Tranh bá Thiên hạ

Chương 307: Nhập thổ vi an

Dao găm của Phương Giải dừng ở trước ngực Lục Âu chừng một tấc. Bàn tay rất ổn định. Dao găm dừng giữa không trung không hề run rẩy chút nào. Thật giống như chuôi đao được cắm vào trong một tảng đá vậy. Nhưng bàn tay của Phương Giải không cố định như tảng đá. Chỉ cần hắn nhẹ nhàng ấn xuống, dao găm sẽ xuyên thủng người Lục Âu, đâm vào tim y. Bàn tay cầm đao lại xoắn một cái, trái tim đó sẽ bị cắt nát.

- Hiện tại trả lời vấn đề đầu tiên của ta.

Phương Giải ngồi xổm xuống trước người Lục Âu, hỏi:

- Những năm gần đây người của Phật tông tới gặp La Diệu mấy lần. Người tới có thân phận gì? Bọn họ đã nói những gì, ở đó bao lâu? Biết bao nhiêu nói bấy nhiêu. Chớ hoài nghi năng lực phán đoán của ta và tin tức ta biết được. Hiện tại ngươi cách cái chết chỉ trong gang tấc mà thôi.

- Ta…

Ánh mắt của Lục Âu lóe lên một cái:

- Ta biết không nhiều lắm. Ngươi nên biết thời gian ta ở trong phủ tướng quân cũng không dài.

- Nhưng ngươi lại có quan hệ thân thiết với La Văn.

Phương Giải nói:

- Cho nên ngươi còn biết nhiều hơn những người thường xuyên ở trong phủ. Đây cũng là lý do mà tới tìm ngươi. Thực tế, lúc ở Hồng Tụ Chiêu, sở dĩ ta ra tay đối phó với ngươi, lúc đó ta đã muốn ép ngươi trả lời mấy vấn đề này. Đáng tiếc là Diệp Cận Nam tới quá nhanh.

- Nói đi, tàn tật nhưng vẫn là mạng sống.

Phương Giải kiên nhẫn nói:

- Hơn nữa dù là người tàn tật, vẫn có thể lên cao được.

Lục Âu khó khăn nuốt nước miếng, hầu kết phập phồng.

- Ta chỉ biết có hai lần. Nhưng ta không biết người Phật tông tới có thân phận gì. Bởi vì Thiếu tướng quân chỉ ngẫu nhiên đề cập với ta. Ngươi nên tin ta…nếu Thiếu tướng quân không chịu nói, ta cũng không dám tự mình hỏi. Thiếu tướng quân chỉ nhắc qua lúc uống rượu mà thôi. Nhưng Thiếu tướng quân cũng không biết bọn họ đã nói những gì. Bởi vì lúc Đại tướng quân hội kiến người Phật tông, không cho phép ai tới gần. Hơn nữa…ngoại trừ Thiếu tướng quân ra, không ai biết được việc này.

- Thiếu tướng quân phỏng đoán, hình như người Phật tông muốn truyền giáo ở Tây Nam, nên mới tới tìm Đại tướng quân nhờ dàn xếp. Nhưng ngươi cũng biết rồi đấy, bệ hạ rất ghét người của Phật tông. Đại tướng quân làm sao có thể cho phép người của Phật tông sinh sống ở Tây Nam?

- Ngươi thực sự không biết người Phật tông tới gặp La Diệu có thân phận gì?

- Ta thực sự không biết…nhưng xem chừng thân phận không thấp. Người bình thường nếu muốn gặp Đại tướng quân, cũng không phải chuyện dễ dàng gì

- Ừ.

Phương Giải gật đầu:

- Coi như ngươi trả lời thành thật, không khác tin tức mà ta biết bao nhiêu. Vấn đề thứ hai liên quan tới Vu Sư của người man. Trong phủ La Diệu rốt cuộc có bao nhiêu Vu Sư?

- Ta chỉ biết có hai người…hình như lúc Đại tướng quân hạ lệnh tàn sát vài bộ tộc của người Man, hai người kia tới tận cửa. Bọn họ nói rằng bọn họ cso thể trợ giúp Đại tướng quân, vì Đại tướng quân làm việc. Nhưng thỉnh cầu Đại tướng quân đừng giết người của bộ lạc bọn họ nữa. Đại tướng quân giữ lại hai người đó. Nhưng vẫn hạ lệnh giết hết thanh niên của mấy bộc lạc đó. Nam nhân từ mười tám tuổi tới sáu mươi tuổi, không lưu một ai.

