Triệu hoán mộng yểm

Chương 204: Tàn khốc (1)



Editor: Nguyetmai

Trong tầng hầm ngầm tối om không một chút ánh sáng.

Adolf đỡ cha mình nằm xuống giường, nhanh chóng dùng phương pháp sơ cứu mình đã học, phun một loại keo đặc biệt có khả năng cầm máu lên eo của cha. Chất keo màu vàng nhạt được phun ra từ trong bình xịt nhanh chóng bao phủ một lớp mỏng phía trên miệng vết thương. Máu tươi đang không ngừng trào ra cũng chầm chậm ngừng lại. Chỉ còn thanh kim loại hình tam giác vẫn còn đâm vào sâu trong thịt, không thể rút ra được.

Bây giờ Carney đã đau đến ngất xỉu.

Trong tầng hầm ngầm tối thui, ba người chui rúc vào trong một góc, nhìn những mảng bụi đang không ngừng rơi xuống sau những chấn động kịch liệt. Tiếng đánh nhau rầm rầm như thể có hai con mãnh thú khổng lồ đang chém giết lẫn nhau, chẳng hề có chút dáng vẻ nào là của con người.

Trong tầng hầm ngầm có ba cái đèn tường màu xanh lá nhạt, trên mặt đất có không ít thùng đựng hàng hóa và giá chứa đồ để lộn xộn. Ở giữa còn có một cái sofa bằng da màu đen, trước sofa có một tủ lạnh, chuyên dùng để đựng các loại thịt. Chất keo cầm máu được tìm thấy ở trong đó.

Ba người đang ngồi trên một giường gỗ được đặt ở giữa hai cái giá gỗ kê sát góc tường.

Adolf cắn chặt môi, cầm tay của cha không nói một lời, im lặng chờ đợi. Cậu ta tin lời của kiếm sĩ Hắc Vũ. Việc mà họ phải làm bây giờ đó chính là trốn thật kỹ và chờ đợi.

Nhưng Sina thì lại không kiên nhẫn như vậy. Bây giờ vết thương của cha không thể chờ được thêm phút nào nữa, tuy rằng dùng chất keo có thể tạm thời cầm máu, nhưng nếu muốn khâu lại vết thương phải có dụng cụ y tế chuyên dụng mới được. Trong lòng cô nóng như lửa đốt, nhưng trên đầu vẫn luôn có tiếng chấn động ầm ầm làm cô không thể không kiềm chế lại cảm xúc xao động của mình.

Trên vách tường trong tầng hầm ngầm đen tối có một vài mảng rêu loang lổ. Đây không phải là nơi họ thường ở, chỉ là một trong số vài căn nhà của họ mà thôi. Lần này chỉ là vừa lúc sang đây họp nên họ mới đến ở, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Sina không ngừng xem xét tình hình của cha Carney, đồng thời cũng liên tục nhìn về phía Adolf đang cố dằn xuống sự sợ hãi.

"Adolf…!"

"Tin em đi!" Adolf nghiêm túc quay đầu nhìn Sina: "Chị, vào lúc như thế này, em sẽ không lừa chị và cha. Cho nên, xin hãy tin em một lần!"

"Em đang đợi điều gì? Hãy nói cho chị biết! Chị không muốn mù mờ không biết gì như thế này, cũng không muốn phải vô vọng chờ đợi! Nếu vẫn cứ ở trong này mãi thì cha sẽ không chịu nổi đâu!" Sina đang mất hiết kiên nhẫn

"Camera trong nhà của chúng ta chắc chắn sẽ chuyển hướng và liên kết ngay với trung tâm theo dõi trong cục cảnh sát nếu như có chuyện gì đó xảy ra." Adolf cúi đầu nói. "Nhưng đến giờ cảnh sát vẫn chưa tới. Chị nghĩ là chúng ta có thể dựa vào bọn họ ư?"

Sina cắn răng, mặt đỏ lên, nhưng không thể nói ra một lời. Vừa rồi cô chỉ là bị hoảng loạn, đội vệ sĩ trong nhà lại bị đánh bại một cách dễ dàng như thế, nên thứ duy nhất có thể dựa vào chính là cơ chế phản ứng nhanh chóng của cục cảnh sát.

Nhưng bây giờ thì có vẻ như là…

"Cho nên chuyện của nhà họ Jayne chắc chắn chẳng phải là việc mà cảnh sát có thể giải quyết nổi. Chúng ta phải tìm cách khác!" Adolf nói nhanh.

"Em có cách nào?" Sina cảm thấy cứ như đây là lần đầu tiên cô biết em trai của mình vậy.

Cô chưa bao giờ gặp qua Adolf giống như bây giờ, vừa nghiêm túc, quyết đoán lại có chủ kiến, vừa tự tin mà lại có trách nhiệm nữa!

"Em… em đang đợi thầy của em…" Adolf ngẩng đầu lên, cắn răng nói.

"Thầy??" Sina sửng sốt.

Ầm!!

Chỗ lối vào của tầng hầm ngầm, một đám đất đá bị đập sụp xuống.

