Tranh bá Thiên hạ

Chương 398: Nhất định là đại nhân vật

- Bờ đối diện sao chưa có động tĩnh gì?

Ánh mắt Phương Giải hiện lên một tia tức giận, liếc nhìn Trầm Khuynh Phiến, nói:

- Muội qua sông hỏi xem vì sao Trần Bàn Sơn vẫn chưa trợ giúp!

- Còn huynh!

Trầm Khuynh Phiến rốt cuộc biến sắc.

- Bỏ lại đồng đội trên chiến trường, cho dù còn sống cũng không sống được tốt. Sớm muộn gì có một ngày cũng bị vứt bỏ trong tuyệt vọng.

Phương Giải nhún chân một cái vọt tới triền núi bên kia. Trầm Khuynh Phiến muốn đuổi theo hắn nhưng biết Phương Giải nói không sai. Nếu binh mã Tả Tiền Vệ bên kia bờ sông không trợ giúp, thì bên này sẽ không kiên trì được lâu. Nhưng lúc này nếu muốn Phương Giải bỏ mặc Cấp Sự Doanh rời đi trước, trừ khi là đánh bất tỉnh hắn. Nhưng Trầm Khuynh Phiến không muốn về sau Phương Giải phải sống trong những tháng ngày đau khổ, cho nên nàng chỉ có một suy nghĩ.

Làm theo lời nam nhân mình bảo.

Nàng bay lên, giẫm vào đầu của binh lính phản quân rồi nhảy vào trận hình, vung tay một cái, hơn mười kiếm khí bắn ra. Kiếm khí giống như lốc xoáy, trong nháy mắt giết hết binh lính ở tầng ngoài. Ít nhất hai mươi mấy binh lính phản quân bị giết chết. Áp lực lên Cấp Sự Doanh liền buông lỏng một ít.

Trầm Khuynh Phiến cũng không giữ lại lực, kiếm khí bắn ra liên tiếp. Binh lính phản quân bao vây ở bên ngoài bị nàng quét sách, rộng ra chừng ba, bốn mét. Những người đứng trong vòng ba, bốn mét này đều biến thành thi thể. Công kích như vậy, nội kình tiêu hao cực kỳ lớn. Hơn nữa lúc chạy trốn nàng đã tiêu hao khá nhiều nội kình rồi, ba lượt ra tay, giết chừng bảy mươi người, khí tức của nàng đã trở nên ồ ồ.

- Ta quay lại tìm viện binh!

Trầm Khuynh Phiến hô một tiếng, lập tức nhảy lên dây thừng kia.

Trác Bố Y đứng ở trong trận hình hoa mai hô một tiếng, ta tiễn cô! Sau đó y kéo mạnh dây thừng dưới chân một cái.

Dây thừng kia, lập tức cao hơn mặt nước.

Trầm Khuynh Phiến dẫm lên dây thừng, chạy cực nhay tới bờ sông bên kia. Nàng đã tiêu hao rất nhiều nội kình, trên đường đi có vài lần suýt nữa ngã xuống. Nếu không phải có Trác Bố Y ra sức kéo dây thừng, nói không chừng giờ này nàng đã rơi xuống nước rồi. Tới bờ bên kia, nàng lớn tiếng hỏi:

- Vì sao không ai tới cứu viện! Trần Bàn Sơn đâu rồi?

Một phi ngư bào vội vàng trả lời:

- Lúc trước người của chúng ta muốn kéo dây thừng, nhưng dây thừng bên kia buộc không chặt, Trác tiên sinh đã cố hết sức kéo dây thừng rồi, nhưng vẫn không đủ để đưa người của chúng ta qua sông. Lúc đầu có vài người sang, nhưng do phản quân bắn tên, Trác tiên sinh ở bên kia hơi buông lỏng chút, người của chúng lập tức bị nước cuốn trôi.

