Tổng tài, phu nhân có thai rồi
Chương 712
Chương 712: Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm (11)
Tôi nhìn cô ta, không có chút thiện cảm gì, tôi
đã thấy sự hèn mọn và bất lực của Hồ Diệp. Tôi
cũng biết rằng Thẩm Minh Thành không yêu cô ta,
vì vậy tôi không muốn thông cảm cho cô ta, cũng
không cảm thấy cô ta cần thông cảm, nói: "Không
quan trọng cô ở bên anh ấy vì tiên hay vì lý do
khác. Điêu quan trọng là chỉ cần cô rời xa anh ấy
thôi là được. Cô biết rõ rằng anh ấy không yêu cô
hoặc thậm chí khinh thường chuyện yêu cô. Anh
ấy chỉ lợi dụng cô, hơn nữa anh ấy cũng hoàn toàn
không muốn cưới cô. Lý do cô ở bên anh ấy thì cô
phải hiểu rõ hơn tôi chứ, tôi là em gái anh ấy,
không nên xen vào chuyện của hai người, nhưng
tôi cũng là con gái của nhà họ Thẩm, tôi biết rõ
ràng nhà họ Thẩm sẽ không chấp nhận một người
phụ nữ như cô, sẽ không cho cô bước chân vào
nhà họ Thẩm. Cho cô tiền là để cô rời đi một cách
có thể diện nhất. Ít nhất tôn nghiêm của cô không
bị chà đạp, nếu không, khi phải đối mặt với truyên
thông đại chúng, chúng ta nói gì cũng vô dụng.”
Đột nhiên cô ta vừa cười vừa khóc: "Thì sao?
Đã nhiều năm như vậy, để đi theo anh ấy, tôn
nghiêm của tôi đã mất từ lâu, tôi không quan tâm
chút nào, anh ấy có yêu tôi hay không thì sao? Tôi
yêu anh ấy là được. Anh ấy nói rằng sẽ cưới tôi,
anh ấy nhất định sẽ cưới tôi. Cô không thể vì
chuyện của Hồ Diệp mà đổ lên đầu tôi. Người với
người tùy thuộc vào duyên phận. Duyên phận của
cô ta và Thẩm Minh Thành tận rồi, cho dù họ còn
yêu hay hết yêu cũng không nói lên được gì, bước
xuống xe rồi thì chỉ còn là người xa lạ. Tôi sẽ đồng
hành cùng Thẩm Minh Thành trên con đường tiếp
theo."
Tôi nhìn cô ta, không thể biết cảm giác như
thế nào, nhún vai: "Không sao cả, tôi đã nói hết
những điều nên nói, còn lại cô tự làm đi”
Tôi định đi ra ngoài đợi Hồ Diệp, nhưng lại bị
Vương Yên Nhiên ngăn lại: "Tôi không hiểu, tại sao
cô có thể chấp nhận Hồ Diệp mà tôi thì không?
Đều bẩn thỉu như nhau, tại sao tôi lại thấp kém
hơn Hồ Diệp, bị các người khinh thường?”
Lúc đầu tôi không muốn nói, nhưng vì cô ta
hỏi nên tôi phải nói. Nhìn cô ta, tôi im lặng một lúc
rôi nói: "Đừng tự so sánh mình với Hồ Diệp. Thành
thật mà nói, cô hoàn toàn không thể so sánh
được với cô ãy. Sự khác biệt giữa người với người
không chỉ là sắc vóc, ngoại hình mà còn là nhân
phẩm. Tôi không cần phải nói về ngoại hình của
Hồ Diệp nữa, trong lòng cô tự biết rõ rồi, cô đâu
phải chỉ kém có một chút đâu. Đương nhiên, so
sánh thế thì thô tục quá, vậy nói chuyện nhân
phẩm đi nhé”
"Hồ Diệp không có mục đích đen tối nào trong
những việc cô ấy làm. Không như ai kia, biết
người ta đã có vợ con mà còn chen chân vào. Hồ
Diệp cả đời này cũng không làm được những
chuyện như vậy, càng không thể nói một đằng
làm một nẻo, cô ấy sẽ không mặt dày vô liêm sỉ đi
cướp đồ của người khác, cũng không có những
thủ đoạn bỉ ổi. Vương Yên Nhiên, nếu nhân cách
của cô trong sạch, sẽ không đợi thời cơ mà vô
liêm sỉ trèo lên giường của Thẩm Minh Thành,
chứ đừng nói đến việc nhiêu lân ghê tởm đe dọa
Hồ Diệp, đây là sự khác biệt giữa cô và cô ấy. "
Mặt cô ta có chút xanh tím, đại khái là nghẹn
họng rồi, hồi lâu mới nhìn tôi nói: "Hồ Diệp nói với
cô?”
Tôi cười nhạt, lắc đầu: "Cô nghĩ nhiều rồi.
Những thủ đoạn bỉ ổi đó, những người phụ nữ
muốn tiếp cận Phó Thắng Nam đã dùng không
biết bao nhiêu cái rồi. Làm sao tôi không biết
được, chỉ là có vài thủ đoạn không thế đem ra ánh
sáng mà thôi.”
Hồ Diệp và Nguyên Vũ bước ra, Hồ Diệp đã
thay quần áo trở lại, nhìn thấy Vương Yên Nhiên
sắc mặt tái nhợt, cô ấy ngẩn người, nhìn tôi nói:
"Cũng không còn sớm, cô đói bụng chưa? Chúng
ta đi ăn cơm đi”
Tôi gật đầu và cùng Hồ Diệp đi ra khỏi tiệm đồ
cưới, Nguyên Vũ đi lấy xe, Hồ Diệp kéo tôi lại và
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.