Phương Giải ừm một tiếng, nói:

- Điều này phù hợp với tính cách của La Diệu.

Hắn nhìn Lục Âu, hỏi:

- Vậy ngươi có biết La Diệu nuôi những Vu Sư kia làm gì không?

- Không biết.

Lục Âu nói:

- Tuy ta ở trong phủ Đại tướng quân thời gian không dài, nên chỉ thấy hai Vu Sư của người Man mấy lần. Hình như bọn họ một mực ở đằng sau phủ tướng quan, rất ít đi ra ngoài. Cũng chưa từng nghe nói Đại tướng quân bảo bọn họ làm việc gì.

- La Diệu thu nhận và giúp đỡ những Vu Sư này từ khi nào?

- Ta không biết…thực sự không biết…

Phương Giải lắc đầu bất đắc dĩ:

- Vừa rồi ngươi thành thật nhưng giờ lại trở nên không biết điều rồi. Ta đã nói với ngươi, ta biết không ít chuyện về La Diệu. Những lời ngươi nói, chưa chắc ta không biết.

Dao găm của hắn bỗng nhiên xoẹt qua một cái. Để lại một vết thương thật sâu trên chân trái của Lục Âu. Máu liền tuôn ra như suối. Một dao kia của Phương Giải cắt rất chuẩn. Chỉ kém một tí nữa là cắt đứt động mạch của Lục Âu rồi.

- A.

Lục Âu kinh hô một tiếng, thân thể lùi về phía sau:

- Ta thực sự không biết.

Phương Giải thở dài, lấy một cái dây thừng từ túi da trói Lục Âu lại, sau đó buộc lên một cành cây đại thụ lớn. Lục Âu lung la lung lay trên không trung. Máu trên đùi không ngừng chảy xuống.

Phương Giải lấy một cây trúc nhỏ từ túi da, vót nhọn một đầu, sau đó đi tới trước người Lục Âu, ngẩng đầu nhìn y, chân thành nói:

- Nhát chém vừa rồi ta còn lưu lại tình cảm. Bởi vì ngươi trả lời vấn đề đầu tiên coi như thành thật. Hiện tại ta hỏi lại ngươi. La Diệu thu nhận và giúp đỡ Vu Sư người Man từ khi nào?

- Ta…

Lục Âu do dự, Phương Giải lại không do dự.

Hắn chuẩn xác đâm cây trúc vào động mạch đùi của Lục Âu. Rất nhanh, máu chảy xuống từ cây trúc, nhuộm đỏ một vùng cỏ phía dưới.

- Nếu ta không rút cây trúc này ra, đoán chừng nhiều nhất là nửa canh giờ sau, ngươi sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Tới lúc đó, thi sẽ khô quắt lại giống như que củi vậy. Ngay cả con sói tham lam nhất cũng không ăn thịt ngươi. Ngươi có thể tưởng tượng được quá trình đổ mất rồi chết đi. Tuy rằng không tính là đau đớn. Nhưng ngươi sẽ cảm thấy rõ ràng cơ thể của mình dần dần suy nhược. Cảm thấy khí lực của mình hao kiệt từng phút từng phút một.

Hắn tới một tảng đá cách đó không xa ngồi xuống, lấy ra cái tẩu, nhét thuốc vào đó, chậm rãi hít một hơi:

- Tuy thời gian của ta không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ để đợi ngươi chảy hết máu rồi chết.

- Thật lâu trước…thật lâu trước bên cạnh Đại tướng quân đã có Vu Sư của người Man rồi.

Lục Âu cầu khẩn nói:

- Van cầu ngươi rút thứ kia ra khỏi đùi ta.





- Thời gian, số lượng?

