Tổng tài, phu nhân có thai rồi
Chương 751
Chương 751: Kết quả cho thích kẻ xen vào chuyện người khác (3)
Trong suy nghĩ mông lung, tôi nghĩ đến đứa
nhỏ, bất giác đưa tay lên sờ bụng dưới, nơi đấy
không khỏi cảm thấy đau đớn, trong lúc bất an tôi
nhìn người đứng bên cạnh.
Thanh âm khàn khàn nói: "Đứa nhỏ... không
sao chứ?”
Lâm Uyên đột nhiên thấp giọng khóc, Mạc
Đình Sinh thở dài, Vương Mỹ Hoa cúi đầu không
nói, Trân Văn Nghĩa trên mặt tràn đầy hối hận
cùng áy náy, tôi sững sờ, tôi không ngu ngốc, bọn
họ như vậy, chắc hẳn đứa nhỏ đã không còn nữa.
Nỗi đau trong lồng ngực bắt đầu quét qua,
làm tôi hít thở cũng khó khăn, cơ thể tôi nhanh
chóng không thể khống chế nổi trở nên run rẩy,
tôi mím môi, cố gắng khắc chế lại cảm xúc, nhưng
điều đó lại càng khuôn mặt tôi trở lên khó coi.
Lâm Uyên thấy tôi như vậy, vội vàng giữ tôi lại,
nước mắt lã chã rơi: "Con ơi, đừng như vậy, sức
khỏe của con còn chưa tốt, đừng như thế này, sau
này còn nhiều cơ hội khác, nhất định đừng làm
tổn thương chính mình, mẹ xin con”
Những phản ứng bản năng của cơ thể nằm
ngoài tầm kiểm soát của tôi, tôi nắm chặt tay, đầu
óc đau buốt, cảm giác như sắp bùng nổ hoàn
toàn.
Bên tai mọi người kinh hoảng hô: "Cô ấy cắn
lưỡi, mau, ngăn cô ấy lại!"
Tôi cũng không phát hiện ra chính mình lại
căn lưỡi, thân thể đã không còn cảm giác, chỉ
cảm thấy mọi thứ bắt đầu không thể kiểm soát,
tôi không thể nói đau ở đâu, nhưng chính là toàn
thân chỗ nào cũng đau đớn.
Trần Văn Nghĩa đi gọi bác sĩ, mấy bác sĩ chạy
tới, nhìn thấy tình huống này cũng trở lên vội vàng
liên nói: °Cho cô ấy uống thuốc an thần, nhanh
lên"
"Cạnh!" Đồng thời lúc đó, phòng bệnh được
mở ra, Lâm Uyên cùng Mạc Đình Sinh nhích người
ra, người đó ôm tôi vào lòng ngực, thanh âm trâm
thấp: "Đừng sợ, anh ở đây, đừng sợi"
Là Phó Thắng Nam, đầu tôi lúc này có cảm
giác vô cùng đau đớn, nhìn vê phía anh với ánh
mắt mơ hồ, vài ngày không thấy, anh ấy như gây
đi, hẳn công tác bên Macao vất vả lắm.
Có lẽ được tiêm thuốc an thần, tôi bắt đầu
buồn ngủ, cố gắng mở đôi mắt nhìn người đàn
ông trước mặt mà mình đã không gặp mấy ngày
nay, nhưng cho dù có cô gắng thế nào, cũng
không thể nhìn rõ anh, mơ mơ màng màng tôi
chìm vào giấc ngủ.
Thời gian trôi qua thật lâu, nhưng cũng thật
nhanh, cả đời này, không có thứ gì là không thể
mất đi, người xưa từng có câu chỉ cần bạn chịu
được sự mất mát thì cuộc đời này không còn gì
để hối tiếc.
Có lẽ điều đó là thật, sau khi ra bệnh viện,
nhìn ánh mặt trời thuộc về thành phố Tân Châu
trên đầu, tôi đã bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện.
Phó Thăng Nam dừng xe lại, nhìn tôi nói:
"Muốn ăn gì không? Chúng ta đi ăn chút gì đó,
sau đó về nhà nghỉ ngơi."
Tôi gật đầu, nghĩ ngợi rôi nghiêm túc nói: "Đi
ăn hải sản đi!"
Anh hơi nhíu mi, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Trong cửa hàng hải sản, các loại sinh vật biển
được đặt vào trong bể nước, thấy tôi nhìn chằm
chằm vào bể nước Phó Thắng Nam có chút lo
lắng: " Nếu không thích, chúng ta đi ăn món khác?”
Tôi lắc đầu: "Không cần đâu, chỗ này rất tốt-"
Nhìn những sinh vật biển, tôi quay sang nhìn Phó
Thăng Nam nhẹ nhàng hỏi: “Nơi này có ăn hải sản
sống không?"
Phó Thăng Nam nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu,
kéo tôi ngồi xuống ghế, sau đó bảo người bán
hàng mang lên vài phần hải sản tươi sống.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.