Uông Xưởng Công

Chương 1 : Chương 1: Thiên ân

Chương 1THIÊN ÂN

Trường ngựa Thiên Ân nằm tại thành Đông, Kinh Triệu, vốn là nơi tiên đế khi chưa lên ngôi tới luyện cưỡi ngựa. Sau khi hoàng gia mở bãi săn ở Kinh Nam, nơi đây biến thành địa điểm tập cưỡi ngựa của con cháu nhà quyền quý ở Đại An.

Lúc này, bên ngoài trường ngựa Thiên Ân có hai cô nương đang sánh bước cùng nhau, phía sau là mấy người nô bộc dắt ngựa đi theo.

Cô nương có khuôn mặt tròn trĩnh nói: “A Ninh, muội không sao là tốt rồi, khi nãy dọa tỷ hết hồn! Còn sợ muội ngất đi luôn ấy!”

Cô nương được gọi là A Ninh khẽ cười, lộ ra dung mạo tuyệt trần, nhẹ giọng đáp: “Bà già này... muội không sao, tỷ yên tâm.”

Nàng suýt quên mất, bây giờ nàng đã không còn là lão thái quân vinh hoa hiển hách của nhà họ Cố ở Nam Bình nữa, mà là Diệp Tuy nhà họ Diệp ở Tùng Dương.

Diệp Tuy, nhũ danh A Ninh, cùng tỷ muội tốt Thẩm Văn Huệ đến trường ngựa Thiên Ân tập cưỡi ngựa, nhưng không cẩn thận ngã từ trên lưng ngựa xuống, chỉ ngất đi chốc lát rồi tỉnh lại, may thay không hề gì.

Thật ra không phải như vậy.

Diệp Tuy nhớ rõ sau khi nàng ngã từ trên lưng ngựa xuống, quả thực đã hôn mê, ba ngày ba đêm sau mới tỉnh lại. Đây là chuyện chính nàng trải qua, là chuyện từ hơn hai mươi năm trước.

Nghe Thẩm Văn Huệ nói liên miên bên tai, nàng nhanh chóng hồi tưởng lại….

Thái Ninh năm thứ năm, vào ngày sinh nhật bốn mươi tuổi của nàng, hoàng thượng lệnh cho người của Thiếu Phủ Giám* đưa tới vô số rương lễ vật, rất nhiều quan viên trong triều cũng dâng tặng đủ loại báu vật trân quý. Đám con cháu hiếu thảo tranh nhau giới thiệu cho nàng về số lễ vật đó, làm nàng hoa cả mắt, sau đó...

(*) Thiếu Phủ Giám: Tổ chức cơ cấu thời nhà Đường gồm 3 cấp: Ngự Sử Đài, Cửu Thị và Ngũ Giám. Thiếu Phủ Giám là một trong Ngũ Giám, chủ yếu chịu trách nhiệm về vật liệu thủ công trong cung đình.

Sau đó, nàng tỉnh lại lại ở trường ngựa Thiên Ân này, bên cạnh là Huệ tỷ - Thẩm Văn Huệ, bạn tốt chốn khuê phòng của nàng - đang vô cùng lo lắng.

Trường ngựa Thiên Ân... quả thực khắc ghi quá sâu trong tâm trí nàng, đó là lần cưỡi ngựa cuối cùng trong đời nàng. Nàng còn nhớ, sau khi đến tuổi cập kê không lâu thì nàng đã cùng Huệ tỷ đến nơi này.

Hiện giờ, là thời điểm đó? Hai mươi lăm năm trước?

Dù sao thì nhờ bản lĩnh được rèn luyện qua nhiều năm, mà dẫu trong lòng đang kinh hãi tột độ, nàng cũng không may mảy thể hiện ra ngoài mặt.

Thấy Diệp Tuy trầm lặng, Thẩm Văn Huệ tưởng nàng vẫn đang sợ hãi, bèn an ủi: “A Ninh đừng sợ, lần sau chúng ta đến, để thủ vệ trường ngựa đứng bên trông chừng là được.”

Diệp Tuy khẽ mấp máy môi định nói gì đó, cuối cùng lại thôi, chỉ gật nhẹ đầu.

Huệ tỷ có lẽ không ngờ được rằng, kiếp trước, đây chính là lần cuối cùng bọn họ đến trường ngựa Thiên Ân.

Không lâu sau đó, vì nhà họ Thẩm gặp chuyện nên Huệ tỷ bị gả vội tới đạo* Kiếm Nam ở Ích Châu xa xôi, từ đấy không hề quay lại Kinh Triệu.

