Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai?

Chương 55


Việc kìm nén như vậy ảnh hưởng xấu tới sức khỏe mới vừa tốt lên của Văn Minh..

"Về Trịnh gia?" Hồng Ngọc đứng bên cạnh, nửa ngạc nhiên nửa hốt hoảng. Vì sao tự dưng Văn Minh lại chuyển hướng muốn trở về đó? Cô nói gì khiến cậu ta nhớ đến Trịnh gia hay sao? Bây giờ về đó để làm gì? Trả thù? Rửa hận?.. Không đúng, Văn Minh còn chưa hoàn toàn bình phục, cậu ta sẽ không hành động bộp chộp như vậy đâu. Thế thì, vì cái gì? "Cậu Minh, cậu còn chưa khỏe hẳn đâu.."

"Việc này phải để bác sĩ kết luận, không tới lượt cô can thiệp đâu!" Văn Minh lạnh giọng nhíu mày. Các bác sĩ hành động rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã xong xuôi hết cả, họ đồng loạt yêu cầu Hồng Ngọc đưa Văn Minh trở lại phòng lấy một số thiết bị trợ lực quan trọng. Cậu biết thừa đám người này đang đợi Trần Duy trở lại để hỏi ý kiến. Hừ, hỏi ý kiến? Nơi này Văn Minh là người trả lương, cậu mới là kẻ nắm quyền cao nhất có hiểu không?

Đừng thấy Minh này trẻ mà coi thường!

"Tôi có thể tự đi, cô không cần dìu đỡ!"

"Cậu Minh.." Hồng Ngọc nghẹn giọng, đột nhiên trở nên tức giận. Cô chạy tới trước mặt Văn Minh, chắn ngang đường đi của cậu. Đôi mắt đen thẫm của Văn Minh híp lại thành một đường nguy hiểm cực kì, nhưng cuối cùng cậu vẫn cố nén xuống, chờ đợi xem nữ chính tính làm chuyện gì "..Cậu tự dưng ngang bướng thế là sao? Trở về Trịnh gia lúc này? Cậu đừng tự coi thường sức khỏe và tính mạng của mình như vậy! Bây giờ chẳng có cái gì quan trọng hơn những thứ đó đâu!"

"Quan tâm đến tôi tới vậy sao?" Văn Minh cười nửa miệng, đôi mắt chẳng có chút ấm áp nào cả.
Hồng Ngọc tiểu thư, tôi thật sự muốn nói cho cô biết, cái mô tip này cũ lắm rồi! Nên bỏ ngay đi!
Hừ, năm bao nhiêu rồi mà vẫn nghĩ hình tượng: nhà nghèo thuần khiết tức giận quát vào mặt thiếu gia nhà giàu.. liền có thể nảy sinh tình yêu? Cô hi vọng điều gì ở tôi bây giờ? Tôi có nên cười lạnh sau đó kết luận "cô thiệt thú zị" không ta?
"Chỉ sợ toàn là giả dối, ngay khi tôi quay mặt liền phô cho cả thế giới biết rằng: Văn Minh không ngốc!"

"Không!" Hồng Ngọc lắc đầu kiên quyết nói lớn, cô bặm môi, đôi mắt long lanh suýt chút nữa chảy tràn hai hàng nước mắt "Cậu Minh, bí mật liên quan đến cuộc sống của cậu, tôi nhất định sẽ không nói với ai! Kể cả là.. Hạ Lam!"

"Vậy cơ à?" Văn Minh thấy cô nhắc đến "bạn thân" tự dưng phá ra cười, giọng cười đầy sự mỉa mai quẩn quanh khiến Hồng Ngọc chột dạ. Vì sao lại cười như vậy? Cậu ta chán ghét Hạ Lam nên thấy cô vì cậu ta quay lưng với bạn thân liền vui vẻ hay.. cậu ta nghi ngờ cô? "Làm sao khiến tôi tin tưởng cô được bây giờ?"

"Nếu cậu không tin hãy cho tôi thời gian chứng minh!" Tâm trí Hồng Ngọc rực sáng, cô nhỏ giọng, vẫn giữ thái độ kiên quyết khi nãy "Cậu Minh, để tôi ở cạnh cậu thêm một chút nữa, tôi nhất định sẽ có cách khiến cậu tin tưởng tôi!"

