Triệu hoán mộng yểm

Chương 146: Biến cố lớn (2)


Editor: Nguyetmai

Bụp... Bụp bụp... Bùm...

Ngoài cửa sổ liên tục vang lên những tiếng vang nhỏ vụn không theo quy luật nào, hình như là xuất phát từ một nơi rất xa.

"Tiếng gì vậy?" Trên giường, Lâm Thịnh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Bên ngoài trời vẫn còn tối, một vầng trăng khuyết lẳng lặng tỏa ánh sáng dìu dịu. Bên cạnh vầng trăng ấy còn có một ngôi sao sáng ngời màu đỏ nhạt, cũng tỏa ra ánh sao lấp lánh.

Lâm Thịnh thở ra một hơi, thấy hơi khát nước bèn vén chăn lên, ngồi dậy rồi đưa tay sờ tìm cốc giữ nhiệt trên tủ đầu giường. Cầm cốc giữ nhiệt lên, cậu lắc khẽ, bên trong trống rỗng không có chút nước nào.

Chẳng còn cách nào, Lâm Thịnh đành phải bước xuống giường, cầm cốc đi về phía cửa phòng. Cánh cửa lạch cạch mở ra, âm thanh bên ngoài lại càng rõ ràng hơn. Lâm Thịnh hơi nhíu mày, trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ.

Ngay sau đó, một luồng khói màu đen nãy giờ vẫn lững lờ quanh khu dân cư bỗng nhiên đổi hướng, bắn vọt về phía đầu nguồn của tiếng động kia.

Làn khói đen này bay qua khe cổng của khu dân cư, băng qua đường phố, vượt qua từng tòa nhà cao thấp, chẳng mấy chốc đã tìm được nơi âm thanh phát ra. Từng chiếc xe bọc thép sơn màu trắng đang lặng lẽ từ từ đi vào thành phố Hoài Sa.

Trên đường phố rộng rãi, tất cả những chiếc xe hơi cản đường đều bị xe bọc thép đẩy sang hai bên, mở đường cho một đại đội bộ binh phía sau. Từng đội binh sĩ mặc đồ rằn ri tối màu hành quân trên đường, động tác nhanh nhẹn mà nhạy bén, trên mũ in ký hiệu hình chim ưng màu bạc.

Trên tay bọn họ cầm súng tự động hết sức tối tân, bộ đàm được cài ngang hông, trên lưng mang balô tác chiến, trên mặt còn đeo mặt nạ giống như mặt nạ phòng độc màu đen, che toàn bộ khuôn mặt.

Những binh lính này trông hệt như bầy kiến đang di chuyển vào thành phố một cách nhanh chóng mà chuẩn xác, đồng thời đánh gục không ít người phản kháng núp trong góc tối bằng một tốc độ đáng kinh ngạc.

Từng tiếng súng lẻ tẻ và tiếng lựu đạn nổ đều được truyền ra từ trong bóng tối ở nơi này. Phía sau các binh sĩ là một đoàn xe giống như là xe van.

Những chiếc xe này rất cổ quái, trên nóc gắn một vòng tròn màu bạc giống như nắp nồi, xung quanh bốn phía là lớp thép bọc màu trắng giống như xương cốt. Trên đỉnh của một chiếc trong số đó, có một sĩ quan cao lớn đang đứng.

Vị sĩ quan đó khoác một chiếc áo choàng màu đen, đầu đội mũ lính màu đen có đính một huy hiệu màu bạc. Người nọ hình như là nữ, bởi dưới chiếc mũ là một mái tóc dài màu xanh buông xõa xuống thắt lưng.

Khoảng cách hơi xa, làn khói đen bao bọc khiến cậu không thể nhìn rõ được hình dáng cụ thể của đối phương. Giữa không trung, làn khói đen hơi cuộn lại, nhanh chóng tiến lại gần để quan sát kỹ hơn.

"Hử?"

Nữ sĩ quan ngẩng đầu, đôi mắt hơi lóe lên tia sáng màu xanh lục.

