Triệu hoán mộng yểm

Chương 114: Cử động lần nữa (3)


Ôi....

Lâm Thịnh cảm nhận được một lượng lớn ký ức hỗn loạn đang mạnh mẽ xâm nhập vào trong đầu cậu.

Không giống với tình huống trong hai giấc mơ lúc trước, lần hấp thụ ký ức này hoàn toàn vượt khỏi dự tính của cậu.

Hình ảnh vụn vặt, âm thanh hỗn loạn, hầu như không thể thấy một hình ảnh hay thông tin gì cụ thể. Những ký ức mà người kia sở hữu chẳng khác nào một cái thùng nhiên liệu bị lật đổ, rối rắm, lộn xộn, không thể phân biệt nổi cái nào ra với cái nào.

Ký ức hoàn chỉnh duy nhất còn lại là một dòng suy nghĩ mơ hồ. Dòng suy nghĩ ấy tựa như chấp niệm duy nhất mà người này vẫn luôn kiên trì giữ mãi trong lòng mình. Giống như giữa đại dương xanh thẳm mênh mông, không thấy bến bờ, duy chỉ có một hòn đảo bé nhỏ kiên cường bám trụ, không bị cơn sóng dữ nhấn chìm vào lòng biển. Là biểu trưng cho một trật tự cuối cùng còn sót lại.

Lâm Thịnh cẩn thận lọc đoạn ký ức này ra, còn những đoạn vô giá trị còn lại, cậu không để tâm đến nữa. Hy vọng chút suy nghĩ còn sót lại này có thể cung cấp thông tin gì đó cho cậu.

"Tìm đến tầng thứ ba trong hầm giam, Erig đã để ma trận Bác Ly lại ở đó. Ma trận Bác Ly là loại ma trận có thể chắt lọc ra huyết mạch nguyên thủy trên người bất cứ sinh vật nào, chỉ có nó mới có thể tách dòng máu hỗn tạp trong người ta ra. Đây là cách duy nhất giúp ta sống sót..."

Trong chấp niệm này chỉ còn sót mỗi đoạn thông tin ấy. Toàn bộ phần còn lại đã biến thành mớ lộn xộn, không hề ăn khớp với nhau.

"Erig?" Lâm Thịnh nhớ lại đồng thời đọc lên cái tên trong đoạn ký ức. Đây dường như chỉ là một cách phát âm. Trong ký ức của người này chỉ đơn giản lưu lại một dòng suy nghĩ mà không có bất cứ văn bản ngôn ngữ cụ thể nào, cho nên cậu có thể hiểu được. Nhưng với những hình ảnh và tiếng trò chuyện khác thì cậu không thể. Ngôn ngữ được dùng trong khung cảnh giấc mơ này dường như không phải chữ Rune cổ, mà đó là một loại ngôn ngữ khác hẳn cậu chưa được tiếp xúc bao giờ.

Lúc này, thi thể của người mặc trường bào dựa hẳn vào góc tường, tư thế nửa ngồi nghiêng sang một bên không hề nhúc nhích, chắc chắn đã chết hẳn.

Lâm Thịnh bước tới lục lọi cơ thể hắn. Cậu tìm thấy một chiếc chìa khóa màu bạc, một bình thủy tinh nhỏ đựng một lớp bột mịn màu trắng, còn có cả một cuộn sách mờ ảo, nhìn không rõ.

"Trong ấn tượng của người này, hình như ma trận Bác Ly đó có thể tách rời phần huyết mạch nguyên thủy từ bất cứ cơ thể sinh vật sống nào, tạo thành tinh thể máu thuần túy. Có vẻ như đây là một món đồ rất tốt..."

Lâm Thịnh thu nhặt đồ đạc, bỏ tất cả những món đồ mình lấy được vào trong chiếc túi vải đen cột trên thân người mặc trường bào. Sau đó, cậu giật chiếc túi ấy xuống, buộc sang bên người mình. Để giết chết người mặc trường bào, Lâm Thịnh cảm thấy mình đã tiêu hao không ít thể lực, nên đành ngồi lại tại chỗ nghỉ ngơi một lúc.

Một lúc sau, cậu đứng dậy, tiếp tục bước đi về phía trước. Chẳng mấy chốc, lại một đội binh sĩ ba người mặc giáp sắt cồng kềnh xuất hiện.

Lâm Thịnh không nói nhiều, tự mình ra tay trước, mặt đối mặt với cả ba người, nhanh chóng giải quyết xong các binh sĩ. Cuối cùng lần này cậu cũng hút được mảnh vụn linh hồn từ một tên binh lính.

