Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chương 1



Vũ Lục Hàn ngồi bất động trên giường. Đầu óc cô quay cuồng, hoang mang vì những gì vừa diễn ra quá nhanh. Chân tay cô dường như tê dại, cảm giác hối hận và sợ hãi tràn vào mọi tế bào trong cơ thể, khiến đôi mắt cô mờ nhòe. Mình đã làm gì thế này?!!!

Trong không gian tối mù mịt, đôi mắt màu nâu khói sắc sảo một lần nữa chiếu vào Vũ Lục Hàn những tia nhìn dò xét. Từng nơron thần kinh trong người cô run lên, lo lắng và hoảng loạn mỗi khi Vũ Lục Hàn bắt gặp hơi thở nam tính kia phả quá gần vào mình. Người con trai trước mặt cô đứng thẳng dậy, nheo mắt đăm chiêu. Hắn đi về phía cuối phòng, nơi có đặt một chiếc ghế bành da khá to, thả người xuống. Một đốm sáng lóe lên. Mùi thuốc lá tràn ngập không gian khiến Vũ Lục Hàn ngạt thở.

"Cô có gì để nói không?"

Chất giọng băng lãnh đều đều của người đối diện khiến cô nhớ đến những lúc bị mẹ khiển trách ngày bé. Có điều vô tình hơn.

"Tôi... xin lỗi."

"Cô nói câu này ba lần rồi, và tôi không muốn nghe nữa." Hắn lên giọng. Vũ Lục Hàn có thể cảm nhận cơn giận lại dâng lên trong hắn, dù hắn ngồi cách cô khá xa.

"Tôi... tôi xin lỗi..."

Cô lắp bắp như một cái đĩa hát bị vấp. Vũ Lục Hàn biết mình đang khiến đối phương mất kiên nhẫn, nhưng lúc này cô chẳng biết phải nói gì. Mọi thứ vừa diễn ra đối với cô quá mịt mờ, thậm chí vô cùng sai trái. Cô thấy có lỗi với người này, và trong tận đáy lòng, cô sợ anh ta. Cô chẳng rõ chuyện gì vừa diễn ra nữa.

Bỗng người đối diện đứng bật dậy, ném điếu thuốc hút dở xuống sàn và dẫm mạnh. Điếu thuốc tắt ngấm. Hắn lao về phía cô như một con thú hoang săn mồi, bàn tay đặt vào vai cô, đẩy ngã cô xuống chiếc giường nơi cô đang ngồi. Vũ Lục Hàn hoảng hốt, mắt bỗng nhòe đi. Cô cảm thấy sợ hãi tột độ, hơi thở cứ thế dồn dập thổn thức.

"Cô đang lợi dụng tôi?"

Hắn rít lên khe khẽ. Bàn tay hắn khẽ bóp mạnh khiến vai cô đau tấy.

"Tôi... tôi không cố ý. Tôi chỉ... tôi đã say, và..."

"Và cô lợi dụng tôi?"

Giọng hắn ta trở nên đáng sợ một cách lạ lùng. Vũ Lục Hàn run lập cập, lắc đầu nguầy nguậy. Hắn hung dữ như thể con thú bị thương, giống như hắn sắp sửa chồm lên và siết hai bàn tay căng cứng ấy quanh cổ họng Vũ Lục Hàn. Dù sâu trong lòng, cô không nghĩ hành động của mình lại khiến ai đó bị kích động.

"Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ rằng nó khiến anh tức giận như vậy! Tôi... tôi...."

"Cô thật lòng nhỉ?"

Cô có thể thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên trong bóng tối. Nhưng đôi mắt nheo lại mang theo nỗi tức giận chỉ chực chờ được giải thoát. Cô lắc đầu, môi cứng đờ, biết phải nói gì để trấn tĩnh người này? Hắn khỏe hơn cô, tỉnh táo hơn cô, hắn đang làm chủ tình thế. Nếu có một điều khiến cô hối hận trong suốt cả cuộc đời, cô chỉ hối hận đã bước chân vào nơi không dành cho mình. Cô thật liều lĩnh, thật ngu ngốc. Ngay lúc này, cô chỉ thấy có lỗi với bố mẹ mà thôi.

Không để Vũ Lục Hàn kịp phản ứng, người con trai cúi đầu xuống, gắng sức ấn chặt môi hắn lên đôi môi tê rần của cô. Vũ Lục Hàn run bắn, trái tim cô đập dữ dội, tựa hồ muốn xé toạc lồng ngực mỏng manh và chạy thoát. Hắn ta lại làm thế! Vài giây trước, trí óc cô còn tê liệt vì sợ. Vậy mà lúc này, nó bỗng nhiên tỉnh táo đến kì lạ. Nó ra lệnh cho cô phải giãy giụa, cô bám chặt lấy vai áo kẻ lạ mặt, lấy hết sức mình đẩy hắn ra. Cô nghiêng đầu đi, né tránh đôi môi đáng sợ của hắn. Mặc kệ mọi sự phản ứng của cô, hắn tỏ ra không hề mất chút sức lực nào để hôn ngấu nghiến người ở dưới. Vũ Lục Hàn cắn mạnh vào môi hắn. Kẻ lạ mặt ngừng lại, cơ thể đột nhiên bất động khiến mọi giác quan trên người cô run lên sợ hãi. Khi cảm thấy kẻ đó đã nới lỏng người, Vũ Lục Hàn đẩy hắn ra, chới với túm lấy mặt giường bên dưới, đẩy cơ thể mình lùi ra xa khỏi hắn. Hắn ngồi thẳng dậy, đôi mắt nâu khói lại chiếu thẳng vào cô. Thật khó để đoán được hắn ta đang nghĩ gì.

"Cô tên là gì nhỉ?" Hắn chợt hỏi một câu không liên quan. Cô chột dạ.

"Vũ... Vũ Lục Hàn." Cô lắp bắp, nhìn hắn với sự cảnh giác cao độ nhất. Kẻ này đang lên kế hoạch trả thù mình ư?

"Cô Lục, tôi e là cô phải bỏ việc rồi." Cô có thể cảm thấy một nụ cười khẩy nhẹ sau câu nói ấy. Hắn vuốt lại cổ áo của mình, chỉnh đốn lại vai áo xộc xệch. Đôi mắt ấy vẫn không rời khỏi cô, mang theo rất nhiều cảm xúc hỗn độn.

"Sao... sao cơ?"