Trên không trung bỗng nhiên xuất hiện mấy lỗ đen, từ trong đó bất chợt vọt ra mấy sợi dây xích trắng, bắn chuẩn xác về phía làn khói đen.

Lâm Thịnh thoáng giật mình, vội vàng khống chế làn khói đen bay về phía sau. Nhưng tốc độ của làn khói đen không phải là quá nhanh, chỉ mấy giây sau đã bị đuổi kịp.

Hai tiếng phập phập giòn giã vang lên.

Dây xích tựa như gai nhọn đâm vào trong làn khói đen.

Oành!!!

Sợi dây xích nổ tung hóa thành một làn khói xanh, đánh tan làn khói đen kia. Một mảng khói be bé còn sót lại nhanh chóng rơi xuống một con ngõ bên dưới, ngưng tụ thành kiếm sĩ Hắc Vũ.

"A? Thì ra là người sao?"

Sau lưng kiếm sĩ Hắc Vũ, nữ sĩ quan có mái tóc xanh bỗng nhiên xuất hiện.

Giữa những ngón tay cô ta là những sợi dây xích thật nhỏ màu trắng quấn quanh, phía sau lưng cũng được quấn bởi những sợi dây xích trắng. Những sợi dây xích này giống như rắn vậy, vây quanh cô ta, sẵn sàng chờ lệnh.

"Đáng tiếc, dám theo dõi ta thì phải sẵn sàng để chết đi." Nữ sĩ quan nâng tay lên, nhẹ nhàng chỉ về phía kiếm sĩ Hắc Vũ.

Vèo!

Một sợi dây xích màu trắng bên cạnh cô ta bỗng nhiên tách ra, lao vùn vụt về phía kiếm sĩ Hắc Vũ.

Vù vù!!

Một làn khói đen cách đó không xa lao tới, nhanh chóng ngưng tụ thành một bóng người cao lớn màu trắng.

Đó là Khiên Thánh Tàn Bạo cao đến ba mét.

Khiên Thánh Tàn Bạo chắn trước người kiếm sĩ Hắc Vũ, giậm chân giơ tấm khiên về phía sợi dây xích.

"Lại một tên nữa?" Nữ sĩ quan cười lên, chỉ tay một cái.

Bụp.

Trong phút chốc, sợi dây xích bay về phía kiếm sĩ Hắc Vũ nhanh chóng biến to, chớp mắt liền biến thành hình một bộ xương rồng trắng to chừng một mét. Đầu rồng há to miệng, lộ ra hàm răng đầy những chiếc răng sắc nhọn vô cùng, đập mạnh vào tấm khiên của Khiên Thánh Tàn Bạo trong khi gã còn chưa kịp đề phòng.

Bùm!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên như sấm rền.

Khiên Thánh Tàn Bạo và kiếm sĩ Hắc Vũ giống như món đồ chơi bằng gỗ, bị một lực khổng lồ ném bay ra ngoài, đập mạnh vào cột đèn bên đường.

Sau tiếng "huỵch", cột đèn đường cong lại, phát ra vài tia điện nhỏ, mấy tiếng lách tách rồi tắt ngúm.

Khiên Thánh Tàn Bạo lắc đầu rồi tiếp tục bò dậy từ dưới đất. Vị nữ sĩ quan trong con ngõ bên kia chậm rãi bước ra, những sợi dây xích màu trắng uốn lượn như rắn quanh người. Chỉ nhìn thoáng qua thôi đã thấy, cô ta đã có thêm ít nhất mười sợi dây xích giống với sợi dây xích vừa rồi.

"Khoan, chúng tôi không có ý xấu!" Dưới sự điều khiển của Lâm Thịnh, Khiên Thánh Tàn Bạo nhanh chóng mở miệng nói.

"Không quan trọng."

Đáp lời hắn chính là chín sợi dây xích màu trắng giống nhau như đúc.

Oành!!