(*) Đạo có nghĩa tương đương tỉnh, một hình thức phân cấp cai quản của bộ máy phong kiến một số triều đại.

Còn nàng, bởi lần ngã này mà hôn mê ba ngày ba đêm, dẫn đến mắc chứng sợ ngựa, sau đó không bao giờ cưỡi ngựa nữa.

Không ngờ rằng nàng lại đến trường ngựa Thiên Ân thêm lần nữa, lại ngã từ trên lưng ngựa xuống một lần nữa.

Chỉ khác là lần này nàng tỉnh lại rất nhanh, chứ không ngất đi rồi được khiêng về như kiếp trước…

Lúc này, phía cổng trường ngựa vang lên tiếng hí, mấy con tuấn mã vùn vụt chạy vào, phi nhanh về hướng Diệp Tuy.

Diệp Tuy vô thức nhìn về phía đó, nhưng xa quá, chỉ nhìn thấy một màu đỏ tức mắt.

Thẩm Huệ Văn đứng bên cạnh nàng dường như nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt bỗng tái nhợt, giọng nói run run: “Là... là đề kỵ*! Là đề kỵ!”

(*) 缇: (Đề) có nghĩa là màu đỏ. Đề kỵ là chỉ những kỵ sĩ mang khăn quàng màu đỏ.

Diệp Tuy trở nên hoang mang, nhất thời không nhớ ra đề kỵ là gì, càng không hiểu tại sao Thẩm Huệ Văn lại hốt hoảng, sợ hãi thế này.

Chỉ trong chốc lát, những kỵ sĩ đó đã tới trước mắt Diệp Tuy. Giờ nàng có thể nhìn rõ: Tất cả bọn họ đều mặc quân phục màu đỏ, mặt vải thêu những họa tiết độc đáo.

Họa tiết hình đầu rắn bốn cánh, cưỡi mây lướt gió. Đây là... trang phục Minh Xà!

Minh Xà xuất hiện, ắt có đại họa. Trang phục này đại diện cho điềm xấu!

Lúc này, cuối cùng Diệp Tuy đã nhớ ra cái gì gọi là đề kỵ, cũng biết tại sao Thẩm Văn Huệ hoảng sợ đến vậy.

Vào những năm Vĩnh Chiêu, triều đình lập ra Đề Sự Xưởng (viết tắt là Đề Xưởng). Họ trực tiếp nhận lệnh từ hoàng thượng, là tổ chức đặc biệt chuyên đi truy bắt và giam giữ các quan viên cao cấp phạm trọng tội với các hình phạt khủng khiếp, và ra tay tàn nhẫn. Chuyện này các cô nương chốn khuê phòng của Đại An đều biết tới.

Đề kỵ là quan viên làm việc trong Đề Xưởng. Nghe đồn một khi đề kỵ xuất hiện tất sẽ có người ngã máu chảy, gió tanh mưa máu không ngừng.

Đề kỵ có mặt ở đây vào lúc này, chẳng lẽ trường ngựa Thiên Ân xảy ra chuyện gì?

Đàn ngựa phi như bay qua, đám đề kỵ đương nhiên cũng không hỏi han, càng chẳng có ai để ý đến hai cô nương bé nhỏ đang đứng gần đấy.

Thẩm Văn Huệ thở phào một hơi, mở miệng nói: “May quá, đi rồi...”

Thẩm Văn Huệ còn chưa nói hết câu thì nghe thấy tiếng “cộp, cộp, cộp”. Thì ra, sau nhóm đề kỵ vừa phóng qua còn có hai ba người đang chậm rãi đi phía sau, giống như nhàn nhã dạo chơi.

Ba người này cũng mặc trang phục Minh Xà, thắt lưng mang đao Thất Tinh, hiển nhiên cũng là đề kỵ.

Đợi trông thấy rõ người dẫn đầu, lòng Diệp Tuy không khỏi chấn động.

Người này… người này vẫn còn sống sao...

Bộ trang phục Minh Xà màu đỏ càng tôn lên làn da tuyết trắng và tướng mạo khôi ngô không gì sánh bằng của hắn, dường như có thể làm lu mờ mọi thứ trên thế gian.

Có điều vẻ mặt hắn quá lạnh lẽo, dường như không thể nhìn thấu, tạo cảm giác ớn lạnh đầy sát khí.

Khi hắn đi ngang qua, tất cả mọi người đều cúi đầu nín thở, không dám nhìn theo.

Như thể chỉ cần bị hắn khẽ liếc thì đầu sẽ lìa khỏi cổ, máu tươi thấm đất...

Thực tế đúng là vậy.

