Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 880: Anh muốn yêu thương chiều chuộng người con gái này cả đời (4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Đồng Hiểu gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ trợn mắt há mồm của ba người ngoài phòng

Thẩm Thần Bằng đi từ phòng của Đồng Hiểu ra, thật sự làm tất cả mọi người chấn động, nhất là Tống Thủy, bà kinh hãi kêu lên, “Cậu là ai? Sao lại đi từ phòng của Hiểu Hiểu ra?” Thẩm Thần Bằng lễ phép gật đầu với bọn họ, quay sang Chu Vũ Vi, “Mẹ, bữa sáng xong chưa? Hiểu Hiểu đói rồi.” Tống Thúy đứng vụt dậy khỏi sofa, xông đến trước mặt Thẩm Thần Bằng, “Cậu..

cậu..

rốt cuộc cậu là ai?” Thẩm Thần Bằng cười, nghiêm túc nói: “Cháu chào cô, cháu là chồng sắp cưới của Hiểu Hiểu.”

Tống Thúy hoảng lên, nhìn về phía Hách Triết, “A Triết, chuyện gì thế này? A Triết,3con đi đâu thế?” Hách Triết chạy ra khỏi nhà họ Đồng, Tổng Thúy theo đuổi hai bước nhưng không kịp

Quay lại chung cư, bà chất vấn Chu Vũ Vi, “Vũ Vi, rốt cuộc là chuyện gì thế? Hiểu Hiểu có chồng sắp cưới từ lúc nào?” “Bọn nhỏ yêu nhau, chúng tôi không ngăn cản được.” Tổng Thúy vẫn muốn lý luận với bà ta, Hách Quốc Du đã kéo tay bà, “Đi, chúng ta về nhà.” Lúc bọn họ đi đến cửa, Chu Vũ Vi gọi bọn họ lại, “Đợi đã, mang đồ về đi, nhà chúng tôi không thiếu.” Hách Quốc Du nghiến răng nghiến lợi xách đồ đi, đến dưới tầng ném vào thùng rác

Sau khi người nhà họ Hách rời đi, căn nhà vốn chật chội rộng hơn rất nhiều

Chu Vũ0Vị tươi cười, hỏi Thẩm Thần Bằng, “Thần Bằng, tối qua ngủ ở đây có ngon không?” Thẩm Thần Bằng gật đầu, “Rất ngon ạ.” “Đồng Hiểu muốn ăn sáng rồi đúng không? Mẹ đi nấu cháo cho nó, bảo nó đừng vội, lát nữa là có ngay.”

Chu Vũ Vi vội vàng vào phòng bếp lấy gạo nấu cháo, không dám chậm trễ một giây

Lúc Thẩm Thần Bằng quay về phòng, Đồng Hiểu đang thu dọn hành lý.

Anh cau mày, “Em làm gì thế? Hôm qua mới về, hôm nay đã định đi à?”

Đồng Hiểu không để ý đến anh, chẳng mấy chốc đã thu dọn xong hành lý.

Anh thấy vậy cũng chỉ đành thay quần áo rồi thu dọn hành lý

Chu Vũ Vi còn chưa nấu xong cháo, thấy Đồng Hiểu xách va li đi5ra ngoài, bà ta vội vàng ngăn cô lại, “Đồng Hiểu, con đi đâu thế?”

Đồng Hiểu hất tay bà ta, chạy ra khỏi nhà

Thẩm Thần Bằng cũng nhanh chóng xách vali ra làm Chu Vũ Vi vô cùng phiền muộn.

“Thần Bằng, hai đứa làm sao thế?”

Thẩm Thần Bằng khoác tay lên vai Chu Vũ Vi, “Mẹ, con và Đồng Hiểu về Bắc Kinh trước, hai hôm nữa con sẽ cho người đến đón mọi người, nhà bên Bắc Kinh đã bố trí xong hết rồi.” Chu Vũ Vi mừng thầm, “Có thật không? Vậy còn công việc của Đồng Tử thì sao?”

“Mẹ yên tâm, Đồng Tử đến Bắc Kinh là có thể có công việc ổn định, tiền lương không thấp.”

“Được, vậy cảm ơn con.” Thẩm Thần Bằng cười lắc đầu, “Sau này đều là người4một nhà, con còn hy vọng mẹ có thể khuyên Đồng Hiểu giúp con nhiều hơn.”