- Người của Đại Nội Thị Vệ Xử đã đi tìm thuyền. Nhưng lúc quận binh của Hoàng Dương Đạo rút đi đã cố ý phá hỏng thuyền. Trần Bàn Sơn đi cầu Lưu Khoát bảo y chấp nhận xuất binh. Nhưng Lưu Khoát nói Sơn Tự Doanh không thuộc về sự quản lý của y, nếu muốn xuất binh phải xin chỉ thị của Đại tướng quân. Trần Bàn Sơn đã đi gặp La Diệu rồi, qua nửa canh giờ vẫn chưa thấy về.

- Nơi này cách lều lớn của La Diệu ít nhất năm dặm, biết phải đợi tới khi nào?

Sắc mặt của Trầm Khuynh Phiến lạnh lùng, liền bước chân rời đi.

- Trầm cô nương đi đâu vậy?

Kỳ Lân hai mắt đã đỏ bừng, nhìn bóng lưng của Trầm Khuynh Phiến, lớn tiếng hỏi.

Trầm Khuynh Phiến lạnh lùng đáp:

- Ta đi tìm Lưu Khoát, nếu y không xuất binh, ta sẽ giết y!

Kỳ Lân ngẩn ra, vỗ trán nói:

- Sao ta không nghĩ tới nhỉ, ta đi với cô.

Y bước nhanh đuổi theo.

Trầm Khuynh Phiến chạy nhanh tới đại doanh rồi tới thẳng lều lớn nhất. Lúc tới gần nàng phất tay lên, cửa lều lập tức bị kiếm khí chém đứt. Nàng kích động đi vào trong lều, nhưng không thấy Lưu Khoát đâu. Nàng qua người nhấc cổ áo của một binh lính trông cửa:

- Lưu Khoát đâu rồi?

- Đi…đi triệu tập nỏ xe!

Binh lính sợ tới mức thanh âm run rẩy:

- Lưu tướng quân vốn định xuất binh, nhưng dựa theo quân luật phải xin chỉ thị của Văn tướng quân trước. Người phái đi vẫn chưa về. Lưu tướng quân không dám một mình dẫn binh đắp cầu nổi qua sông, cho nên đành phải triệu tập nỏ xe trước. Cô cũng biết quân luật như núi rồi đấy, không ai có thể tùy tiện phạm vào.

- Không ai làm chủ được à?

Trầm Khuynh Phiến giận dữ:

- Vậy thì ta đi tìm La Diệu!

Vừa lúc đó, Lưu Khoát mang theo đôtị thân binh chạy vào đại doanh:

- Mau di chuyển xe nỏ tới, áp chế binh lực của phản quân!

Trầm Khuynh Phiến nhìn thấy y, lập tức nghênh đón:

- Không được, nhất định phải mau chóng qua sông. Kỵ binh của phản quân đã tới rồi. Một khi kỵ binh xông tới, đám người Phương Giải sẽ bị đẩy xuống sông!

- Ta…

Lưu Khoát nhíu mày, quay sang hỏi:

- Người được phái đi xin chỉ thị của Văn tướng quân đã trở lại chưa?

- Vẫn chưa!

Thân binh của y lớn tiếng đáp:

- Cả đi cả về mất ít nhất cũng phải nửa canh giờ.

- Không đợi được nữa rồi.

Lưu Khoát nắm chặt tay nói:

- Người đâu, lệnh cho phụ binh tới dựng cầu nổi.

Trong doanh trại của Lưu Khoát có cầu nổi. Đây là kinh nghiệm mà quân đội Đại Tùy tích lũy được khi đánh với Nam Trần. Đội quân nhu mang theo cầu nổi. Lúc qua sông dựng từng cầu nổi một có thể kéo dài tới bờ sông bên kia. Phía trên cầu là ván gỗ, phía dưới là túi da trâu đã được bơm khí. Một khối dài chừng năm mét, mọi đội quân đều có chuẩn bị.

Nghe thấy Lưu Khoát hạ lệnh dựng cầu nổi, Trầm Khuynh Phiến yên tâm hơn.

Đúng lúc này, Kỳ Lân đuổi kịp tới:

- Rốt cuộc có qua sông hay không?

Y rống lớn một câu, thanh âm như sấm đánh.





Phương Giải cúi thấp người chạy như báo săn, không chạy về phía đám người Trác Bố Y mà là tướng lĩnh chỉ huy ở trên ngọn đồi kia.