Phương Giải nhả ra một chùm khói, không vội đứng dậy

- Có một lần Thiếu tướng quân từng đề cập qua với ta. Nói rằng rất nhiều năm trước Đại tướng quân đã mê tín đám Vu Sư người Man kia rồi. Những năm gần đây có vài lần chinh phạt người Man, đều là vì Đại tướng quân lệnh cho Vu Sư của bộ tộc đó tới phủ của ngài ấy làm việc, nhưng Vu Sư đó không đồng ý, nên Đại tướng quân mới hạ lệnh tấn công. Nghe nói những Vu Sư mà Đại tướng quân nuôi chưa từng cho phép bọn họ đi ra ngoài. Mà một mực ở một nơi nào đó trong phủ, làm chuyện bí ẩn gì không ai biết.

- Có lần Thiếu tướng quân uống say mèn, dường như rất bất mãn. Thiếu tướng quân nói lúc ngài ấy còn nhỏ, Đại tướng quân đã như vậy rồi. Ngài ấy có hỏi qua mẹ mình. Hình như sau khi Đại công tử La Vũ chết, tính cách của Đại tướng quân càng ngày càng trở nên quái dị. Về sau bình định Thương Quốc, Đại tướng quân được thăng lên làm Đại tướng quân Tả Tiền Vệ. Lúc ngài ấy dẫn binh chinh chiến ở Tây Nam, nghe nói Vu Sư của người Man có rất nhiều vu thuật cổ quái. Cho nên bắt đầu âm thầm nuôi dưỡng những người này.

- Chỉ có điều, Đại tướng quân nuôi dưỡng bọn họ làm gì, không ai biết.

- Có lẽ…chỉ có Thiếu tướng quân và phu nhân của Đại tướng quân mới biết.

Sắc mặt của Lục Âu trắng như tờ giấy. Nói một hơi nhiều lời như vậy, khiến y thở hồng hộc. Y nhìn Phương Giải, cầu khẩn:

- Cầu ngươi, nhanh rút cây trúc đó ra. Ta không muốn chết… không muốn chết.

- Không vội.

Phương Giải lắc đầu:

- Nói tiếp đi. La Diệu thu dụng và nuôi dưỡng Vu Sư nhiều năm như vậy ở trong phủ của mình, hiển nhiên nhân số sẽ không ít. Không có khả năng không lộ ra chút dấu vết gì. Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại, những Vu Sư này có mối liên quan gì tới nhau? Là những ai? Còn có cái gì khác không?

Bởi vì lo lắng hoảng sợ, nên khuôn mặt của Lục Âu rất phức tạp:

- Để ta nghĩ…để ta nghĩ…

Lục Âu nhíu mày càng sâu. Y cúi đầu, có thể nhìn thấy máu không ngừng chảy qua ống trúc. Càng nhìn, y càng sợ hãi.

- Ta nhớ ra rồi…Đám Vu Sư đó đều ở biệt viện sâu nhất trong phủ Đại tướng quân. Cơ bản là bọn họ không đi ra ngoài. Nhưng có một lần, một Vu Sư đi ra. Lệnh cho một thị vệ trong phủ ra ngoài tìm máu của thai nhi. Phải là con trai. Còn có…nghe nói mười mấy năm trước, không biết vì sao, Đại tướng quân giận dữ giết không ít Vu Sư. Cha của ta từng là người trong phủ Đại tướng quân. Lúc ta mười mấy tuổi, cha của ta về nha, có một lần đề cập qua. Nói rằng mười mấy năm trước ở biệt viện đằng sau phủ Đại tướng quân vang lên tiếng kêu thảm. Tiếng kêu thảm giằng co thật lâu. Về sau cha của ta lại nhìn thấy thân vệ của Đại tướng quân mang theo không ít thi thể từ biệt viện đi ra.

- Cụ thể là mười mấy năm trước?

Phương Giải lập tức hỏi.

- Nhớ không rõ lắm. Nhưng ít nhất cũng phải mười bốn, mười lăm năm.

Lục Âu vội vàng nói:

- Cầu ngươi, mau rút cái ống trúc đó ra.

Phương Giải dập cái tẩu xuống tảng đá, lông mày nhíu chặt. Hắn đứng dậy đi tới trước người Lục Âu, nhổ ống trúc ra, sau đó rét một mảnh quần áo của Lục Âu buộc chặt vết thương lại.

- Ta nói rồi, chỉ cần ngươi trả lời vấn đề của ta, ta sẽ không làm khó ngươi.