"Mọi hành động của cô đều trái với luật lệ ở The Bass. Nếu tôi kiện The Bass, cô chắc chắn sẽ mất việc, cô gái ạ." Cô nhìn thấy một nụ cười mỉm. Chúa ơi, hắn ta nghĩ cô là tiếp viên của quán bar ấy sao!

"Không, anh... anh nhầm rồi! Tôi không phải người ở đó! Tôi..."

"Đúng vậy, sắp rồi." Hắn bật ra tiếng cười với một sự khinh thường và đứng dậy, bước về phía chiếc ghế bành bọc da. Châm thêm một điếu thuốc và ngậm ở môi, hắn khoác áo và đi ra cửa.

"Tối nay sẽ rất tuyệt vời nếu không có những chuyện ngoài phạm vi cho phép kia." Hắn hơi nghiêng đầu lại, nói. Giọng nói ấy chứa đựng một chút cay cú, một chút hằn học, một cơn thịnh nộ bị kìm hãm, và một thứ gì đó như là sự thỏa mãn. "Hi vọng tôi có thể khiến cô khổ sở, sống không bằng chết. Chúc buổi tối vui vẻ."

Câu nói của hắn khiến Vũ Lục Hàn rợn tóc gáy. Và rồi hắn bỏ đi. Tim cô vẫn đập điên loạn, không thể ngồi dậy nổi. Mọi chuyện vừa diễn ra nhanh như chớp, bỗng chốc khiến cô sợ hãi. Chúa ơi, mình vừa làm gì thế này?

**********

Vũ Lục Hàn lần đầu ngồi uống rượu. Mùi cay và đắng khiến cô buồn nôn, bụng sôi lên, họng như bị thiêu đốt. Nhưng cô chẳng có tâm trí để cảm thấy kinh khủng. Vũ Lục Hàn cứ ngồi im ở đó, uống cạn một hơi rồi đẩy cốc lại cho bartender để yêu cầu một cốc nữa. Người bartender nhìn cô ái ngại, nhưng cô cũng chẳng có đủ bận tâm để nói một câu "Tôi đã hai mươi hai tuổi rồi, tôi được phép uống rượu". Cô rất muốn quên đi những thứ vừa ập đến, nhưng đáng tiếc rằng càng uống nhiều, những chuyện đó càng hiện lên thật rõ. Cô lảo đảo trên cái ghế cao đến mức chân không chạm đất, đôi mắt lờ đờ và hai má hồng ửng lên dưới ánh đèn nhấp nháy điên loạn trong vũ trường.

Một bàn tay to, thô kệch đột nhiên vồ chặt lấy một bên vai Vũ Lục Hàn, kéo cô quay lại. Dưới sức nặng của rượu, cô lờ mờ nhìn thấy một gương mặt to bè, thô thiển, thân hình hộ pháp toát ra mùi rượu tanh nồng nặc khiến mũi cô chun lại. Cô không quen người này, dù cố nhớ đến mức nào cũng không thể nhận ra. Người đàn ông hộ pháp buông tiếng lè nhè đầy cợt nhả, hơi cồn từ cơ thể gã phả vào mặt cô, khiến bụng cô dậy sóng cồn cào.

"Cô bé còn nhỏ mà ở đây là hư, không vâng lời bố mẹ.... Hư thì phải theo anh về chịu phạt, anh dạy dỗ lại cho..."

Kèm theo tiếng cười khùng khục, gã sáp lại gần cô, đôi mắt liên láu cắm chặt vào bộ ngực đằng sau lớp váy của Vũ Lục Hàn. Cô nhăn mặt, rùng mình kinh tởm, hất tay kẻ hộ pháp.

"Tránh xa tôi ra..." Cô chun mũi, nhăn mặt làu bàu. "Người đâu mà thô thiển, hôi rình!"

Rồi cô quay mặt đi, đầu ong lên choáng váng. Vũ Lục Hàn cầm lên cốc rượu của mình, lảo đảo đưa lên môi.

"Mày nói cái gì?"

Cô nghe thấy gã gào lên. Rồi bàn tay thô kệch ấy túm lấy gáy Vũ Lục Hàn giật mạnh, khiến cô rơi tõm xuống đất. Cốc rượu đập xuống cạnh bàn đá của quầy bar, đổ lênh láng, vỡ toang. Cô chỉ biết rằng đầu mình choáng váng, chẳng có sức mà thấy khó chịu với kẻ đối diện. Điều đó vô tình làm gã thô thiển cảm thấy bị xúc phạm. Gã không ngần ngại, lớn tiếng buông lời sỉ nhục. Ly rượu vỡ không chỉ gây chú ý, mà ngay cảnh gã say rượu cục súc đang chửi bới một cô gái cũng đã khiến nhiều người nhòm ngó. Chẳng thấy bảo vệ quán bar, một lời can ngăn cũng không. Người bartender đứng sau quầy pha chế, ái ngại nhìn ly rượu vỡ và cô gái đang ngồi bệt dưới sàn.

"Loại gái như mày thì sạch sẽ thơm tho với ai!" Gã đẩy cô ngã dúi, không ngừng buông lời đay nghiến. "Mày bảo ai hôi thối? Con điếm này!"

Vũ Lục Hàn cảm thấy người nóng bừng. Dù cô có mơ hồ về ngoại hình của kẻ hộ pháp thô kệch trước mặt và chất cồn khiến cô chao đảo, cô vẫn biết lòng tự trọng của mình vừa bị dẫm đạp. Vũ Lục Hàn khó nhọc đứng dậy, bị choáng do bất ngờ nhưng vẫn bám được vào thành quầy bar và gào lên đáp trả.

"Chỉ có cái loại vô giáo dục như ông mới đến quấy rầy tôi rồi sỉ nhục tôi!"

"Mày có biết tao là ai không?"

Gã đàn ông trợn ngược mắt, gào lên. Hơi men còn đọng trong người khiến gã trở thành kẻ bạo lực, dùng cả hai tay tóm chặt lấy mái tóc ngắn màu hạt dẻ của Vũ Lục Hàn, dùng sức giật và dúi xuống đất. Cô đau điếng, như tỉnh cả rượu, dùng hết sức cào cấu và đẩy gã đàn ông ra. Một vụ lộn xộn diễn ra, chẳng khiến ai bất ngờ vì ở đây nó xảy ra như cơm bữa. Những người đang nhảy nhót trên sàn dừng hết lại và xúm quanh hai người. Trong mắt họ, Vũ Lục Hàn là một tiếp viên đang bị khách "dạy dỗ", hoặc một số cho rằng đây là một đôi tình nhân đang bất hòa.