Trong đầu binh sĩ này, đa số ký ức đều rất hỗn loạn, chỉ có một phần ký ức có thể xem là rõ ràng hơn một chút. Nhờ vào phần ký ức ấy, rốt cuộc Lâm Thịnh cũng biết được nơi này gọi là hầm giam Tinh Linh.

Một ngày nọ, một pháp sư trong cung điện tự xưng là Erig đột ngột xuất hiện ở đây. Ông ta mang tới một ma trận với sức mạnh kinh khủng tên là ma trận Bác Ly. Ma trận này có thể tách rời phần huyết mạch cổ xưa từ trên cơ thể các tội phạm để ông ta sử dụng.

Bọn họ, những binh lính này chính là mấy quân tốt đã nhận lệnh từ cấp trên, buộc phải phối hợp cùng Erig. Bởi vì Lâm Thịnh không thông thạo bất kỳ ngôn ngữ nào được sử dụng ở đây nên cậu gặp rất nhiều khó khăn trong việc tiếp nhận các thông tin.

Hơn nữa trong trí nhớ của tên lính này, những pháp sư kia không gọi loại sức mạnh mà mình điều khiển là "pháp lực", mà gọi là "lực suy vong".

"Nơi này... Lực suy vong...?" Lâm Thịnh nghỉ ngơi xong lại thay đổi thanh trọng kiếm trong tay lần nữa rồi mới đi tiếp. Con đường càng đi càng hướng sâu xuống phía dưới.

Cứ cách một đoạn, Lâm Thịnh lại gặp phải một đoạn sườn dốc. Những đoạn sườn dốc cứ dần nghiêng xuống dưới, khiến cậu càng ngày càng tiến sâu hơn. Con đường hình vòm đi mãi không thấy điểm cuối.

Cứ đi mãi, đi mãi.

Lâm Thịnh lại nhanh chóng bắt gặp một binh sĩ mặc giáp cồng kềnh đang lững thững bước đi. Sau khi dễ dàng giải quyết binh sĩ đó, cậu đi thêm một lúc nhưng không gặp thêm bất cứ một sinh vật sống nào khác.

Càng đi sâu xuống bên dưới, sương mù quanh cậu càng thêm dày đặc. Lúc đầu, sương không dày, cậu còn có thể thấy rõ cảnh vật trong bán kính mười mét. Nhưng càng đi xuống thấp, tầm nhìn xa của Lâm Thịnh càng giảm dần, xuống tám mét, bảy mét, năm mét, rồi bốn mét...

Những bước chân càng đi càng xuống sâu hơn nhưng cảnh vật thì hầu như không có gì khác biệt, điều này khiến tinh thần Lâm Thịnh bắt đầu thấm mệt, thị lực cũng giảm sút. Không biết đã đi bao lâu, ngay vào lúc cậu nghĩ rằng bản thân mình sắp tỉnh giấc, rời khỏi giấc mơ này thì...

Ầm.

Một tiếng bước chân nặng trình trịch vang lên ngay trước mặt cậu. Lâm Thịnh nắm chắc chuôi kiếm, chân ngừng bước, hai mắt tập trung nhìn thẳng về phía trước.

Giữa lớp sương mù dày đặc, trong con đường hình vòm, một gã to béo phốp pháp, cao tới hơn hai mét đang chậm rãi đi tới. Gã to béo ở trần, trên cơ bắp cánh tay ngăm đen đầy những vết xăm hình hổ dữ tợn, hung bạo.

Gã có một cái đầu trọc lốc, hai cánh tay mang giáp đen, bàn tay đeo găng kim loại đầy đinh nhọn chĩa ra tua tủa. Vừa trông thấy Lâm Thịnh, gã vội đẩy nhanh tốc độ tiến lên phía trước, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ biểu hiện sự giận dữ.

Khi chỉ còn cách Lâm Thịnh bốn mét, gã dừng lại, hít vào một hơi thật sâu rồi há to miệng phun ra.

Phù!!

Từng tràng lửa đỏ dữ dội phun ra từ cái miệng đang mở to của gã. Lửa cháy lớn đến mức gần như đã thiêu đốt toàn bộ con đường.

Lâm Thịnh giơ tấm khiên gỗ lên rồi giữ chặt trước người. Xẹt xẹt vài tiếng, ngọn lửa đỏ rực đánh thẳng lên tấm khiên gỗ rồi bị bắn ngược lại, hóa thành vòng tròn khuếch tán ra tứ phía.