“Nhất định rồi, nhất định rồi, từ nhỏ Đồng Hiểu đã rất nghe lời, có mẹ ở đây, con cứ yên tâm.” Đồng Hiểu xách va li đi đến khu nhà Hách Triết, bước chân do dự một lúc

Cô muốn tới xin lỗi, hoặc là xem xem anh có ổn không, nhưng giây phút đó, cô lại mất đi tất cả dũng khí

Nếu đây chính là kết quả, vậy thì để tất cả kết thúc đi, cô xách va li đi ra khỏi khu nhà, không quay đầu lại

Thẩm Thần Bằng nói chuyện đơn giản với Chu Vũ Vi mấy câu, xuống tầng đã không thấy Đồng Hiểu đâu nữa rồi

Anh đuổi ra khỏi khu mới kịp Đồng Hiểu, thấy cô9đang đợi xe, anh thở phào nhẹ nhõm

Đuổi đến trạm xe buýt, anh đứng sóng đối với Đồng Hiểu, dè dặt nói bên tai cô, “Anh gọi xe đến đón, đã đặt xong vé máy bay rồi.” Đồng Hiểu hoàn toàn không nhìn anh

Lúc này một chiếc xe buýt dừng lại, Đồng Hiểu xách vali lên xe, Thẩm Thần Bằng bất đắc dĩ cũng chen lên cùng

Cậu hai nhà họ Thẩm đã bao giờ thảm hại như vậy chứ, bị nhiều người chen qua chen lại, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ anh bị thế này

Chủ tài xế còn rất không thân thiện hỏi anh, “Này, cậu đã bỏ tiền chưa?” “Bỏ tiền gì?”

Người trên xe cười ầm lên.

Tài xế chỉ hàng chữ lớn trên hòm tiền: “Xin bỏ hai tệ vào đây.”

Thẩm Thần Bằng lấy ví ra, bên trong trừ thẻ ngân hàng ra thì không có một xu.

“Có thể quẹt thẻ không?” Mọi người lại cười ầm lên, tất cả mọi người đều nhìn anh giống như nhìn người ngoài hành tinh

Két một tiếng, chú tài xế dừng xe lại ở ven đường, “Không có tiền thì xuống xe, cái thời này còn muốn đi xe miễn phí à?” Thẩm Thần Bằng chỉ Đồng Hiểu, “Vợ tôi có tiền.” Anh đi tới trước mặt Đồng Hiểu, sắc mặt đã rất khó coi rồi, anh lạnh lùng nói: “Lấy hai tệ ra đây.” Đồng Hiểu vô tội nhìn về phía mọi người, nhún vai nói: “Tôi không quen anh ta.” Tài xế lại dừng xe ở ven đường, gầm lên giận dữ, “Xuống xe!” Thẩm Thần Bằng đang phiền muộn thì có một cô gái đỏ mặt đút hại tệ giúp anh, xe tiếp tục lên đường

“Cảm ơn cô, tặng có cái đồng hồ này.” Thẩm Thần Bằng đưa cái đồng hồ nổi tiếng trên cổ tay cho cô gái tốt bụng

Cô gái tốt bụng đỏ mặt từ chối, anh vẫn khăng khăng nhét vào tay người ta

Đồng Hiểu hừ lạnh khinh thường, đúng là phong tình khắp nơi.

“Em đừng có hừ, khoản nợ này về anh sẽ tính với em!” Thẩm Thần Bằng nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cô, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cổ.

Hai người đi tàu hỏa đến Bắc Kinh, vào lúc này, mặt Thẩm Thần Bằng đã đen như đít nồi.

Đi ra khỏi trạm tàu hỏa, tài xế của anh đã đợi ở bên ngoài

“Lên xe!” Anh lạnh lùng nói

Đồng Hiểu không để ý đến anh

Anh đi đến giằng lấy va li trong tay cô, ném va li của hai người vào cốp xe

“Đồng Hiểu, em làm loạn cũng làm loạn đủ rồi, bây giờ yên phận một chút, đừng quên nơi này là Bắc Kinh.” Anh nửa kéo nửa ôm nhét cô ngồi vào sau xe, bảo tài xế lái xe.

“Anh Thẩm, đi đâu ạ?” Thẩm Thần Bằng gắt gỏng, “Đến chung cư của tôi.” Bây giờ anh đang rất buồn bực.

Tài xế nơm nớp lo sợ lái xe, không dám nói thêm nửa câu

Xe đến chung cư cao cấp của Thẩm Thần Bằng, anh kéo cô xuống xe

“Thẩm Thần Bằng, ai muốn đến chung cư của anh?”

Anh khoanh hai tay trước ngực, sầm mặt im lặng nhìn cô

“Đồng Hiểu, sự nhẫn nại của anh có hạn, cùng em chịu khổ cả đường từ Cẩm Giang đến Bắc Kinh, em còn chưa thấy đủ à?” Cô cười lạnh, “Tại sao tôi phải cùng anh về chung cư?” Anh mệt mỏi thở dài, thỏa hiệp, đi tới cưỡng ép ôm cô vào trong lòng, “Được rồi, chuyện nên xảy ra hay không nên xảy ra đều xảy ra rồi, em còn muốn như thế nào nữa? Em tưởng lúc này anh còn có thể để em đi được à? Đồng Hiểu, anh không tin em không cảm nhận được tấm lòng của anh

Ngoan, cùng anh lên nhà nào, giày vò cả ngày, chúng ta đều cần nghỉ ngơi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status