Cách biệt xa với đám người hiếu kì là một khu vực hoàn toàn khác, nơi ánh sáng nhấp nháy đủ màu sắc nhức mắt trên sàn nhảy vũ trường không thể chạm đến. Nơi đó đặt những hàng ghế sô pha bọc da thú nhuộm đắt tiền, với những chiếc bàn pha lê khắc kê sát nhau, chạy dài thành bốn dãy. Khu vực đó tối nhất vũ trường, bởi nó tách biệt và chỉ thi thoảng được chiếu sáng lờ mờ bởi ánh đèn nhấp nháy. Đầy trên một mặt bàn pha lê là những chai rượu rỗng, liếc sơ qua cũng thấy những người uống chỗ rượu đó là một đám những kẻ tiêu hoang. Cùng với đó là tàn thuốc lá vung vãi, khói thuốc mờ ảo bay lững thững giữa không gian nồng nặc mùi rượu.

Đám người ngồi trong khu "đại gia" chỉ tầm hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi. Họ có bốn người, ba nam và một nữ. Đám người họ tỏ ra cách biệt với đám đông đang túm tụm ngoài vũ trường, nhưng lại bàn tán về nó. Một nam thanh niên có mái tóc quiff ngắn hung đỏ, ngồi bên cạnh là cô nàng tiếp viên đang cuốn lấy mình như con rắn, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía đám đông. Chàng thanh niên đưa điếu thuốc lên môi, bàn tay mân mê vài lọn tóc của cô nàng tiếp viên trong vô thức.

"Bảo vệ ở đây ngày càng vô tích sự. Đàn ông say rượu đánh phụ nữ như vậy sao chẳng thấy ai ra can nhỉ?"

Đáp lời, nam thanh niên ngồi phía bên kia của chàng trai tóc đỏ liền đưa tay vuốt mái tóc đen cắt ngắn theo kiểu nam sinh của mình ra sau, quàng tay ôm lấy cô nàng tiếp viên tóc vàng.

"Chắc hẳn gã trung niên kia là khách quen, bằng không cũng là kẻ có máu mặt. Bọn say rượu đánh nhau như cơm bữa, còn bọn say thuốc thì lấy đó làm trò vui. Chừng nào đánh nhau to thì bảo vệ mới can. Không chừng bọn chúng còn đang ngồi thưởng thức một ly brandy ở trong xó xỉnh nào đấy."

Và các cô nàng tiếp viên cười nằng nặc lấy lòng. Chàng trai tóc đỏ chỉ mỉm cười và lắc đầu.

"Chuyện đó các anh không cần lo lắng. Chỉ cần biết rằng sẽ chẳng có bảo vệ nào dám để ai động vào chúng ta."

Cô gái trong nhóm với mái tóc dài xoăn xù đen óng nở nụ cười xinh xắn. Nàng điệu đà vắt hai chân vào nhau, hơi nghiêng người, mắt nhìn có ý chờ đợi vào người con trai ngồi cạnh mình. Không có sự hưởng ứng nào. Nàng thở dài, đưa mắt vào hư vô, khuôn mặt xinh đẹp khi đang phật ý lại trở nên kiêu kì. Chàng trai ngồi bên cạnh nàng, người ít nói nhất trong nhóm, dường như không để tâm đến cuộc trò chuyện tầm phào giữa nhóm bạn của mình. Đôi mắt màu nâu xám chỉ chăm chăm nhìn vào đám đông, không rời đi một tích tắc. Cứ như thể chàng trai này đang dồn hết tâm trí vào câu chuyện diễn ra ở giữa đám đông ấy vậy.

"Sao vậy, Phong? Ai đó đánh cắp mất hồn của cậu rồi à?"

Nhận ra đôi mắt ấy chỉ nhìn vào một chỗ từ lúc nãy, chàng trai với mái tóc đen nhướn mày hỏi, tay huơ huơ trước mặt bạn mình. Cậu nhìn theo hướng nhìn của bạn nhưng chẳng thấy gì khác ngoài một đám người lúc nhúc, chen chúc xem đánh nhau.

"Cô gái kia sao chưa thấy bao giờ?"

Tạm rời mắt khỏi đám đông sau câu hỏi của bạn, chàng trai ấy lờ đi người bạn của mình, hướng về phía những cô nàng tiếp viên. Chàng trai khoảng hai mươi lăm tuổi, tóc hơi hoe vàng, kiểu faux hawk cắt ngắn, khuôn mặt góc cạnh mạnh mẽ mang một nửa thần sắc phương Tây, với lông mày hoe vàng và có đôi mắt màu nâu khói sắc sảo.

"Chắc nó là lính mới đó! Được ngồi uống rượu thế kia, có lẽ là lính cưng của Mama rồi..."

Một cô nàng tiếp viên tóc vàng uốn éo giải thích. Theo lời cô ta nói, mama của quán bar này kiểm soát nhân viên rất chặt do từng suýt gặp vấn đề với cảnh sát vì tiếp viên muốn cùng nhau ôm tiền chạy trốn. Để ngăn chặn, các tiếp viên quán bar sẽ được huấn luyện riêng, có chế độ riêng để phân biệt, bởi thế chuyện cùng là tiếp viên mà không biết mặt nhau là chuyện thường tình. Cô gái là tâm điểm đám đông đằng kia có lẽ là một ả tiếp viên chẳng may làm khách phật lòng mà thôi. Bảo vệ ở đây có thể tùy khách mà bênh vực tiếp viên. Người kia chẳng có bảo vệ nào bênh vực, e là vị khách đang đánh cô có chút tiếng tăm rồi.

Nhưng thực ra, Vũ Lục Hàn kia vẫn chỉ là sinh viên. Cô bất đồng với gia đình trong một buổi lễ quan trọng, buồn bã bỏ đi và rẽ thẳng vào quán bar. Bộ váy cô mặc trên người được thiết kế vô cùng kiêu sa, vốn để tôn vinh nét gợi cảm trên cơ thể thiếu nữ, vô tình làm cô nổi bật trong vũ trường này. Dù lớp trang điểm trên mặt có nhạt nhòa và mờ nhòe đi vì nước mắt, nét đẹp giản dị đơn thuần của Vũ Lục Hàn vẫn còn đủ sức khiến người ta chú ý đến cô.

"Không ai biết cô gái ấy à?" Chàng trai có gương mặt lai hỏi lại. Hai cô nàng tiếp tân bĩu môi lắc đầu, nhún vai. Làm sao biết được chứ!