Lửa cháy khoảng chừng ba giây mới ngưng. Khi lửa vừa ngừng, Lâm Thịnh đã cấp tốc tiến công. Cậu lao nhanh về phía trước vài bước, băng qua khoảng cách bốn mét rồi húc mạnh vào bụng gã to béo.

Ầm!

Một lực khủng khiếp dội ngược trở lại lên người Lâm Thịnh, chấn động mạnh đến nỗi cậu suýt chút nữa đã không giữ được tấm khiên gỗ, ngã ngồi ra đất. Rõ ràng cậu dùng vũ khí húc vào bụng đối phương, vậy mà lại bị dội ngược trở lại trên người mình! Lâm Thịnh không kịp nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể trụ vững hai chân, cố gắng thu người lại hết cỡ núp sau tấm khiên gỗ.

Tiếp theo đó, một đòn đánh mạnh bạo giáng ầm lên tấm khiên gỗ.

Rầm!!!

Gã to béo chắp hai tay lại, nện mạnh từ trên xuống, nhắm lên tấm khiên gỗ. Sức lực kinh khủng của gã khiến tấm khiên bị nứt một vệt sâu hoắm.

Đằng sau tấm khiên, Lâm Thịnh nhắm chặt mắt lại, trong miệng trào ra máu tươi. Cả người cậu đã lảo đảo nhưng vẫn cố gắng giữ vững thăng bằng. Thánh lực trong người gấp gáp vận chuyển, bắt đầu chữa lành các vết thương trên cơ thể.

Tuy nhiên, vết thương có thể chữa lành nhưng thời cơ đã mất sẽ không lấy lại được.

Hai tay gã to béo thực hiện những động tác rất nhanh nhẹn, sức mạnh quá lớn, lớp da trên người tựa như đã được rèn luyện môn ngạnh công đến cấp cao nhất, cứng cáp không gì sáng được, căn bản không sợ kiếm đâm đao chém.

Lâm Thịnh đấu với gã mấy chiêu, không biết bao lần mũi kiếm đã mạnh mẽ chọc thẳng vào bụng gã nhưng cuối cùng lại không có chút tác dụng nào.

Choang!!

Lâm Thịnh lật tay, cố gắng tận dụng lực quán tính của cú chém khiến gã bị chính sức mạnh của mình cụng đầu vào kiếm.

Đáng tiếc, chất liệu của thanh trọng kiếm không ăn thua so với gã, ngay lần đầu tiên cậu mượn lực đập vào đã kêu lên răng rắc, gãy ngay tại chỗ.

Sai một li, đi một dặm.

Lâm Thịnh không né được, bị gã to béo dùng những đòn thô bạo nện liên tiếp vào lồng ngực.

Phụt!

Trong miệng cậu đầy máu, phần giáp ngực cũng bị lõm sâu xuống. Cả người Lâm Thịnh bị hất văng ra ngoài, ngã nhoài trên đất, muốn đứng lên cũng không gượng dậy được.

"Lợi hại...!" Đã rất lâu rồi Lâm Thịnh chưa từng bị thương nặng đến như vậy. Khả năng đánh đấm của gã to béo này rất mạnh, chí ít cũng sánh ngang với trình độ của chiến sĩ cấp ba.

Hơn nữa chiêu phun lửa mới nãy cũng rất lợi hại, diện tích sát thương lớn, dù là một chọi nhiều cũng không thành vấn đề.

Xét về sức mạnh, xem ra đối phương mạnh hơn cậu rất nhiều, lần này không chỉ đơn thuần là trận thua về kỹ năng chiến đấu. Cả người gã to béo cứng rắn khó thứ nào bì kịp, đao kiếm đều không thể gây ra tổn thương, càng thêm phiền phức.

Lâm Thịnh miễn cưỡng ngồi dậy, không đợi cậu lăn tròn tránh né, ánh lửa đã vọt đến trước mặt.

Ngọn lửa nóng rực cuồn cuộn vây quanh cậu. Trong nhiệt độ cao như vậy, cơ thể Lâm Thịnh nhanh chóng bị sấy khô, cháy đen khét lẹt.

Bụp!!

Bỗng nhiên từ trong đám lửa đỏ, một bàn tay vươn ra chụp lấy đầu cậu, vặn mạnh một cái.

Răng rắc.

Đầu Lâm Thịnh như chiếc nắp chai bị người ta vặn ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status