Triệu hoán thần binh

Chương 161: Làm giao dịch


- Đây là nhẫn không gian. Cuối cùng ta đã có một chiếc nhẫn. Có cần phải trả lại cho Dạ Tình hay không? A, chắc hẳn nàng cũng không thèm để ý món đồ chơi nhỏ như thế này.

Vu Nhai nhìn chiếc nhẫn lại chảy nước miếng. Quá cần. Cả ngày cõng trên lưng một thanh trường kích, hai thanh kiếm cũng không tốt. Đổi lại nếu ở cổ đại kiếp trước, có lẽ có người nói hắn là hiệp khách. Nhưng ở trong đại lục Thần Huyền, ngươi mang Huyền Binh chính là một tay mơ.

- Không biết không gian trong đó lớn tới mức nào? Vật phẩm của nhiệm vụ bên trong là cái gì nhỉ?

Vu Nhai cười nói.

Chợt hắn sử dụng ma pháp nhập môn có được sau khi vòng hắc ám tỉnh lại... A, cũng chính là đưa tới chút linh khí thiên địa. Thứ này chỉ cần có phương pháp, ý thức người cường đại cũng có thể sử dụng được!

Một không gian hiện ra ở trước mặt Vu Nhai.

Khi Vu Nhai đưa ý thức vào, thiếu chút nữa thì máu mũi phun loạn. Hắn không thấy vật phẩm của nhiệm vụ đâu, chỉ có điều thật ra lại nhìn thấy không ít thứ có màu sắc rực rỡ. Không gian chợt hiện khiến mắt hắn muốn bị mù. Một trang phục của nữ nhân. Còn nữa, trong một góc nhỏ có… áo ngực và nội y...

Cho đến lúc này Vu Nhai mới biết được hóa ra nội y của nữ nhân đại lục Thần Huyền cũng có dạng như thế.

- Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn...

Trong lòng Vu Nhai thầm niệm, thật vất vả mới dời được ánh mắt ra chỗ khác. Ngoại trừ những thứ này, cũng chỉ có một vài thứ dịch dung và chút vật linh tinh khác. Nhẫn không gian gần như chỉ dùng để chứa y phục. Không biết đại sư tạo ra chiếc nhẫn không gian này nhìn thấy tình cảnh như vậy có thể cảm thấy rất phiền muộn hay không?

- A. Chắc là hạt châu này.

Cuối cùng Vu Nhai đã nhìn thấy được vật phẩm của nhiệm vụ. Đó một viên hạt châu trong suốt sáng lấp lánh. Nó vừa đẹp lại mang theo phong cách cổ. Vừa nhìn đã biết chính là thứ đáng để cất kỹ. Không trách được nó lại rơi vào trong quốc khố.

Không để ý nhiều, Vu Nhai để đặt trường kích và kiếm vào trong đó, trực tiếp bỏ đồ đạc của mình vào trong chiếc nhẫn. Bao gồm cả y phục của hắn và chút trang bị có được từ chỗ của Lý Thân Phách. Tất nhiên y phục cùng y phục ở đó thì có sự tiếp xúc thân mật!

- Vu Nhai đúng không?

Cuối cùng Vu Nhai đi tới địa điểm tập hợp đã chuẩn bị từ trước của tiểu đội Ẩn Nguyên. Ở đây âm u tĩnh mịch không có ai quấy rầy. Chính là một góc chết trong vương cung Lạc Thiên. Hơn nữa, lại có người của phái Huyền Binh trong vương quốc Lạc âm thầm hỗ trợ. Hắn chỉ cần chờ tới lúc Tiểu Thúy đến là được.

Nhưng sự thực vẫn chứng minh cách làm của Dạ Tình là đúng. Khu Phong Thứu quả nhiên có tác dụng lớn. Bởi vì có người phát hiện ra hắn, hơn nữa còn gọi ra tên thật của hắn.

Trong lòng Vu Nhai vô cùng cảnh giác. Không ngờ hắn vẫn khinh địch bị người khác tới gần, hơn nữa còn tới gần như vậy. Hai đại đế quốc quả nhiên đều có tàng long ngọa hổ. Chút năng lực như mình quả nhiên vẫn chênh lệch quá xa. Điều khiến cho hắn kinh hãi chính là đối phương lại còn gọi ra tên của hắn.

Không ngoài dự đoán, đó chính là nữ ma pháp sư mặc ma pháp bào màu đen với vóc dáng khó có thể che giấu, còn có khuôn mặt có vẻ rất tầm thường bị che khuất hơn nửa kia. Đây là một đối thủ đáng sợ. Đồng thời còn khiến hắn có cảm giác quen thuộc. Hắn lạnh lùng nói:

- Nàng là ai?

- Ta là Nguyệt Lâm Sa!

Dưới ma pháp bào truyền đến tiếng nói vô cùng êm tai.