"Sao cậu để ý cô tiếp viên đó quá vậy?" Hoàng Lâm, anh chàng với mái tóc đen thư sinh, nghiêng người nhìn bạn mình thích thú. Hàm Vũ Phong đâu có biết để ý ai bao giờ!

"Không phải cậu thích cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi đó chứ?" Trần Hải Minh cười khúc khích, đưa tay vuốt mái tóc hung đỏ của mình. Cậu nhìn người bạn thân, khoan khoái nhấp một ngụm cocktail. Chàng trai đang bị công kích, Hàm Vũ Phong, không thèm đáp nửa lời.

"Các anh đừng trêu anh ấy nữa, chắc hẳn anh ấy chỉ tò mò thôi."

Chu Bạch Thảo, cô gái với khuôn mặt cân đối quyến rũ và mái tóc xoăn bồng bềnh, nheo mắt nhìn hai người mà nàng gọi là anh, đồng thời nhích vào cạnh Hàm Vũ Phong. Nàng nhìn người con trai đó và chờ đợi một sự đồng tình, nhưng hắn chẳng có biểu cảm gì cả. Hắn ngồi im như tượng, không tỏ ra cảm kích sự bênh vực của nàng. Chu Bạch Thảo chau mày, khoanh tay bất lực trước sự vô tình ấy. Hàm Vũ Phong lại nhìn vào đám đông. Có gì ở chỗ lộn xộn đó khiến hắn chú ý như vậy?

Và đột nhiên, Hàm Vũ Phong đứng bật dậy, thẳng thắn bước về đám người nhộn nhạo. Hắn làm ba người bạn của mình bất ngờ đến không kịp trở tay, chỉ biết gọi tên và mở to mắt lên nhìn theo dáng người cao lớn đang len lỏi vào giữa đám người hiếu kì. Hàm Vũ Phong đang rẽ đám đông đến chỗ cô gái kia.

Vũ Lục Hàn thở hổn hển, đôi mắt đỏ rơm rớm nước ghim chặt vào tên hộ pháp với sự tức giận. Tên đó đánh cô, năm ngón tay đỏ ửng trên má khiến cô tỉnh cả rượu. Thật ngu ngốc khi lại chọn nơi này để giải sầu, ngu ngốc hơn cả là uống say để bây giờ chân tay bủn rủn, đứng còn không nổi nữa là chống cự. Sau khi túm tóc Vũ Lục Hàn giật lại và bị cô cắn vào bắp tay, gã đàn ông dúi cô xuống đất và tát cô hai phát. Gã cười sung sướng với ý nghĩ mình đang hành hạ một cô nàng tiếp viên xinh đẹp và chẳng có bảo vệ nào ở đây dám ngăn cản gã. Gã là khách quen, chủ quán bar còn phải cả nể nữa là đám bảo vệ vô tích sự.

"Mày thấy không? Hỗn với anh để làm gì! Bây giờ tạ lỗi với anh còn kịp đấy, cô em xinh đẹp ạ..."

Gã cười khùng khục. Đôi mắt gã dán chặt vào thân hình đầy đặn của Vũ Lục Hàn, chẳng hơi đâu nhìn vào đôi mắt đầy tức giận kia. Gã sung sướng nhìn cô ngồi co rúm dưới đất, liền dí đầu sát vào người cô, nghĩ đến cảnh tượng cô tiếp viên xinh đẹp sẽ rối rít xin lỗi, năn nỉ mình một cơ hội tha thứ. Vũ Lục Hàn rùng mình ghê tởm, lấy hết sức mình đấm thẳng vào gương mặt dơ dáy trước mặt. Đôi mắt gã tối sầm trong chốc lát, gã loạng choạng lùi lại một bước, ôm mặt ê ẩm. Sức cô không đủ khiến gã nếm trải cơn đau, nhưng quá đủ để đôi tay gã nhức nhối. Đám người đang xúm vào bàn tán kia vừa cười vào mặt gã - ôi, đàn ông to con mà để ả tiếp viên chân yếu tay mềm đánh! Gã gầm lên tức tối, vung tay lên trời và lao về phía cô. Vũ Lục Hàn nhắm chặt mắt, ôm đầu, co rúm người lại. Cô đang lả đi vì sức tàn phá của rượu, những ngón tay lại đau buốt khi đấm tên hộ pháp, chỉ biết phó mặc cho số phận. Cô chờ đợi, chờ đợi, nhưng gã không lao vào mình. Gã lại gào thét, từng tiếng ầm ĩ như muốn làm ầm chuyện này lên. Hình như bảo vệ vừa chạy tới can ngăn. Vũ Lục Hàn ghé mắt nhìn, những hình ảnh trước mắt xoay vòng, mịt mờ vì say rượu.

Quả là bảo vệ đến rồi, Vũ Lục Hàn thở ra nhẹ nhõm. Có một chàng trai đang đứng chắn trước mặt cô và tên hộ pháp, và đang tóm chặt lấy cổ tay gã. Thật may bảo vệ đến kịp lúc, cô nghĩ, lảo đảo đưa tay quờ quạng và tóm lấy vạt áo của anh chàng "bảo vệ" kia. Cô ghì áo người kia xuống, toan đứng lên, chàng trai đã phải thả tay tên hộ pháp để kéo cô đứng dậy. Vũ Lục Hàn ngước lên nhìn thẳng vào gương mặt thanh tú, nhoẻn miệng cười đầy cảm kích. Tuy vậy, hình như "anh bảo vệ" tỏ ra bất ngờ khi thấy cô. Đôi mắt chàng trai kia mở to, có một chút bàng hoàng và bối rối.

"Mày là thằng nào?!!!"

Gã hộ pháp thô bạo đẩy vai Hàm Vũ Phong. Hắn lập tức quay ngoắt sang, đối diện với gã, trừng mắt lên, không hề lép vế.

"Anh... anh bảo vệ... ông ta là người gây sự trước!"

Vũ Lục Hàn đứng không nổi, túm chặt vào áo khoác của hắn, bấu víu lấy hắn như thể hắn là phao cứu sinh ngoài biển khơi, còn cô thì đang chìm. Cô chỉ vào gã hộ pháp, giọng nói líu ríu, câu được câu mất. Hàm Vũ Phong thấy cô lắc lư nép vào mình như vậy, đành lòng dùng một tay giữ lấy cánh tay cô.

"Tôi không phải bảo vệ." Hắn nói với cô, rồi quay sang và dành cho gã cái nhìn sắc lẹm. "Tôi là người quen của cô gái này. Nếu ông muốn rời khỏi đây trong yên bình, tốt hơn hết, hãy xin lỗi cô gái này và đừng bao giờ bước chân vào đây nữa."