Kẻ tuấn tú vô ngần này là người được hoàng thượng đích thân chỉ định làm tổng đốc đứng đầu của Đề Xưởng - đệ nhất hoạn quan của triều Đại An.

Quyền hành của hắn làm nghiêng ngả triều chính và dân gian, các quan cai quản Tam tỉnh* gặp hắn cũng phải cung kính gọi một tiếng “Đốc chủ”.

(*) Tam tỉnh: là tên gọi chung cho ba cơ quan quyền lực trung ương cao nhất thời phong kiến Trung Hoa, bao gồm Thượng Thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh và Trung Thư Tỉnh.

Đốc chủ của Đề Xưởng, Uông đại nhân - Uông Ấn, lại xuất hiện ở đây!

Diệp Tuy sững sờ nhìn hắn, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại một câu “Hắn vẫn còn sống, hắn vẫn còn sống”.

Đúng rồi, đúng rồi, nàng vừa mới tới tuổi cập kê chưa được bao lâu, giờ vẫn là Vĩnh Chiêu năm thứ mười tám, dĩ nhiên hắn vẫn còn sống!

Tiếng vó ngựa “lộc cộc” xa dần. Thẩm Văn Huệ đẩy Diệp Tuy đang ngẩn người, nhỏ giọng nói: “A Ninh, muội muốn chết hả, sao cứ nhìn chằm chằm ngài ấy thế? Muội biết ngài ấy là ai không?”

Diệp Tuy khẽ gật đầu, tất nhiên nàng biết hắn là ai, cũng từng gặp hắn vài lần.

Nhưng Thẩm Văn Huệ lại kinh hãi, vội vàng nhắc nhở: “Muội biết ngài ấy là ai thật sao? Là Uông đại nhân, đốc chủ của Đề Xưởng đấy! Muội đừng có hồ đồ, người này đáng sợ lắm, không chọc vào được đâu!”

Vừa nãy nàng cúi thấp đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh, liếc mắt thấy Diệp Tuy cứ ngây ra nhìn thẳng, trong lòng chỉ sợ con bé sẽ gây họa lớn. Uông đại nhân kia đâu phải là người có thể nhìn thẳng như vậy?

“May mà Uông đại nhân không chấp. Về sau đừng vô lễ như vậy nữa! A Ninh, muội tuyệt đối phải nhớ kĩ, có những người, ngay cả nhìn cũng tuyệt đối không được!” Thẩm Văn Huệ nhắc đi nhắc lại.

Diệp Tuy gật đầu lần nữa để Thẩm Văn Huệ yên tâm, nhưng ánh mắt lại mang theo sự mờ mịt.

Nhìn cũng không được... Uông đốc chủ quyền cao chức trọng đến mức này!

Cũng phải, hiện giờ Đề Xưởng vẫn tồn tại, hơn một nghìn đề kỵ vẫn chưa trở thành lịch sử. Uông đốc chủ chấp chưởng Đề Xưởng vẫn quyền hành ngập trời, chẳng ai có thể tước đoạt.

Vậy thì lại thế nào?

Ai có thể ngờ được, ba năm sau, kẻ dưới một người trên vạn người - Uông đốc chủ khuynh đảo triều chính sẽ uất nghẹn mà chết?

Và cũng chẳng ai có thể ngờ, ba năm sau, Đề Xưởng mà người người sợ hãi sẽ biến mất hoàn toàn?

Tới sinh nhật bốn mươi tuổi của nàng thì đã không còn ai nhắc đến nhóm đề kỵ từng uy danh vang xa nữa.

Nghĩ tới đây, cả người Diệp Tuy cứng đờ. Không sai, Uông đốc chủ chết, nhưng cả nhà họ Diệp còn chết sớm hơn hắn nhiều.

Nhà họ Diệp, nhà họ Diệp mà nàng sinh ra và lớn lên, cha mẹ nàng...

Đến tận bây giờ, tâm trí của Diệp Tuy mới hoàn toàn trở lại. Cuối cùng nàng tỉnh táo nhận ra: Nàng đã quay lại! Trở về hai mươi lăm năm trước!

Nàng muốn lập tức rời khỏi trường ngựa Thiên Ân, muốn lập tức về xem xem...

Nhà họ Diệp, nhà họ Diệp hơn hai mươi năm nàng chưa từng trở lại hiện giờ thế nào?

Đằng xa, ở nơi Diệp Tuy không nhìn thấy được, một đề kỵ thấp giọng hỏi: “Xưởng công, có gì không ổn ạ?”

Uông Ấn lắc đầu, hờ hững đáp: “Bổn tọa không sao.”

Cô gái nhỏ kia thế mà lại dám nhìn thẳng bổn tọa, đúng là can đảm…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status