Triệu hoán mộng yểm

Chương 92: Triệu hoán (2)


Toàn thân gã khoác lên bộ áo giáp màu trắng hết sức nặng nề. Cậu không trông thấy mặt gã, chỉ thấy được đôi mắt sắc bén vô cảm lộ ra sau chiếc mũ bảo vệ trên đầu. Đôi mắt gã tràn đầy sự kiên định và thành kính, chỉ mới nhìn thôi cũng đủ khiến người ta hình dung ra đủ loại cảm xúc hàm chứa trong đó như kiên cường, thành kính, hy sinh, quyết tâm.

Keng keng, rầm!

Một tiếng động khá to vang lên, Khiên Thánh Tàn Bạo quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Thịnh. Không thể nói chuyện, không có ý thức, gã cao lớn khổng lồ trước mặt chỉ giống như một cỗ máy chiến đấu hết mực trung thành, yên lặng chờ nghe mệnh lệnh từ Lâm Thịnh.

Lâm Thịnh hít thở từng ngụm lớn. Cậu có cảm giác dường như chỉ cần muốn là có thể xâm nhập vào đầu óc Khiên Thánh Tàn Bạo bất cứ lúc nào, sau đó kiểm tra trạng thái hiện tại của gã.

"Dựa trên nguyên lý pháp trận Hàng Linh, quái vật được mình triệu hoán chắc là có thể tự do biến hóa thân thể, nên mới có thể dễ dàng vượt qua khe hở để xuất hiện. Nhưng cái gã Khiên Thánh Tàn Bạo này..." Cậu không biết làm cách nào mà một cái gã to lớn như thế này có thể bị dẫn dắt và triệu hoán tới đây nữa.

Phải biết rằng trong khe hở này tồn tại rất nhiều thứ hư ảo và cả vật thể có thật, mà cho dù là một thực thể đi chăng nữa, bé bằng sợi tóc thôi cũng khó mà đi ra đi vào dễ dàng như thế. Thế mà cái gã trước mặt cậu thì...

Chẳng đợi Lâm Thịnh khôi phục tinh thần, trong nháy mắt, cả người Khiên Thánh Tàn Bạo đã bị bao phủ trong một lớp sương mù đen dày đặc. Kèm theo lớp sương mù đen, cả người hắn cũng nhanh chóng tan ra, hòa thành từng luồng khói đen xì, nháy mắt đã lao thẳng vào trong ngực Lâm Thinh.

Cậu không khỏi nhắm nghiền mắt lại. Trong bóng tối trước mắt cậu, gã Khiên Thánh Tàn Bạo với vóc dáng cao lớn lại hiện ra lần thứ hai. Có điều, ngay bên dưới lại xuất hiện một con số 1 được viết rất khéo bằng chữ Rune cổ.

Lâm Thịnh nhìn xung quanh.

"Lúc mới triệu hoán, rõ ràng mình thấy được hai quầng sáng. Sau khi mình xác định lựa chọn triệu hoán Khiên Thánh Tàn Bạo thì không nhìn thấy quầng sáng nhỏ màu đỏ kia đâu nữa."

"Chưa kể tinh thần mình giờ có cảm giác giống như vác thêm đồ trên lưng vậy. Nếu dựa trên những miêu tả từ sách cổ, đây hẳn là những cảm giác dị thường gây ra bởi việc tiếp nhận thêm linh hồn của Khiên Thánh Tàn Bạo." Lâm Thịnh nhớ lại lúc trước, khi cậu giết chết Thánh giáo sĩ đã lấy được những thông tin từ mảnh vụn ký ức của hắn, đặc biệt là những miêu tả về linh hồn.

"... Những nghi thức kiểu triệu hoán như này chỉ có thể dựa vào độ mạnh của linh hồn người chủ trì mà gọi tới loại sinh vật dị giới có sức mạnh tương ứng. Người chủ trì càng mạnh thì năng lực của sinh vật được triệu hoán càng mạnh."

"Một khi triệu hoán thành công, sinh vật dị giới sẽ tự mình tiêu hao, cho nên pháp trận sẽ tạo ra một bản năng đi săn cơ bản cho nó, giúp nó duy trì sự tồn tại của bản thân."

"Sinh vật triệu hoán loại thực thể cần phải có thịt sống hoặc là đồ ăn để duy trì sự tiêu hao ấy."

"Các sinh vật triệu hoán loại hư thể thì lại có nhu cầu khác nhau, nhưng đều có một điểm chung là không bị tổn thương, đều có thể hấp thụ các nguyên tố thần bí trong tự nhiên, tự mình duy trì tồn tại." Trong lòng Lâm Thịnh khẽ động, cậu mở mắt ra.