Gã hộ pháp với gương mặt đỏ ửng, với lấy chai rượu trên quầy bar, nhanh đến mức người bartender không kịp trở tay.

"Nếu không thì sao?" Gã hùng hổ tiến về phía Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn lại co rúm người, khép nép sau lưng hắn, chỉ dám thò đôi mắt ra nhìn, không quên dành cho gã vài tia phẫn nộ. Ngược lại, Hàm Vũ Phong vẫn đứng hiên ngang, không một chút nể sợ. 

"Mày chỉ là một thằng nhãi ranh! Mày có biết tao là ai không?"

Gã gầm lên, tuy nhiên không dọa dẫm được hắn. Sự bình tĩnh của Hàm Vũ Phong khiến gã chỉ càng thêm tức giận, thấy rằng dọa người này chẳng có chút xi nhê gì.

"Tôi chỉ yêu cầu ông một lời xin lỗi, quá ít so với việc ông đánh đập và sỉ nhục cô gái này."

"Đừng có võ mồm!" Gã giơ chai rượu lên, mặt đỏ gắt vì kích động. Gã vươn người về phía hắn, cố gắng lấn át hắn bằng cơ thể thô kệch và giọng nói oang oang đáng sợ. "Mày sẽ làm gì tao? Hả? Mày làm gì được tao? Cái con ranh kia..."

Không để gã nói hết lời, Hàm Vũ Phong bất ngờ vung tay đấm mạnh vào mặt gã. Cú đấm mạnh đến nỗi gã đàn ông ngã dúi xuống đất, bên má thâm tím lại, răng cắn vào môi bật máu. Gã ăn cú đấm nổ đom đóm mắt, bàng hoàng không nhấc nổi người dậy, tay run run chỉ thẳng vào Hàm Vũ Phong trong nỗ lực kìm nén cơn đau. Chưa kịp hoàn hồn, bảo vệ thực sự của quán bar từ đâu rẽ đám đông bước đến, quây lấy gã đàn ông và đoạt chai rượu trong tay gã.

"Mời ông ra khỏi đây vì gây rối, làm mất trật tự an ninh của quán." Một người bảo vệ nói nhanh. Gã đàn ông quờ quạng chân tay, lên giọng hạch sách đe dọa.

"Chúng mày có biết tao là ai không? Thằng nhãi và con ranh kia, chúng nó..."

"Mời đi cho, nếu không chúng tôi buộc lòng gọi công an giải quyết."

Gã đàn ông bị ba người bảo vệ kéo đi, ra sức la hét. Hàm Vũ Phong nhìn theo không nói một câu, nhận được một vài lời xin lỗi rối rít từ một nhân viên quản lý. Đám đông giải tán, sau khi chứng kiến màn cãi nhau có một không hai. Hình như người nhân viên kia cũng đang nói chuyện với Vũ Lục Hàn, nhưng cô chẳng thể nghe rõ người đó nói gì.

"Thành thực xin lỗi vì đã để ông vướng vào rắc rối này, ông Adam. Liệu chúng tôi có thể làm gì để chuộc lỗi không? Bạn của ông... có vẻ hơi say. Tôi có thể gọi xe cho tiểu thư đây, nếu ông muốn..."

Hàm Vũ Phong quay đầu nhìn Vũ Lục Hàn. Cô say ngất ngưởng, cú sốc vừa rồi chỉ làm cô tỉnh táo trong chốc lát. Vũ Lục Hàn ôm chặt một cánh tay của hắn, tựa đầu lên vai hắn, đôi mắt lờ đờ ngơ ngác nhìn, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Cô thấy hắn nhìn mình, không biết ngại mà còn nở nụ cười tràn đầy cảm kích.

"Anh có bị đau tay không?" Cô hỏi, xòe tay mình ra trước mặt hắn. "Tôi... đấm nó... đau hết cả tay..."

Hàm Vũ Phong nhăn mặt, vẻ khó chịu xuất hiện dần trên gương mặt hắn. Hắn quay sang nhìn người quản lý đang chờ đợi, khẽ thở dài.

"Không cần gọi xe. Tính hóa đơn cho cô gái này đi, tôi sẽ trả. Nếu cần thiết, tôi sẽ đền bù thiệt hại mà cô gái này vừa gây ra..."

Hắn nhìn xuống ly rượu vỡ tan tành dưới đất, và một người lao công đang lúi húi thấm sạch vết rượu loang trên sàn bằng mảnh giẻ nhàu nhĩ. Người quản lý vội vàng ra hiệu cho bartender, xin lỗi hắn một lần nữa. Hàm Vũ Phong nghiêng người tránh né khi Vũ Lục Hàn định tựa vào vai mình, nếu không vì người cô đang mềm nhũn ra vì say rượu, hắn đã rút cánh tay lại rồi. Vũ Lục Hàn thản nhiên nghĩ hắn là người tốt, giữa chốn đông người lạ lẫm này, cô chỉ biết bám rịt lấy hắn như một vị cứu tinh. Chẳng có gì lọt vào vùng tỉnh táo của cô nữa, mọi thứ vừa mờ nhòe, lại vừa âm u. Mọi âm thanh vào tai cô chỉ còn tiếng ù ù, ngay cả thứ nhạc nhức đầu đang được chơi cũng chẳng khiến cô tỉnh lại. Những gương mặt đang mờ dần, cô bỗng dưng chẳng nhớ mình đang ở đâu vào lúc này nữa.

Hàm Vũ Phong dần dần thấy khó xử. Hắn chú ý tới cô gái này vì hắn thật sự đã nhận nhầm cô với người khác. Hắn vốn không hề muốn quan tâm đến những thứ thị phi, vì hắn còn danh tiếng phải giữ gìn. Vậy mà chỉ vì một giây nhầm lẫn, hắn lại bất chấp lao vào giải nguy cho cô, để rồi bàng hoàng nhận ra cô không phải người hắn đang nghĩ đến. Cô quả thực khá giống người ấy, từ vóc dáng, cho đến gương mặt. Dù mọi chi tiết không khớp một trăm phần trăm, thì mười phần cũng đã giống tới chín phần. Mái tóc này ngắn hơn, tầm vóc này gầy hơn một chút. Tuy vậy, khuôn mặt gọn gàng và sống mũi nhỏ nhắn đã làm hắn bối rối. Hắn chưa từng gặp trường hợp nào giống nhau như vậy, dù đối với hắn, nhìn vào đôi mắt cũng nhận ra sự khác biệt. Cô gái này có khóe mắt hơi cụp xuống, trầm buồn, kể cả cười cũng không thấy vui vẻ. Người con gái trong tâm trí hắn có đôi mắt to lanh lợi, mỗi khi cười có thể khiến cả thế giới bừng sáng. Sự nhầm lẫn này ban đầu làm hắn bối rối, dần dà trở nên khó chịu. Hắn không thích tạo cơ hội cho người khác dây dưa với mình. Nhưng bỗng nhiên, cô gái này làm Hàm Vũ Phong không thể rời mắt.

