Tổng tài, phu nhân có thai rồi

Chương 760





Chương 760: Tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc (1)

Tôi cười khẽ: "Mấy hôm nay có nhiều chuyện

quá, hôm nay mình vừa có thời gian rảnh là mình

lập tức hẹn các cậu đấy thôi. Đúng rồi! Gần đây

các cậu có gặp Đoàn Thanh Lan không? Lâu rồi

mình không gặp cậu ấy, không biết cậu ấy thế nào

rồi?"

Bảo Lâm nói: 'Mấy ngày trước mình có gặp

cậu ấy đấy. Nghe nói cậu ấy nhận nuôi một đứa

bé khoảng năm sáu tuổi. Có vẻ cậu ấy thật sự

không định kết hôn rồi. Bây giờ cũng ba mươi sáu,

ba mươi bảy tuổi rồi còn gì. Sợ là cậu ấy chỉ muốn

nuôi một đứa nhỏ, sau này vẫn độc thân không

kết hôn. Nhưng hôm trước mình gặp cậu ấy, mình

thấy cậu ấy lái một chiếc siêu xe. Hơn nữa hai

ngày trước hình như cậu ấy còn mua nhà. Lúc

trước cậu ãy vân luôn nói mình rất nghèo mà. Sao

đột nhiên lại có tiên mua nhà, mua xe rôi? Các

cậu có biết gân đây cậu ấy buôn bán gì không?”

Dương Ánh Tuyết lắc đầu: "Mình cũng không

biết, mình rất ít liên lạc với cậu ta, cũng không

hứng thú nhiều về chuyện của cậu ta, tất nhiên

mình cũng không có tâm trạng để chú ý xem cậu

ta mua những làm, đang làm gì.

Bảo Lâm sửng sốt: "Ánh Tuyết! Sao mình cứ

cảm thấy... Hình như cậu không thích Đoàn Thanh

Lan lắm"

Dương Ánh Tuyết là một người rất thẳng thắn,

rất dễ dàng nhận ra tâm trạng của cô ấy, vui buôn

oán giận đều hiện rõ trên mặt cô ấy. Cô ấy chỉ

nhún vai, nói một cách lạnh nhạt: "Cũng không

hẳn là thích hay không, chỉ là quan hệ bình thường

thôi. Mình và cậu ta không phải là người trong

cùng một thế giới. Cậu cũng biết rồi đấy, lòng

tham của cậu ta quá lớn. Cậu ta cũng chỉ xem

chúng là là người qua đường thôi. Nên mình có

thích hay không cũng không quan trọng gì.

Tôi chỉ lắng nghe những gì họ nói rôi nở một

nụ cười nhạt: "Cũng không sao cả! Chúng ta chỉ

trò chuyện cho vui thôi mà. Mọi người †ụ tập cùng

một chỗ, chỉ đơn giản là muốn mấy chị em cùng

chia sẻ, tán phét vê chuyện của mấy người chúng

ta thôi. Nếu các cậu không thích cũng không cân

phải kể ra. Mình chỉ hơi tò mò một chút thôi! Đoàn

Thanh Lan xin nhận nuôi đứa trẻ ở đâu vậy? Bây

giờ pháp luật cho phép phụ nữ chưa lập gia đình

được nhận con nuôi à?”

Bảo Lâm gật đầu: "Chắc vẫn có thể. Chỉ cần

đủ điều kiện là được. Nghe nói phụ nữ từ ba mươi

đến bốn mươi tuổi, vẫn không kết hôn, có đủ điều

kiện kinh tế là có thể nhận con nuôi. Hơn nữa,

hôm trước mình có nghe Đoàn Thanh Lan nhắc

đến, đứa bé kia cũng không phải là một đứa trẻ

mồ côi. Chỉ là mẹ đứa bé đã mất do tai nạn xe cộ,

bố đứa bé có liên quan nên bị xử tù chung thân. Vì

vậy đứa bé được giao cho cậu ấy nuôi."

Tù chung thân à? Tôi vẫn cười yếu ớt, trò

chuyện cùng họ suốt một buổi chiều, sau đó lại

quay về biệt thự.

Vừa đến cửa biệt thự, tôi rất bất ngờ vì gặp Âu

Dương Noãn đang chuyển đồ. Cô ấy đã mời công

ty dọn nhà, đang chuyển từng thùng to thùng nhỏ

ra ngoài.

Thấy Âu Dương Noãn đứng ở cửa chỉ huy,

chắc là vài thứ khó vận chuyển, cô ấy rất đau

lòng, dặn dò người chuyển đồ mấy lần, nhắc nhở

họ phải cẩn thận một chút.

Tôi đứng trong sân, cô ấy ngẩng đầu, đây

cũng có thể xem là bốn mắt nhìn nhau đấy! Cô ấy

hơi sửng sốt một lát. Từ xa cũng có thể thấy đôi

mắt cô ãy hơi sưng đỏ, có vẻ cô ấy vừa khóc.

Cho nên cô ấy đã gặp chuyện gì à?

Bởi vì tôi không hiểu biết tình huống cụ thể

nên cũng không có quyên hỏi nhiều, đành dứt

khoát cười một tiếng như một lời chào lễ phép,

sau đó lập tức xoay người quay vê biệt thự. Phó

Thắng Nam vẫn còn ở Ma cao đối phó với Mục Dĩ

Thâm. Lâm Uyển còn định để tôi và Tuệ Minh về

kinh thành. Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy

không cam lòng. Tôi rất khó chịu vì bị Mục Dĩ

Thâm gài bẫy như vậy, vì thế tâm trạng tôi vô cùng

tôi tệ.

Dù sao tôi cũng chọn ở lại đây, cũng phải làm

ít chuyện mới được.

Quay về biệt thự, tôi hơi mệt mỏi. Vừa mới

ngồi xuống, bên ngoài đã truyền đến tiếng chuông

cửa.

Tôi hơi sửng sốt một lát rồi vội vàng đứng dậy

xem thử. Thì ra là Âu Dương Noãn, cô ấy cứ đứng

im ngoài cửa, yên lặng đợi tôi ra ngoài.

Tôi ra đến cổng biệt thự, mở cửa, nhìn cô ấy

và nói: "Cậu vào nhà ngồi chơi một lát đi!"

Cô ấy lắc đầu nói: "Không cần vậy đâu! Mình

đến đây là để trả cậu cái này" Cô ấy nói xong, lập

tức tháo chiếc vòng trên tay xuống. Lúc trước, Âu

Dương Cơ đã tặng tôi một đôi vòng tay, sau đó tôi

tặng Âu Dương Noãn một chiếc còn mình đeo

một chiếc. Vòng cũng chẳng đáng già là bao, quý

ở tình cảm thôi.

tong tai phu nhan co thai roi truyenhay.com tong tai phu nhan co thai roi truyenhay.com tong tai phu nhan co thai roi truyenhay.com

tong tai phu nhan co thai roi truyenhay.com tong tai phu nhan co thai roi truyenhay.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status