lại cho cán sự bộ môn. Một ngày không nộp bài, lão tử sẽ bẻ một ngón tay của mày.”

Ngày hôm sau, cả Hải Nhất truyền tai nhau.

Giáo bá chuyên đánh nhau lại bắt đầu áp bức người ta làm bài tập rồi.

Mấy tên học tra trong trường nghe thấy liền nghẹn ngào khóc rống.

*

Simi: Nghe câu “Tôi sai rồi” sao mà đáng yêu quá thể, Nhượng ca cưng ghê luôn, cứ làm giá giả vờ chi không biết :)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status