Đúng là không thể rời mắt. Nhìn từ góc này, khi cô gái đang cúi đầu thật thấp, cô thật giống với người con gái mà hắn vẫn luôn khóa chặt trong tim. Cứ như thể người ấy thật sự đang ở đây, bên cạnh hắn. Dù có hận người đó tới nhường nào, trái tim hắn vẫn còn run rẩy khi nghĩ rằng cô ấy đang đứng nép bên cạnh mình, ôm lấy cánh tay mình đầy tin tưởng. Đúng như vậy, trí óc đang lừa phỉnh hắn. Rượu đang lừa phỉnh hắn. Người ấy chẳng phải đang ở ngay đây, đang tựa vào hắn đây sao?

Vũ Lục Hàn say rượu, ngẩng đầu lên nhìn "ân nhân", nở nụ cười rạng rỡ. Rượu làm má cô ửng đỏ, ánh đèn chớp trong vũ trường vẽ lên nét mờ ảo trên gương mặt cô. Qua con mắt phảng phất hương nồng của rượu, khuôn mặt của Vũ Lục Hàn bị bóp méo hoàn toàn, trùng khớp hoàn toàn so với hình ảnh trong kí ức của hắn. Cô ấy đây rồi. Hàm Vũ Phong thấy trái tim mình lại đập lên dữ dội. Sau chừng ấy năm, lúc này cảm giác ấm áp và cuồng say đã trở về bên hắn. Không thể để giây phút này trôi qua như thế, hắn đã kìm nén trái tim này quá lâu rồi. Không còn hận thù, không còn đau đớn. Lúc này, Hàm Vũ Phong chỉ muốn được yêu thương.

Hàm Vũ Phong tiến về phía những người bạn của mình. Theo sau hắn là cô nàng tiếp viên khi nãy, người lắc lư vì say xỉn. Vũ Lục Hàn đang cười hềnh hệch, hỏi "anh bảo vệ" đưa mình đi đâu, vội im bặt và cúi gằm mặt khi thấy những khuôn mặt lạ hoắc đang nhìn mình chằm chằm.

Có hai chàng trai, và một cô gái, đang nhìn họ vô cùng sửng sốt và ngỡ ngàng. Đặc biệt là cô gái, mặc dù ở trong một vũ trường nhưng cô gái xinh đẹp ấy lại toát lên một khí phách rất riêng biệt, trang nhã và nổi bật hẳn lên khỏi hai cô tiếp viên đang ngồi gần đó. Nàng xinh đẹp với mái tóc đen bồng bềnh, mặc một chiếc váy quây màu đỏ dài ngang đùi, bó sát lấy từng đường cong của cơ thể, không hề phản cảm mà vô cùng quyến rũ, kín đáo. Đối với Vũ Lục Hàn, một cô gái mặc váy quây lại không hề phản cảm mà vô cùng hấp dẫn trong một vũ trường, không biết cô ấy có thể làm mê mệt bao nhiêu chàng trai với phong cách khôn ngoan rất riêng đó. Cô gái như vậy chắc chắn ăn đứt tất cả những cô gái xinh đẹp nhất ở đây - những cô gái tầm thường mặc váy quây cố ép nửa bầu ngực ra khỏi váy và khi cúi xuống có thể hở nửa mông. Có điều cô ấy đang nhìn mình vô cùng khó chịu, khó chịu - Vũ Lục Hàn nghĩ. Không lẽ mình xấu quá nên cô ấy thấy mình không vừa mắt?

Hàm Vũ Phong vớ lấy một chai rượu trên bàn, uống cạn. Hắn không ngồi xuống. Sau khi đặt vỏ chai rỗng xuống mặt bàn, hắn nở một nụ cười nhẹ với ba người bạn.

"Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi. Hẹn sáng mai gặp lại."

Nói đoạn, Hàm Vũ Phong xoay người, định đưa Vũ Lục Hàn rời khỏi vũ trường mà không cần chờ đợi câu trả lời của bạn mình. Cả ba người ngồi trên ghế ngỡ ngàng trước hành động ấy của hắn, mọi thứ bất ngờ tới độ không ai kịp lên tiếng. Trần Hải Minh là người hoàn hồn nhanh nhất, nheo mắt nhìn theo Vũ Lục Hàn từ đầu đến cuối, kéo dài giọng.

"Cô ấy là ai thế? Nhìn cô ấy quen quen..."

"Đừng nhận vơ thế chứ!" 

Hoàng Lâm cười gượng gạo, liếc nhìn cô gái cúi gằm mặt sau lưng Hàm Vũ Phong. Cậu nhận ra cô gái đi cùng bạn mình đang lảo đảo vì say rượu, với hai má đỏ ửng. Khi cô ấy đứng trước mặt họ, ở cô chẳng có biểu hiện tỉnh táo hay có bất kì sự kháng cự nào. Cậu nghĩ rằng cô đã đổ trước anh bạn lai tây của cậu nên mới im thin thít như vậy. Mọi thứ có vẻ dễ dàng, nhưng lại quá đỗi đáng ngờ.

"Tôi không có đùa! Nhìn cô ấy quen lắm! Này cô gái, chúng ta gặp nhau ở đâu chưa?" 

Chàng trai tóc đỏ Trần Hải Minh vẫn cố hỏi, nhăn nhăn trán khó chịu vì không nghĩ ra, còn cô gái kia mặt cứ cúi gằm xuống, chẳng nhìn rõ được. Hàm Vũ Phong khựng lại, liếc nhìn bạn, biểu hiện trong đôi mắt trở nên khó đoán lạ thường.

"Cô ấy say rồi." Hàm Vũ Phong lên tiếng, nhìn qua các bạn một lượt và dừng lại ở Chu Bạch Thảo. Nàng ngồi im lặng, biểu cảm vô cùng phức tạp và rõ ràng không vui vẻ gì.

"Lát nữa em có tự về được không?" Hắn hạ giọng hỏi.

"Em không có xe." Chu Bạch Thảo đáp, nhìn vào hắn với cái nhìn nửa van lơn, nửa khó chịu. Nàng không thích hắn bỏ nàng lại một mình. Để đi với cô gái khác.