Phương Giải nhìn ánh mắt của Lục Âu, nói:

- Hiện tại trả lời ta thêm một vấn đề…Tả Tiền Vệ, rốt cuộc có bao nhiêu lính? Quan viên bốn đạo Tây Nam, có phải hàng năm đều rút bạc từ kho hiếu kinh La Diệu không?

- Tả Tiền Vệ…

Lục Âu cảm thấy mình càng ngày càng suy yếu, cho nên trong lòng cũng càm thêm sợ hãi:

- Số lượng binh lính trong Tả Tiền Vệ chắc không dưới bốn mươi vạn. Con số báo lên triều đình là hai mươi vạn. Triều đình dựa theo số lượng đó mà phát quân tiền. Số quân đội còn lại, đều là nhờ các quan viên địa phương nuôi sống. Đương nhiên, hàng năm Đại tướng quân đều phái binh quét sách người Man, cũng chiếm được không ít của cải. Ngươi có biết rằng các bộ lạc người Man rất nhiều bạc không. Chẳng qua bọn họ đều làm thành đồ trang sức, mà không lưu thông. Còn có, Đại tướng quân tập trung lực lượng ở bên ngoài thành biên giới Nam Yến. Cho nên hàng năm Hoàng Đế Nam Yến là Mộ Dung Sỉ đều cống nạp cho Đại tướng quân không ít bạc.

Phương Giải ừ một tiếng, hỏi:

- Vậy hai mươi vạn quân trong biên chế đóng quân ở đâu?

- Phần lớn đóng ở doanh trại cách phía tây nam Ung Châu bốn mươi dặm.

Phương Giải gật đầu:

- Vấn đề cuối cùng…tu vị của La Diệu cao bao nhiêu?

- Không biết…từ sau khi tiêu diệt Thương Quốc, không ai thấy Đại tướng quân ra tay nữa.

Lục Âu cầu khẩn nói:

- Những gì ta biết ta đều đã nói hết, thả ta xuống đi.

Phương Giải chậm rãi lắc đầu.

Lục Âu lập tức biến sắc:

- Quả nhiên…ngươi đang lừa ta.

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:

- Ngay từ đầu ta thực sự muốn lưu lại ngươi giúp ta. Dù sao có người như ngươi trợ giúp, điều tra La Diệu cũng dễ dàng hơn. Hơn nữa quan hệ giữa ngươi và La Văn không tệ. Cũng có thể giúp ta điều tra không ít tin tức từ La Văn.

- Nhưng ta liền nghĩ lại.

Phương Giải thở dài nói:

- Ngươi đi theo La Diệu nhiều năm như vậy, lại dễ dàng khai ra những gì về y. Nếu như ngươi làm việc cho ta, ta sợ ngươi không cần người khác bức bách cũng bán ta rồi. Ta đổi ý là lỗi của ta, bởi vì lúc trước ta không để ý tới điểm này. Tuy nhiên ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi đau đớn.

Hắn sửa sang lại quần áo cho Lục Âu rồi nói:

- Là do ngươi không may mắn. Gặp phải một người thích làm người tốt nhưng lại không làm được như ta.

- Phương Giải! Ta chết đi, thành quỷ cũng không bỏ qua ngươi. Nếu có kiếp sau, ta muốn chém ngươi thành trăm mảnh!

- Đợi ngươi làm quỷ đã rồi nói sau…mặt khác, đừng nói với ta kiếp này kiếp sau làm gì. Ta còn biết những thứ đó hơn cả ngươi. Huống chi, cho dù có kiếp sau, chẳng qua là ta giết nhiều thêm một người mà thôi.

Phương Giải đâm dao găm vào tim Lục Âu, sau đó xoắn mấy cái.

- Hẹn gặp lại…mặt khác nói cho ngươi biết, những tin tức mà ngươi nói cho ta, ta đều không biết. Trong tay ta cơ hồ không có một thông tin nào về La Diệu.

Hắn thu hồi dao găm, sau đó nện một quyền xuống mặt đất. Ầm, một cái hố to xuất hiện trên mặt đất. Sau khi tung ra liên tiếp ba quyền, nhìn hố đất kia thấy đã đủ lớn, hắn liền bỏ thi thể của Lục Âu vào trong đó, rồi lấp đất lại:

- Nhập thổ vi an đi…đây là việc duy nhất mà ta có thể làm cho ngươi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status