Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ

CHƯƠNG 212: TAM LONG ĐƯỜNG (6)



CHƯƠNG 212: TAM LONG ĐƯỜNG (6)

“Mày… mày là ai?” Tên mặt sẹo sợ hãi, nhưng suy cho cùng cũng là đàn ông, còn là đàn ông đã nhìn thấy qua chút gió mưa nữa, mạnh mẽ hơn phụ nữ nhiều, có chút run rẩy mà hỏi.

“Sao? Nhanh như vậy mà đã không quen biết tôi rồi? Tôi nhớ chúng ta mới gặp nhau vài giờ trước mà.” Diệp Lăng Thiên cười cười mà chậm rãi đi về phía bên giường.

Tên mặt sẹo lúc này mới nghiêm túc mà nhìn Diệp Lăng Thiên, sau khi nhìn rõ xong, sợ đến nỗi sắc mặt đều thay đổi, hắn ta biết thân thủ của Diệp Lăng Thiên, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi đến bên giường, không tự chủ được mà lê lết cái mông lui về sau, miệng run rẩy mà nói: “Mày…mày muốn làm gì?”

“Làm gì? Không làm gì hết. Có hai chuyện, chuyện thứ nhất là hỏi anh một chuyện, chuyện thứ hai là đòi anh chút tiền.” Diệp Lăng Thiên đi đến bên giường, nhìn tên mặt sẹo, mỉm cười nói.

Tên mặt sẹo ngồi trên giường, vô cùng sợ hãi mà nhìn Diệp Lăng Thiên, đôi mắt nhìn xung quanh căn phòng, muốn tìm chút vũ khí nào đó có thể công kích được, nhưng trong phòng làm gì có thứ vũ khí gì để công kích được chứ.

“Được, mày để tao mặc quần áo vào, để cô ta đi, chúng ta ra ngoài nói.” Tên mặt sẹo cố gắng bình tĩnh mà nói với Diệp Lăng Thiên.

“Sao? Anh muốn bàn điều kiện với tôi ư?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nhìn tên mặt sẹo một cái, sau đó nói: “Tôi cảm thấy hai người các người hiện tại như vậy rất là tốt, đợi lát nữa tôi đi rồi, hai người có thể tiếp tục, không làm lỡ chuyện của hai người đâu.”

Lúc này người phụ nữ cũng sợ hãi tột độ, đột nhiên đi xuống giường, kéo lấy chăn bao lấy mình rồi đi ra ngoài.

“Quay lại đi, nếu không tôi sẽ giết người đó.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói với người phụ nữ.

Người phụ nữ vốn dĩ muốn một mình xông ra ngoài gọi điện thoại kêu người, bị Diệp Lăng Thiên nói như vậy, sợ đến toàn thân đều run lên, lập tức ngừng bước chân, run lẩy bẩy mà nói: “Không liên quan đến tôi, tôi…tôi chỉ là gái KTV thôi, tôi…không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta hết, tôi không biết gì hết.” Nước mắt của người phụ nữ rơi lã chã xuống.

“Có tin ông đây băm cô ra không.” Tên mặt sẹo hung dữ mà nói với người phụ nữ.

“Cô đi mặc đồ của mình lên, rồi ngồi xổm ở kia không được nhúc nhích, chuyện này không có liên quan đến cô, tôi chỉ tìm hắn bàn chuyện thôi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói với người phụ nữ, sau đó nói với người đàn ông sẹo: “Mặc quần của mình lên đi, tôi thấy kinh tởm lắm.”

Người đàn ông sẹo đỏ mặt giống như là cái đít khỉ vậy, xuống giường, tìm quần áo của mình ở bên giường, sau đó đột nhiên lục ra một con dao xếp từ trong túi quần của mình, đâm về phía Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nở nụ cười lạnh băng, túm lấy bàn tay cầm dao của người đàn ông sẹo, dùng tay vặn một cái, con dao rơi xuống đất, sau đó túm lấy tay hắn ta dùng sức kéo một cái, liền kéo người đàn ông sẹo về phía mình, dùng một tay khác, hung hăng nện một đấm vào bụng của tên đàn ông sẹo, sau đó buông tay ra, người đàn ông sẹo lập tức ngã xuống đất nôn khan, tiếp đó lại ôm lấy bụng mình rên rỉ.

Người phụ nữ ở một bên trực tiếp hét lên.

Diệp Lăng Thiên quay mặt qua, dùng tay đặt trên miệng suỵt một tiếng với người phụ nữ, nói: “Im lặng chút.”

Người phụ nữ sợ hãi lập tức bịt miệng mình lại, ngồi xổm ở trong góc không dám phát ra chút tiếng động nào.

Diệp Lăng Thiên quay người, nhấc chân giẫm lên mặt của tên đàn ông sẹo, tên đàn ông sẹo lại đau khổ gào lên.

“Còn ra tay nữa không? Muốn ra tay thì tôi cho anh cơ hội, chúng ta lại tiếp tục.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.

“Đại ca, xin tha mạng, tôi có mắt mà không thấy thái sơn, đã mạo phạm anh, sau này tôi không dám nữa, xin đại ca tha cho con đường sống.” Người đàn ông sẹo đau khổ, chỉ có thể dốc hết sức mà nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, buông chân ra, nhàn nhạt nói: “Anh Sơn đúng không, tôi nói cho anh biết, tôi muốn anh chết rất là dễ, tôi vào cửa đã hút được nửa điếu thuốc rồi, nếu như tôi muốn giết anh, anh và người phụ nữ này đã chết cả trăm lần rồi, tôi đảm bảo có thể khiến cho các người chết rồi mà cũng không biết là ai đã giết các người nữa kìa. Tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, tôi muốn giết anh thì bất cứ lúc nào cũng được hết, cho dù anh có chạy đến chân trời góc bể, tôi cũng có thể giết anh một cách dễ dàng, anh có tin không?”

Nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói như vậy, tên mặt sẹo mới thật sự kinh hãi, quả thực là, hắn ta hoàn toàn không biết Diệp Lăng Thiên đã vào từ khi nào, nếu như Diệp Lăng Thiên muốn giết hắn, thì hắn bây giờ đã là một cỗ thi thể rồi, tên mặt sẹo cảm thấy sống lưng lạnh toát.

“Tôi tin, tôi tin.” Người đàn ông sẹo ngồi xổm trên mặt đất, gật đầu giống như gà mổ thóc vậy.

“Tin thì tốt, nếu đã tin thì sau này tốt nhất hãy nghe lời của tôi, nếu không tôi không thể đảm bảo là lần sau tôi có còn tốt tính như vậy nữa không đó.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.

“Vâng, vâng, nhất định nhất định. Không biết hôm nay anh qua đây là có chuyện gì?” Người đàn ông sẹo ngoan ngoãn mà nói.

“Hồi nãy tôi đã nói rồi, tìm anh có hai chuyện, chuyện thứ nhất là hỏi anh vài vấn đề, chuyện thứ hai là đòi anh chút tiền. Tôi nghe nói anh chuẩn bị tìm cơ hội đâm chết tôi, còn muốn đối phó với người nhà tôi đúng không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

Tên mặt sẹo kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Thiên, một hồi lâu mới hỏi: “Ai nói anh nghe vậy?”

“Ai nói tôi nghe không quan trọng, tôi đương nhiên là có đường đi cửa ngõ ngoại giao của tôi, anh chỉ cần nói cho tôi phải hay không phải là được rồi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt hỏi.

“Phải, ò, không phải, đại ca, xin lỗi, tôi…tôi thật sự có mắt mà không thấy thái sơn, đó chỉ là lời nói khi tức giận của tôi, sau này không dám nữa. Không biết đại ca cũng là người trong đạo, tôi thật không dám.” Người đàn ông sẹo vội vàng cầu xin tha.

“Không dám thì tốt, tôi cũng hy vọng anh đừng có cái suy nghĩ đó nữa. Tôi tuy là một lão bá tánh chân chính, nhưng có lúc bị ép gắt quá, mấy chuyện như giết người cũng là có thể làm được đó.”

“Vâng vâng vâng, không dám nữa, không dám nữa.”

“Từ nay về sau, nếu như để tôi nhìn thấy ở gần cửa tiệm của tôi còn có người của Tam Long Đường của các người lảng vảng nữa, tôi nhất định sẽ tới tìm anh. Đến lúc đó tôi sẽ không dễ nói chuyện như hôm nay nữa, nghe thấy chưa?” Diệp Lăng Thiên trực tiếp nhấc chân lên đá tên đàn ông sẹo dao ngã xuống đất, lạnh lùng mà nói.

Tên mặt sẹo ói ra một ngụm máu, ho khan vài tiếng, vội vàng nói: “Biết rồi, biết rồi, không dám nữa.”

“Ngoài ra, hôm nay mấy người mà anh kêu tới tiệm tôi đập nhiều đồ như vậy, cũng nên đền bù đúng chứ.” Diệp Lăng Thiên tiếp tục nói.

“Đền, đền, đại ca, anh nói đền bao nhiêu.” Người đàn ông sẹo vội vàng nói, bây giờ hắn ta sợ muốn chết, chỉ sợ Diệp Lăng Thiên đột nhiên đến lấy mạng của hắn ta. Hắn ta biết rất rõ, thực lực của mình mà so với Diệp Lăng Thiên thì chính là một người ở dưới đất một người ở trên trời, Diệp Lăng Thiên thật sự muốn giết mình thì còn dễ hơn là bóp chết một con kiến nữa. Cho nên hắn vô cùng ngoan ngoãn, chỉ cần có thể giữ mạng, bảo hắn ta làm gì cũng được hết, càng huống hồ chỉ là một chút tiền. Hắn ta đã chuẩn bị khuynh gia bại sản xong rồi.

“Đại ca, trong thẻ này của tôi có 300 mấy triệu, mật mã là XXXXX, toàn bộ đền hết cho anh, nếu như không đủ sau này tôi sẽ từ từ trả.” Người đàn ông sẹo lấy ví tiền ra, từ trong đó lấy ra một tấm thẻ đưa cho Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên giật lấy ví tiền, chứ không lấy thẻ. Đếm được mấy tờ 500 ngàn trong ví, sau đó ném ví tiền xuống đất, nói: “Tôi đã nói rồi, muốn anh đền tiền hôm nay đã đập đồ của tôi. Các người đập bàn và ghế của tôi, cũng khiến tôi có đến mấy bàn chưa có thu được tiền. Tổng lại thì khoảng 6 triệu 3 trăm ngàn. Được rồi, bây giờ hai chúng ta đã xong, sau này anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Nhưng tôi phải nhắc nhở lại một câu, sau này người của anh đi ngang qua cửa tiệm tôi, tốt nhất là đi đường vòng đi, đừng có để tôi nhìn thấy, nếu không tôi vẫn sẽ đến tìm anh, lần sau đến sẽ không cho anh cơ hội giải thích nữa, biết chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 20 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status