- Nguyệt Lâm Sa. Ta chưa từng nghe nói qua. Nàng tìm ta làm gì? Tuy rằng dáng người nàng rất tốt, nhưng lại không khiến ta chấn động. Ta không có hứng thú cùng nàng làm chuyện khó quên trong vương cung này.

Trong lòng Vu Nhai nhanh chóng trấn tĩnh, miệng không ngừng nói loạn.

Hiển nhiên, khuôn mặt dưới ma pháp bào có chút co rúm, nhưng rất nhanh nàng lại cười.

Nguyệt Lâm Sa nói:

- Xem ra chiến sĩ Vu Nhai là quý nhân nên hay quên. Ngay cả tiểu nữ tử cũng quên. Hay nói năng lực của ngươi thoái hóa. Nghĩ tới trước đây, khi còn ở trước cửa thành và hội đấu giá, ngươi phát hiện ra ta dễ dàng tới mức nào. Đến nay ta vẫn không nghĩ ra được lúc đó ngươi làm thế nào để phát hiện ra ta.

Vu Nhai vẫn không nhớ ra rốt cuộc mình đã gặp qua nữ nhân này ở chỗ nào. Ngay cả ký ức vụn vặn của tên cặn bã Vu Nhai hắn cũng móc ra, nhưng vẫn không tìm ra được. Hiện tại, vừa nghe thấy nàng nói như thế, hắn đột nhiên trừng mắt lên nói:

- Nàng là nữ tặc công chúa sao?

- Nữ tặc công chúa?

Nguyệt Lâm Sa liền ngẩn người, sau đó tức giận càng lớn, quát:

- Tên tiểu binh đáng chết. Hóa ra trong lòng ngươi gọi ta như vậy. Rất tốt rất tốt. Không nghĩ tới hôm nay ta lại gặp ngươi ở chỗ này. Ta cũng không nói nhiều với ngươi nữa. Tạm thời ta cũng không hỏi nhiều. Ngươi mau theo ta quay trở về đế quốc Ma Pháp. Mặc dù ta không có cách nào bắt được tiểu đội Ẩn Nguyên các ngươi, nhưng bắt ngươi lại quá dễ dàng!

- Aha, hóa ra là công chúa ma pháp đại nhân Nguyệt Lâm Sa. Ngọn gió nào thổi nàng tới đây vậy?

Vu Nhai rất nhanh đã bình tĩnh lại. Hắn đương nhiên biết công chúa này hận hắn thấu xương, còn muốn thu hắn làm nam nô của mình để tra tấn hắn. Hắn cũng biết thực lực của nữ tử này cường đại không gì sánh được. Tuy rằng mấy tháng qua hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng lúc đó hắn đã từng nhìn thấy Nguyệt Lâm Sa ra tay. Lúc này cho dù hắn liều mạng, có phải là đối thủ của nàng hay không cũng khó nói được. Nhưng càng vào lúc này hắn nhất định phải càng bình tĩnh hơn.

- Đừng ở trước mặt ta giả dạng ngớ ngẩn như vậy. Ngươi càng như vậy, đến đế quốc Ma Pháp lại càng phải chịu khổ nhiều hơn. Nam nô à, không thể thỏa mãn ta được đâu. Đến lúc đó trong cung ta có mấy mẹ. Các nàng đã cô đơn tịch mịch rất lâu!

Từ trước đến nay Nguyệt Lâm Sa không phải một chủ nhân an phận, càng không có vẻ nữ tính. Quả thực chính là ma nữ trong ma nữ.

Mấy mẹ...

Vu Nhai rùng mình một cái, muốn càng cách xa nữ nhân này càng tốt.

- Chúng ta làm giao dịch được không?

- Không cần nói. Lấy thực lực của ngươi cũng không có tư cách giao dịch với ta. Ta biết, ngươi muốn kéo dài thời gian! Được rồi. Xem như nể tình ngươi khi còn ở buổi đấu giá tại Bắc Đấu không vạch trần thân phận của ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nói đi, ngươi làm sao phát hiện ra ta? Thuật dịch dung của ta có thể cường đại hơn nhiều so với những thứ ngươi đang bôi loạn trên mặt. Cho dù không dịch dung, ngươi cũng không có lý do gì hoài nghi ta.

- Lần này không phải ta không phát hiện ra nàng sao? Nàng thật sự không đoán ra được sao?

Vu Nhai trả lời.

- Không đoán ra được. Lẽ nào ngươi vốn chính là người của tiểu đội Ẩn Nguyên, từ lúc đầu đã nắm được hướng đi của ta? Vừa rồi ngươi không trình báo lên, mà muốn tự mình lập công?

Nguyệt Lâm Sa nhíu mày nghi ngờ hỏi. Đây là vướng mắc trong lòng nàng. Nàng vẫn nghĩ mãi không ra Vu Nhai rốt cuộc làm thế nào mà phát hiện ra nàng. Mấy ngày qua nàng cũng có điều tra về Vu Nhai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status