Ánh sáng màu lục chói lòa, một mảng khói lớn màu xanh nháy mắt lan rộng như cả đại dương ngập tràn đường phố.

A!!

Lâm Thịnh không khỏi đưa tay che trán, ánh mắt dữ tợn hung ác.

Hồi ức sau cùng của Khiên Thánh Tàn Bạo và kiếm sĩ Hắc Vũ chính là bị từng con rồng xương đập trúng cơ thể, sau đó bị làn sương mù màu xanh ăn mòn và hòa tan, hoàn toàn tiêu tán.

"Không ngờ chỉ là tò mò đến ngó thử, mà lại gặp phải cao thủ mạnh nhường này..."

Khiên Thánh Tàn Bạo và kiếm sĩ Hắc Vũ bị giết chết, cậu cũng không quá lo. Bản chất của hai gã này chỉ là cỗ máy chiến đấu do trận pháp Hàng Lâm tạo ra, chỉ cần tiến hành lại nghi thức, rồi truyền vào một chút trí nhớ là có thể tái tạo lại được.

Điều khiến cậu hoảng sợ chính là cô gái sĩ quan kia.

Sức chiến đấu của Khiên Thánh Tàn Bạo thuộc về người siêu phàm cấp cao, cho dù là trong hàng ngũ chiến đấu tinh anh của thành Hắc Vũ cũng thuộc hàng có số có má. Nhưng trong tay người phụ nữ kia, hắn lại giống như là con gà vậy, bị giết chết mà chưa kịp chống cự chút nào.

"Từ bao giờ thành phố Hoài Sa lại có cao thủ như vậy...?" Trong lòng Lâm Thịnh thoáng kinh hãi.

Trong số tất cả những cao thủ siêu phàm mà cậu gặp được tính đến tận bây giờ, nữ sĩ quan này là tàn bạo nhất.

"Ít nhất là cấp năm, không... Hẳn là cao hơn, có khi cấp sáu cấp bảy cũng không chừng... Những tư liệu về hệ thống siêu phàm ngoài đời thực quá ít, không thể nào so sánh được."

Cậu đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt. Ngay khoảnh khắc khi Khiên Thánh Tàn Bạo và kiếm sĩ Hắc Vũ bị giết, đầu cậu bỗng nhiên thấy đau, hiển nhiên là cũng bị thương tổn.

Cũng may là Thánh lực phát ra tác dụng kịp thời, vận chuyển tự nhiên, nhanh chóng khiến não bộ ấm lên, khôi phục lại trạng thái bình thường. Thánh lực không chỉ có tác dụng trên phương diện phục hồi vết thương mà Lâm Thịnh còn phát hiện, Thánh lực cũng có thể thay thế khí huyết trở thành nhiên liệu đốt cháy. Cậu nhớ lại cảnh tượng mình vừa thấy thông qua kiếm sĩ Hắc Vũ.

"…Ký hiệu chim ưng bạc đại diện cho Lydum... Quân đội Lydum thế mà lại ngang nhiên vào thành phố... Quân đội của Tịch Lâm đâu?"

Trong lòng Lâm Thịnh bỗng nhiên lại dâng lên một suy nghĩ khiến người khác không dám tin.

"Chẳng lẽ...!?"

Cậu không dám đoán tiếp nữa.

Vì bị mất hai binh sĩ, trong đầu cậu nhanh chóng truyền đạt chỉ thị, điều động hai tên binh sĩ Hầm Giam tới thay thế cho Khiên Thánh Tàn Bạo và kiếm sĩ Hắc Vũ.

Lần này, cậu lại tiếp tục kiểm tra tình huống trong thành phố thông qua hai binh sĩ này.

Xa xa, cậu nhìn thấy quân đội của Lydum đã vào thẳng tòa cao ốc chính phủ. Đồng thời binh sĩ mang huy hiệu chim ưng bạc bắt đầu phân tán khắp nơi, chiếm giữ những cơ sở quan trọng của thành phố.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status