"Cậu có thể đưa cô ấy về không?" Hắn không nhìn Chu Bạch Thảo, quay sang Hoàng Lâm và Trần Hải Minh. 

Cậu con trai tóc đen nhún vai ngụ ý "không phải lo", còn chàng trai tóc đỏ Trần Hải Minh dường như chẳng bận tâm đến. Đôi mắt cậu nheo nheo, cố ghi nhận hình ảnh cô gái bé nhỏ sau lưng hắn để nhớ lại khoảnh khắc quen thuộc này đã xảy ra ở đâu, nhưng vô ích. Cậu không tài nào nghĩ ra nổi. Quen, quen lắm...!

"Hoàng Lâm chắc hẳn không phiền đưa em về. Tôi phải đi bây giờ, xin phép."

Hắn nhìn lướt qua Chu Bạch Thảo trong một giây, đưa tay làm hành động chào tạm biệt và kéo Vũ Lục Hàn đi thẳng. Vũ Lục Hàn giật mình ngước lên nhìn hắn, cô gần như lịm đi lúc đứng khép nép sau lưng "ân nhân", bởi cơ thể cô đã bắt đầu thấm mệt. Vũ Lục Hàn uống không biết bao nhiêu cốc rượu, đầu óc cô vừa mệt mỏi, vừa trì trệ. Tâm trí dần trở nên mơ hồ. Mình đang đi đâu thế nhỉ?

Vũ Lục Hàn đi ngang qua Trần Hải Minh. Cậu sững người khi nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của Vũ Lục Hàn, kí ức vội vã lao vào cậu như con thú săn vồ mồi. Giờ thì cậu nhận ra rồi! Cậu mới gặp cô gái này, sáng hôm nay! Chẳng trách lại quen đến thế, cô gái ấy chẳng khác gì so với hình ảnh cậu còn nhớ, chỉ ngoại trừ mái tóc rũ rượi, thân hình liêu xiêu lảo đảo và hai bên má đỏ ửng do rượu. Ôi, thật sự cậu mong cậu đã nhầm!

"Tôi nhớ ra cô gái ấy rồi! Tại sao cô ấy lại ở đây nhỉ?" Trần Hải Minh hô to, rướn người nhìn theo bóng dáng váy trắng khuất đi ở phía cửa sau vũ trường. Cậu những tiếc nuối vì đã không nhớ ra sớm hơn. Hoàng Lâm cười khẩy, hài hước.

"Không phải cậu gặp cô tiếp viên này ở quán bar khác rồi đấy chứ? Không lẽ Phong lại vớ phải gái đã bị bạn thân sử dụng..."

"Không, đồ điên!" Trần Hải Minh nhăn mặt. "Cô gái này chính là hôn thê tương lai của một người bạn của tôi, tôi vừa mới đến dự lễ đính hôn của họ sáng nay!"

"Anh bảo sao? Anh có chắc không?" Chu Bạch Thảo đột ngột lên tiếng, rướn người thật sâu về phía chàng trai tóc đỏ. Trần Hải Minh cười khẩy.

"Tôi mới hai mươi lăm tuổi, trí nhớ tôi đâu có kém! Chắc chắn là cô ấy, đúng chiếc váy ấy, đúng khuôn mặt ấy! Tôi không nhớ rõ tên nhưng hình như họ Vũ, tên... gì đó Tiểu Hàn. Tại sao cô ấy lại ở đây? Lại còn... tên kia...?"

"Hắn vớ phải hoa có chủ rồi!" Hoàng Lâm bật cười giòn tan, khoác vai cô tiếp viên tóc vàng bên cạnh, trông như thể đây không phải chuyện gì to tát. "Đúng là... Không đâu nổi hứng nhưng lại thật đen đủi!"

"Thật nực cười! Sao bạn anh có thể để vợ sắp cưới vào vũ trường, uống say không biết trời đất và ngoan ngoãn đi theo một người đàn ông khác? Thật vô liêm sỉ! Cô ta nghĩ rằng cô ta đang đắm mình trong buổi tiệc kết thúc đời độc thân sao?" Chu Bạch Thảo khoanh tay, khuôn mặt nhăn lại đầy vẻ khó chịu và bất an. Nàng dường như muốn bật dậy chạy theo Hàm Vũ Phong để lôi hắn lại, ngay khi có thể. Nỗi khó chịu của nàng làm nụ cười cợt nhả trên môi Hoàng Lâm tắt ngấm.

"Ngoan nào, anh cũng không thể khẳng định. Có thể uống say rồi nên nhìn nhầm..." Trần Hải Minh dỗ dành, lôi trong túi chiếc smartphone và ấn tìm tên bạn mình. "Cần phải hỏi lại cho chắc, bạn anh chắc hẳn có câu trả lời cho việc này... Tất nhiên, nếu cô gái kia đúng là vợ cậu ta..."

"Đúng vậy, tốt nhất nên kiểm tra lại. Người giống người không hiếm, có khi giờ này anh ta đang ôm vợ mình trên giường ấy..." 

Hoàng Lâm cười nhí nhảnh. Mái tóc đen thư sinh, khuôn mặt khôi ngô trẻ măng cộng với những điệu cười khúc khích, trông cậu không khác gì một cậu nam sinh cấp ba dù cậu đã tròn hai mươi lăm tuổi.

"Từ Thiên..." Trần Hải Minh đang ngả người ta phía sau ghế, đưa tay vuốt ve mái tóc của cô tiếp viên ngồi cạnh mình. "Xin lỗi lại làm phiền cậu giờ này. Tôi muốn hỏi thăm cậu nhiều hơn, lúc sáng vội ra về quá... Cậu với vợ chưa cưới... vẫn ổn chứ?" Trần Hải Minh nói. Lông mày cậu nheo lại. "Tôi không có ý tò mò, chỉ là... Nếu cậu thấy ngại thì không cần nói cũng được. Nhưng mọi thứ vẫn ổn, phải không?"

Một khoảng lặng khá dài giữa cuộc trò chuyện của cậu và người bạn tên Từ Thiên. Rồi mắt cậu mở to, Trần Hải Minh bật dậy, thốt lên thành tiếng.

"Thật ư? Vợ cậu... hủy hôn ước và bỏ đi ư?"

Câu nói ấy của Trần Hải Minh khiến mọi con mắt còn lại đổ dồn vào cậu.

"Cậu chắc chứ? Thật tệ!"