Trên bãi đất trống trước mặt, vô số khói đen cuồn cuộn thoát ra từ người cậu, từ từ gắn kết, ngưng tụ lại và tạo thành một gã khổng lồ cao hơn ba mét mặc giáp trắng.

Gã cao lớn thở phì phò, từ từ quỳ một chân trên đất lần nữa rồi hành lễ với cậu. Lâm Thịnh bước tới thật chậm, vươn tay vuốt nhẹ lên đôi sừng trâu trên chiếc mũ giáp cũng màu trắng. Trên chiếc mũ giáp cứng rắn có không ít đường hoa văn uốn lượn như những con rắn bò ngang bò dọc.

Trên ngực chiếc áo giáp gã đang mặc cũng được khắc hình một con sư tử cực lớn đang há miệng tấn công thứ gì đó. Hình sư tử kiểu này còn có cả trên hai vai áo, miệng chúng há to để lộ ra cả răng nanh sắc bén và nhọn hoắt, dài hơn mười centimet tựa như ngà voi.

Ngoài những hình sư tử ra, trên các khớp nối của bộ giáp đều có những đường hoa văn uốn lượn đủ hình dạng. Nhìn món vũ khí đang được nắm chặt trong tay người khổng lồ trước mặt, Lâm Thịnh thật sự như được mở mang tầm mắt.

Lúc trước, cậu chưa có cơ hội quan sát gần và tỉ mỉ như vậy. Bây giờ cẩn thận chạm vào, cậu mới phát hiện ra rằng mình phải may mắn nhường nào mới có thể đánh thắng Khiên Thánh Tào Bạo. Đó là một sự may mắn không gì sánh được.

Trên tay gã còn cầm một tấm khiên lớn màu bạch kim và một cây giáo kỵ sĩ hạng nặng màu trắng. Giữa trung tâm tấm khiên lớn có hình một con thú rất lớn màu trắng, trông nó không giống rồng mà cũng chẳng giống rắn. Cây giáo kỵ sĩ dài khoảng chừng hai mét, khá nặng.

"Không đúng. Bình thường chiều dài của thanh giáo sao có thể ngắn như vậy chứ." Lâm Thịnh quan sát thật cẩn thận.

Cây giáo kỵ sĩ trong tay gã không giống những thanh giáo thông thường khác, nó có thể xem như sự kết hợp giữa một thanh kiếm lớn và một cây giáo kỵ sĩ thì đúng hơn. Cả hai phía của nó đều có lưỡi dao, mũi giáo nhọn giống như một mũi khoan sắc bén. Những rãnh máu kéo dài từ phần mũi nhọn ra sau trông vô cùng dữ tợn.

Dễ dàng hình dung ra được, nếu kẻ địch bị cây giáo này đâm thì nhất định sẽ hình thành một vết thương lớn. Dưới sự đè ép của mũi giáo, vết thương cũng sẽ bị xé rộng hơn.

Kế đến, máu tươi sẽ tuôn ra như suối, chỉ trong nháy mắt đã rút cạn máu trong cơ thể kẻ địch.

Lâm Thịnh sờ cơ thể Khiên Thánh Tàn Bạo một lượt từ trên xuống dưới. Gã chiến sĩ mạnh mẽ trước mặt vẫn trơ ra như tượng, mặc cậu đụng chạm, nắn bóp. Một giờ sau, cậu mới như người vừa tỉnh lại từ giấc mơ. Sau khi hồi phục tinh thần, Lâm Thịnh bắt đầu dọn dẹp mớ lộn xộn để lại sau nghi thức. Khiên Thánh Tàn Bạo đã hóa thành luồng khói đen, tản ra và chui trở lại vào trong ngực cậu.

Tuy cậu đã gọi đến được một thứ có thể mang lại sự giúp đỡ rất lớn cho mình, nhưng những mảnh ký ức mới thấy ban nãy vẫn quẩn quanh mãi trong đầu cậu.

"Tại sao lại xảy ra tình huống như vậy chứ? Lẽ nào là vì mình hấp thụ những mảnh vụn ký ức từ các quái vật? Cho nên mới hình thành sự ràng buộc với chúng và việc triệu hoán mới có thể thuận lợi dễ dàng như vậy?" Lâm Thịnh đoán mò.

Chỉ có điều, dù cậu có phân tích hết tất cả mớ ký ức hỗn độn trong đầu cũng không tài nào biết được chuyện gì đang thực sự diễn ra. Cậu có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng trong lồng ngực mình loáng thoáng truyền đến cảm giác dị thường. Đột nhiên Lâm Thịnh nhớ đến người cao lớn tên Hansena đã xuất hiện trong ký ức.

"Không biết bây giờ có tính là gã đã được thỏa mãn mong ước vì đã thoát ra khỏi cơn ác mộng?" Bỗng dưng cậu lại nghĩ tới điều này.