Hắn tăng tốc độ lên tới cực hạn, bụi bay cuồn cuộn phía sau, giống như môt con rồng xông tới tướng lĩnh phản quân. Bên cạnh vị tướng quân này có mười mấy thân binh, binh lính thủ hạ đều đang bao vây người của Cấp Sự Doanh ở dưới bờ. Thân binh của y thấy có người xông tới, lập tức hô hào rút đao ra nghênh đón.

Tướng quân phản quân nghiêng đầu nhìn, cười lạnh một tiếng, lấy cung cứng ở yên ngựa xuống, dùng phá giáp chùy ngắm bắn. Bàn tay buông lỏng, phá giáp chùy bay về hướng Phương Giải. Tuy Phương Giải lao nhanh nhưng vẫn nghe thấy tiếng dây cung vang lên. Hắn giơ tay về phía trước tùy ý vung một cái, phá giáp chùy liền bay ra ngoài, đâm vào một cây đại thụ, đuôi tên vẫn còn không ngừng lung lay.

Tướng quân phản quân biến sắc. Y căn bản không nhìn thấy rõ một tên của mình bị bay ra ngoài kiểu gì. Mắt thấy tốc độ của Phương Giải còn nhanh hơn cả tuấn mã, y lập tức rút ra mũi tên thứ hai bắn tới. Phương Giải lập tức cúi sấp người xuống, mũi tên bay lướt qua gáy hắn.

Một phản quân vung đao chém về phía Phương Giải, nhưng tốc độ xuất đao của y hiển nhiên kém hơn tốc độ xông tới của Phương Giải. Y mới vung đao lên, thì bờ vai của Phương Giải đã đánh vào ngực của y. Rắc một tiếng, xương ngực của người này lập tức gãy nát, cũng không biết gãy mấy cái xương sườn.

Phương Giải không dừng lại, một quyền đấm nát mặt một binh lính phản quân, cái mũi dập nát, cả hàm răng bay vào cổ họng, hai con ngươi cũng bay ra khỏi hốc mắt, không biết bay đi đâu.

Binh lính này ngã xuống, đập gáy xuống đất, máu trộn lẫn với da thịt bầy nhầy.

Phương Giải quay người, tung cước vào ngực một binh lính. Binh lính này gập người xuống, áo phía sau rách tơi tả. Cơ thể y bay ra ngoài như đạn pháo, rơi xuống ở một chỗ xa xa ngọn đồi.

Hai phản quân một trái một phải ép tới, hai thanh hoành đao đâm về phía ngực Phương Giải. Phương Giải bật lên, tung hai quyền vào bụng hai người. Hai người này cũng khom lại như con tôm, bay đi chừng hai mét, rồi phun ra một ngụm máu lớn có lẫn nội tạng.

Chỉ trong chớp mắt, Phương Giải đã giết chết năm, sáu người.

Hắn đứng dậy, ném hai cỗ thi thể về phía tướng quân phản quân kia. Tướng quân kia biến sắc, bản thân y có võ nghệ không tồi, dáng người cao lớn, nhưng bảo y ném hai người đi xa bốn, năm mét như Phương Giải, y tự hỏi mình không làm được.

Y vô thức lui về phía sau con ngựa, tránh thoát khỏi hai cỗ thi thể bay tới.

Y mới ngồi thẳng dậy, trong lúc hoảng hốt đã nhìn thấy Phương Giải tới bên cạnh mình. Y bối rối sờ hoành đao ở thắt lưng. Nhưng tay mới chạm vào chuôi đao, đã bị Phương Giải kéo xuống ngựa. Ầm một tiếng, tướng quân phản quân ngã xuống đất, bụi bay mù mịt.

Phương Giải giẫm chân lên gáy của y, rồi đạp như đạp vỡ dưa hấu. Máu tươi và óc trắng phun ra ngoài. Phương Giải lại tung cước đá văng thi thể, sau đó rút Triều Lộ đao từ sau lưng, chặt đứt cán cờ cắm dưới đất.

Phốc một tiếng, lá cờ lớn màu xanh rơi xuống đất.

- Cột cờ đổ rồi!