Cả người Jayne Jr. đầy máu bị ném mạnh vào, sau đó lão Jayne với thân hình cao lớn cũng nhảy vào theo.

"Trốn ở đây à?" Lão Jayne nhìn quét bốn phía rồi cảm thấy không có hứng thú gì, cuối cùng quay sang nhìn thẳng vào Adolf.

"Thầy của mày? Mày cho là bây giờ còn có người cứu được mày ư?" Lão ta nhếch miệng nở nụ cười. Nụ cười đó thoạt nhìn thì rất hiền hậu, nhưng lại lộ ra hàm răng màu đen sắc bén như lưỡi cưa, vô cùng dữ tợn.

Adolf bật dậy, đứng chắn trước cha và chị gái.

"Chú Jayne, sao chú lại muốn giết nhà cháu cho bằng được? Chúng cháu có thể thề là sẽ không tiết lộ bí mật của chú!" Cậu ta thấp giọng hỏi, muốn tìm kiếm đường sống cuối cùng.

"Lời thề chẳng có ý nghĩa gì cả." Phía sau lưng lão Jayne bây giờ lại có thêm một cái đuôi dài màu đen, đang vung vẩy qua lại.

Ông ta vừa cười vừa đi về phía ba cha con Adolf. Sina bị dọa sợ đến mức ôm chặt cha Carney, lùi về phía góc tường, cô không còn dám nhìn vào lão Jayne đang tới gần nữa.

Cơ thể của ông ta cứ như một con quái vật, tựa như một cơn ác mộng vĩnh viễn khắc vào trong đầu của Sina. Nếu hôm nay cô không chết thì cả nửa đời sau cũng sẽ không quên được giờ phút này.

Adolf cũng cực kỳ sợ hãi, ngực cậu ta liên tục phập phồng với tốc độ rất nhanh, mồ hôi trên trán chảy từng giọt từng giọt lớn, chảy đến cằm rồi rơi xuống. Cả người thì run lên bần bật vì sợ hãi. Nhưng cậu ta không hề có ý muốn tránh ra.

"Tôi cam đoan!" Cậu cắn răng dùng hết sức của mình, nhìn chằm chằm vào lão Jayne và nói: "Tôi cam đoan, nếu ông giết chúng tôi thì chắc chắn ông sẽ phải hối hận! Chắc chắn đấy!!"

"Ồ thế à??" Lão Jayne nhướng mày, dừng bước lại, nhìn Adolf bằng ánh mắt rất hứng thú.

"Hối hận ư? Mày biết tao mạnh đến mức nào không? Có biết tao đang nắm trong tay năng lượng gì không? Mày có biết mặt tối thật sự của thế giới này chưa?" Ông ta giơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại, đồng thời nhìn vào ánh mắt mờ mịt của Adolf.

"Mày không biết, mày không biết gì hết."

"Nếu tôi chết, thầy của tôi sẽ báo thù cho tôi!" Adolf lấy hết can đảm ra, run rẩy nói lớn tiếng.

"Thầy của mày?" Lão Jayne lại nở nụ cười: "Mày không biết mày đang nói chuyện với ai đâu."

"Đúng vậy, ông căn bản không biết mình đang nói chuyện với đệ tử của ai đâu."

Ở cửa chính của tầng hầm ngầm, một bóng người nhỏ nhắn mặc quần áo màu trắng đang đi từ trên cầu thang xuống. Đó là một cậu bé đáng yêu và ngọt ngào đến mức quái dị. Cậu ta đang nở một nụ cười ngọt ngào, trên người thì mặc một bộ lễ phục cổ màu trắng tinh xảo mà quý giá.

"Chào buổi trưa, các vị." Cậu bé hơi khom người hành lễ.

"Rất vui là lại đã tới giờ dùng bữa rồi. Sau khi gã Bavaria thấp kém rời đi, tôi lại có thể ngửi thấy mùi tự do..." Cậu ta hít một hơi thật sâu, vẻ mặt say mê, đầy sảng khoái.

"Mày..." Nụ cười trên mặt lão Jayne biến mất, ông ta nheo mắt quay đầu lại nhìn đối phương.

Ba người Adolf thì vẫn cảnh giác lui về phía sau, không dám nhúc nhích. Bản thân Adolf cũng chưa từng gặp Cardura, không biết cậu ta có phải là người của thầy hay không nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Nghìn tay..." Bỗng nhiên mặt lão Jayne đầy hoảng sợ, hình như là đã nghĩ tới điều gì. "Cardura nghìn tay!! Mày là Cardura nghìn tay của tổng hội Thiết Quyền!??!"

Thật khó tưởng tượng được là giọng nói của một người lại có thể biến đổi tới ba lần trong một câu ngắn ngủn như vậy. Từ bình tĩnh, rồi run rẩy cho đến sợ hãi. Lão Jayne sợ tới mức toát mồ hôi hột, lão ta không chút do dự xoay người vọt về phía lỗ hổng trên đầu chạy trốn.

Ầm!

Trần nhà của tầng hầm ngầm bị đâm thủng một lỗ lớn, tiếp đó lão Jayne biến mất tăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status