Thực ra cậu biết rất rõ, gã Khiên Thánh Tàn Bạo được triệu hoán này chỉ là một quái vật có được những mảnh ký ức đã khôi phục lấy từ chỗ cậu mà thôi. Gã vốn đã không phải người tên Hansena mà cậu nhìn thấy. Nhưng không biết do đâu mà cậu cứ vô thức nhớ đến hình ảnh thành kính, đầy kiên định của người cao lớn kia.

"Trước hết phải tìm một nơi để kiểm tra một chút. Khiên Thánh Tàn Bạo, chậc chậc, trước đó gã đã đuổi mình chạy trốn khắp nơi, không biết gã có thể đi vào trong giấc mơ và chiến đấu với thiên sứ màu xám không nữa."

Muốn thử nghiệm thì cũng cần địa điểm. Lâm Thịnh vừa nghĩ đến chiều cao hơn ba mét của Khiên Thánh Tàn Bạo là lập tức đau hết cả đầu.

"Để xem có vào trong mơ thử nghiệm được hay không."

Cậu mất mười phút mới thu dọn xong đồ đạc. May mà cũng khá nhanh gọn vì tất cả các vật phẩm của nghi thức đều đã mất đi vẻ tươi sáng óng ánh ban đầu mà biến thành một đống bỏ đi có dạng bột than màu đen. Bởi vậy, Lâm Thịnh chỉ cần đổ tất cả vào cái nồi chứa, sau đó bưng cái nồi lên đổ hết vào cái hố mà cậu đào ở bìa rừng ngay gần đó là xong.

Sau khi đã xử lý xong xuôi, Lâm Thịnh vào trong khu rừng gần đó, bắt đầu tiến hành kiểm tra thực lực và sức mạnh của Khiên Thánh Tàn Bạo.

Bấy giờ cậu mới bất ngờ phát hiện, khi loại sinh vật triệu hoán này xuất hiện trong trạng thái cả người bị bao phủ bởi từng tầng khói đen thì hoàn toàn không bị quạ đen chạm phải. Hắn giống hệt như ảo ảnh, bị quạ đen xuyên qua như bay qua một tầng mây mỏng.

Quạ đen bay lượn trên trời tựa như không hề trông thấy Khiên Thánh Tàn Bạo, cũng không hề thay đổi hướng bay mà cứ xuyên thẳng qua người hắn. Điều này khiến cậu nghĩ ngay đến một loại quái vật được nhắc đến trong quyển pháp trận Hàng Linh kia - Mộng Ma.

Mộng Ma có thể tùy ý xuất hiện dưới cả hai dạng: thực thể và hư thể. Dưới trạng thái hư thể, người thường không có cách nào nhìn thấy bản thể của chúng.

...

...

Phòng ngủ trong òa cao ốc Đông Vũ, nơi Trần Đàm đã bị sát hại.

Trần Hàng và Độc Sa cùng với những người thân tín xung quanh đều đứng quây tròn quanh phòng, hướng ánh nhìn chăm chú đến quả trứng chim màu lam được đặt ngay ngắn trên sàn nhà.

Quả trứng chim màu lam kia không hề giống với những quả trứng bình thường khác. Mấy quả trứng bình thường trông chẳng có sức sống gì, nhưng nó thì ngược lại. Lúc này xung quanh nó đang không ngừng bắn ra những tơ nhện trắng tinh. Khi gió vừa nhẹ thổi, chúng sẽ bay phất phơ khắp phòng.

Điều khiến người ta thấy kỳ dị hơn cả chính là loại tơ nhện trắng này chỉ có thể tồn tại trong phòng, một khi bay ra khỏi gian phòng thông qua cửa sổ, chúng sẽ lập tức tan biến vào hư không.

"Đây là chim có năng lực quái lạ. Là đồ quý!" Độc Sa vừa nhìn quả trứng chim trên đất vừa cất lời khen ngợi: "Giá của thứ này cũng không rẻ đâu, ông kiếm đâu ra thế?"

Trần Hàng im lặng.

"Phải bỏ ra không ít tiền mới có thể lấy được đấy. Mà nó chỉ có thể dùng một lần duy nhất."

"Vậy cũng tốt rồi." Độc Sa dựa người vào tủ rượu phía sau, sắc mặt nhàn nhã như đang dạo chơi: "Ngày mai là có thể ấp trứng và theo sát tiến độ của nó rồi. Ngày mai ông điều vài người có thân thủ tốt đến đây, chuẩn bị hành động."

"Được, tôi sẽ làm vậy." Trần Hàng gật đầu.

Ông ta đã hạ quyết tâm dồn toàn lực để đánh canh bạc sinh mệnh này, lần này nhất định phải báo thù. Hiện giờ ông ta không muốn suy nghĩ đến chuyện nào khác ngoài việc này.

- --
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status