"Anh thấy thế nào?" Văn Minh cười nhẹ, nheo mắt vui vẻ mà nói với người đang tiếp cận sau lưng mình. Hồng Ngọc vừa khớp nhìn thấy Trần Duy đi tới, khuôn mặt cô nàng không mấy vui vẻ nhưng vẫn cố gắng ngẩng cao đầu giữ sự tự tin. Văn Minh đứng quay lưng về phía anh ta, cậu âm thầm cảm thấy đáng tiếc, không biết biểu tình của Trần Duy lúc này sẽ ra sao nhỉ? "Giữ cô y sĩ này cạnh tôi có được không?"

"Cậu Minh lại muốn chơi trò gì đây?" Giọng nói của Trần Duy rất nhạt, đạm tới mức cậu không nhận ra được thái độ thật sự của anh ta là gì.
Không tức giận sao?
Chẳng phải anh thích cô ta lắm à?
Kì lạ thật nha~
"Muốn giữ hay không do cậu quyết định, nhưng chuyện trở về không thể đột xuất như thế!"

"Sắp tới ngày đấu thầu.." Văn Minh gật đầu, nhàm chán nói thẳng "Tôi muốn xem xét tình hình! Anh nghĩ mình cô ta đủ sức đánh với hắn sao? Mơ tưởng!"

"Cậu.." Trần Duy dường như nghĩ tới ai đó, vẻ mặt không tự giác mềm xuống "Một vài ngày nữa tôi sẽ tìm cách đưa cô ta đi tiếp xúc với cao tầng bên trên, cậu không cần quan tâm!"

"Tôi muốn quan tâm!" Văn Minh tiếp tục di chuyển, giọng nói trầm xuống không ít "Dạo này trợ lý Trần có vẻ xen hơi sâu vào cuộc sống của tôi đấy!"

"Cậu Minh?" Trần Duy có vẻ sốc, đôi mắt đẹp sau gọng kính tròn xoe đầy ngạc nhiên.
Đúng rồi, sao anh có thể quên mình chỉ là một trong số rất nhiều người làm cho Văn Minh?
Trong lòng dâng lên nỗi chua xót kì lạ, Trần Duy cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Anh vốn lí trí lắm cơ mà, vì sao cậu Minh vừa tin tưởng đưa lưng anh liền biến thành một kẻ đầy cảm tính thế này?

"Cô, trở về dọn đồ của mình đi!" Hài lòng nhìn qua thái độ của Trần Duy, Văn Minh tiếp tục đùa giỡn mỹ nhơn "Nhanh một chút!"

"Vâng!" Hồng Ngọc vui vẻ cúi đầu, tạo ra dáng vẻ nhận lệnh. Vừa lúc trên cổ cô trượt ra một sơi dây chuyền óng ánh, bắt mắt kì lạ. Văn Minh vốn ít khi để tâm tiểu tiết, tự dưng bị thứ này làm chú ý. Cậu nheo mắt, chằm chằm nhìn vào hõm cổ Hồng Ngọc, khiến cô nàng ngại ngùng đứng thẳng "Cậu Minh, tôi.."

"Sợi dây chuyền này cô lấy ở đâu?" Văn Minh tiến sát tới, không để ý phản ứng khoa trương của Hồng Ngọc, vươn tay chính xác tóm được vật trước mắt.
Một sợi dây chuyền tinh xảo cực kì, và điểm nhấn đặc sắc nhất chính là mặt kim cương đen nguyên khối tinh khiết phía trên!
Thứ này vô cùng quý hiếm.. Quan trọng hơn, nó là đồ cậu chính tay chọn mua và tặng cho Hạ Lam!
Vì sao nó ở đây? Ngay trên cổ cô ta?
"NÓI!"

"A.. Cậu Minh.. Thật đau.." Hồng Ngọc yếu đuối cầu cứu, Trần Duy có phần thương hoa tiếc ngọc, lập tức đi tới cản người "Tôi.. Nó.."

"NÓI!"

"Hạ Lam.. Là Hạ Lam tặng nó cho tôi!"

Hạ Lam?
Là Hạ Lam?
Cô ta dám vứt bỏ món đồ Văn Minh tặng giống như một thứ giẻ rách thế sao?

Haha, vì sao cô ta lại không dám?

Đúng vậy, tại sao chứ?

Hạ Lam vốn dĩ không quan tâm đến cậu!

Lẽ nào.. Những lời Trần Duy nói hôm đó là đúng sự thật?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status