Có binh lính phản quân tinh mắt nhìn thấy, lập tức hô lên. Đám binh lính bao vây Cấp Sự Doanh lập tức rối loạn. Mất đi sự chỉ huy, trận hình của bọn họ liền dao động.

Tướng chỉ huy chết.

Bọn lính chẳng khác nào như rắn mất đầu.

Trác Bố Y thấy Phương Giải đã giết chết tướng lĩnh phản quân, lập tức la lớn:

- Tặc tướng đã chết, viện quân sắp tới, giết thôi!

Đám người Xuân Cô vốn đã rất mệt mỏi, nhìn thấy tướng địch bị Phương Giải giết chết, tinh thần liền phấn chấn. Mười chuôi đại mạch đao giống như bánh xe lăn, trong ánh đao sáng như tuyết, đầu người liên tục bị bánh xe chém rụng.

Phương Giải giết chết tướng quân kia vẫn không dừng lại. Hắn nhảy lên chiến mã của tướng quân, rồi lao vào đám phản quân. Lúc hắn mới xông lên ngọn đồi, ít nhất năm trăm kỵ binh đã vọt tới phía sau. Phương Giải quay đầu nhìn thoáng qua, trong đầu bỗng nhiên sáng ngời.

- Viện quân Đại Tùy tới đây, giết hết phản quân!

Hắn hô to một tiếng, đám phản quân bao vây Cấp Sự Doanh lập tức rối loạn. Bọn họ chỉ thấy Phương Giải giết người chém cờ, sau đó nhìn thấy Phương Giải mang theo đại đội kỵ binh tới. Trong lúc bối rối, có người không phân biệt được kỵ binh là bạn hay là địch, bắt đầu chạy đi.

- Quân Tùy qua sông rồi, chạy mau!

Không biết là ai hô câu này, khí thế của phản quân lập tức tan rã.

Những người này vốn không phải là chiến binh chính quy, trong đó có hơn phân nửa là dân chúng bị ép tới phản quân. Đây là một đội quân an bài phòng thủ bờ bắc sông Hoàng Ngưu, cũng là nghi binh mà Ân Phá Sơn bố trí. Tinh nhuệ của phản quân đều ở trong đại doanh, binh mã ở bày biện ở bên ngoài là có chiến lực kém nhất.

Đám phản quân chiết xung doanh này vốn phụng mệnh tới giám sát dân công đóng cột, không ngờ lại phát hiện dây thừng ở chỗ này. Mấy người Xuân Cô cũng khá dũng mãnh, biết đối phương nhiều người nhưng không bỏ chạy. Mười chuôi đại mạch đao tung sức giết chóc, giết hết phản quân tới gần dây thừng.

Phương Giải phóng ngựa vung đao chém chết liên tục bảy, tám phản quân. Lúc đầu chỉ có ít người chạy tán loạn, nhưng sự khủng hoảng này một khi lây lan, tốc độ còn nhanh hơn ôn dịch rất nhiều!

Tám, chín trăm binh lính phản quân bắt đầu chạy về phía sau. Mà tướng lĩnh chỉ huy đội kỵ binh không ngừng mắng chửi.

Vừa lúc đó, chợt nghe thấy tiếng kèn ở bờ sông bên kia.

Tướng lĩnh đội kỵ binh ghìm chặt ngựa lại nhìn sang bờ nam bên kia. Chỉ thấy bờ bên kia hàng đoàn hàng đoàn binh lính mặc giáp đen đang tập kết. Hơn mười xe nỏ chậm rãi di chuyển tới bờ biển. Đám quân sĩ Tùy đã nhét tên vào xe nỏ rồi. Ở bờ biển, các binh lính cũng đang nhanh chóng dựng cầu nổi.

Y biến sắc, vừa muốn ra lệnh thổi sừng trâu cảnh báo, bỗng nhiên nghĩ tới một việc.

- Bắt giữ tên mặc áo đen kia!

Y chỉ vào Phương Giải, la lớn:

- Người đó chắc chắn là đại nhân vật của quân Tùy, bằng không quân Tùy phía đối diện đã không vội vã qua sông tiếp ứng như vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status