"Tất nhiên tôi phải chắc. Cô ấy đi đâu không ai biết, bố mẹ cô ấy vẫn chưa liên lạc được và đang rất lo lắng..." Giọng nói bên kia điện thoại bỗng dưng tỏ ra hoài nghi. "Nhưng sao bỗng nhiên..."

"OK, tôi biết điều này rất điên rồ và có thể cậu cho rằng tôi say, nhưng tôi vẫn muốn cậu kiểm chứng..." Trần Hải Minh chúi người về phía trước, cẩn thận lựa chọn từ ngữ. "Tôi đang ở trong bar, và tôi vừa thấy một cô gái rất giống hôn thê của cậu. Cô ấy uống rượu say mềm, bị người ta gây sự đánh, nhưng bây giờ thì vi vu tận nơi nào cùng bạn thân của tôi rồi!" Trần Hải Minh nói ra điều đó vô cùng dễ dàng dù đã cân nhắc thật kĩ. Cậu không nghĩ người nghe đã đứng hình và trong chốc lát cảm thấy đau khổ. Chàng trai tóc đỏ nheo mắt. "Tôi nghĩ đó là hôn thê của cậu. Không biết hai người gặp chuyện gì, cũng xin chia buồn với cậu. Nhưng tôi nói thật, bỏ quách con nhỏ đó đi! Mang hôn nhân ra làm trò đùa thì không đáng để cậu luyến tiếc đâu. Trừ khi cậu đã làm nó có thai..."

"Cậu không hiểu đâu!" Giọng nói ấy bối rối, buồn bã. "Dù sao cũng cảm ơn cậu. Có thể cho tôi biết bạn cậu cùng cô gái kia đi đâu không?"

"Chịu thôi, chắc là khách sạn nào đấy..." Trần Hải Minh tỏ ra đăm chiêu. Hàm Vũ Phong không phải loại đàn ông hay dắt gái vào khách sạn. Hắn chưa từng có kiểu tùy hứng thế này. "Nhưng khả năng là khách sạn Hoàng Gia, cậu ta ở căn penthouse tại đó..."

"Cảm ơn cậu." Giọng nói bên kia điện thoại đầy não nề, và cuộc nói chuyện kết thúc. Trần Hải Minh ngắt máy, thở dài.

"Không hiểu anh bạn nào của tôi mới đang là nạn nhân!"

"Chắc chắn là anh Vũ Phong rồi!" Chu Bạch Thảo lớn tiếng. Nàng đã tức giận đến cùng cực khi lắng nghe cuộc trò chuyện của Trần Hải Minh. Đôi mắt nàng sắc lại, cáu kỉnh. Nàng những muốn bóp chết cô gái kia, nếu có thể đuổi theo họ ngay lúc này. "Anh ấy chưa bao giờ muốn lên giường với bất cứ ai cả, anh ấy đã bị con bé đó dụ dỗ! Loại đàn bà có chồng rồi mà còn như vậy!"

"Thôi nào bé!" Hoàng Lâm cười xuề xòa. "Cô gái kia đâu phải đã kết hôn, còn tên đó cũng là trai độc thân. Chẳng thể ngăn cản họ hấp dẫn nhau, không có điều nào cấm cản nó cả. Cậu ta sớm muộn cũng phải thoát ra khỏi vỏ bọc, nếm mùi đàn bà thôi..."

"Không phải thế này!" Chu Bạch Thảo gắt gỏng, nhìn Hoàng Lâm thù hận. "Không phải là con bé lẳng lơ đó! Không phải lúc này!"

"Sao vậy Tiểu Bạch Thảo?" Trần Hải Minh nhướn mày, nheo mắt nhìn Chu Bạch Thảo. Nàng trợn mắt thách thức nhìn lại, không giấu nổi một sự ghen tuông. Cơn giận của nàng lấn át không khí giữa họ, hai chàng trai chỉ có thể nhìn nhau lắc đầu.

"Em... Chà, không lẽ em thích thằng máu lạnh ấy?" Hoàng Lâm tỏ rõ vẻ thích thú, nhìn Chu Bạch Thảo nhoẻn một nụ cười tươi. Nàng đỏ mặt nhưng vẫn cố giữ vẻ cau có, hậm hực khoanh tay trước ngực.

"Không phải việc của các anh đâu!" Nàng quay mặt đi, gắt lên giận dữ nhưng ngữ điệu đã bớt vài phần cay nghiệt. "Em chẳng qua... sợ rằng anh ấy đang say nên hành động không suy nghĩ. Nếu chúng ta không ngăn cản kịp thời, chẳng may có chuyện không hay xảy ra; hoặc cô kia muốn lợi dụng đào mỏ, làm lớn chuyện thì công việc của anh ấy sẽ bị ảnh hưởng đến mức nào chứ?"

"Đúng là một nguy cơ." Trần Hải Minh nhấp một ngụm rượu, thay vì lo lắng lại cực kì thong thả. "Nhưng cậu ta đã hai mươi lăm rồi, đã là đàn ông trưởng thành chứ không phải cậu nhóc mười lăm tuổi bốc đồng nữa. Hàng ngày cậu ta còn phải đối mặt với nhiều kẻ lắm mưu mẹo hơn là một cô gái say rượu trong quán bar. Dù có tỉnh táo hay không, anh tin rằng cậu ta vẫn sẽ giải quyết được hậu quả. Người có tiền, có quyền lực như ngài Adam không cần phải bận tâm đến những thứ rủi ro em nói. Em không cần lo xa."

"Mấy tên máu mặt trên thương trường còn phải tránh né tên đó nữa là..." Hoàng Lâm cười khúc khích. Cậu dường như lúc nào cũng rất vui vẻ. Cậu quay sang cô tiếp viên ngồi cạnh, nở nụ cười chết chóc lẳng lơ trước khi hôn nhẹ vào môi cô ta trêu chọc.

Không được hai người anh ủng hộ, Chu Bạch Thảo nhăn nhó bất lực, hậm hực uống cạn ly rượu trên bàn. Nàng không có khả năng một mình ngăn cản Hàm Vũ Phong, chỉ hi vọng thuyết phục được hai anh chàng này đuổi theo ngăn cản tên say rượu ấy mà bất thành. Không những không thèm lo lắng hay hoài nghi, họ còn điềm nhiên cho rằng chuyện này không có gì đáng nói. Sao lại có thể? Khi một người có bạn mới mất vợ vào tay một người bạn khác lại nói không cần bận tâm đến, còn một người thấy bạn bị quyến rũ lại bênh vực cô ả say rượu kia? Thế giới này thật loạn, loạn hết rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status