Uông Xưởng Công

Chương 10 : Chương 10: Sự kiện ngoài ý muốn

Chương 10SỰ KIỆN NGOÀI Ý MUỐN

Chẳng mấy chốc đã tới ngày thi vào Nghi Loan Vệ.

Sáng sớm, Diệp Cư Tiêu đã dẫn Diệp Hướng Ngu và Diệp Hướng Chinh đến từ đường, yêu cầu họ thành tâm quỳ lạy trước bài vị tổ tiên các đời nhà họ Diệp, xin tổ tiên phù hộ cho.

Diệp Tuy cùng mẹ chờ bên ngoài từ đường, trông thấy Chu thị cũng dẫn theo con dâu bà ta - Tôn thị và một đám người hầu đi tới với khí thế hết sức phô trương.

Nói ra thì, trong nhà có con cháu tham gia thi vào Nghi Loan Vệ đúng là việc quan trọng thật, thế nhưng Chu thị làm quá lên thế này thì đúng là có phần long trọng thái quá.

Như thể Diệp Hướng Chinh đã thực sự vào Nghi Loan Vệ rồi…

Diệp Tuy rũ mi che giấu ánh mắt, bề ngoài trông có vẻ ngoan hiền đứng núp sau lưng cha mẹ, thậm chí không nói lời nào.

Tuy Đại phòng và Tam phòng bất hòa nhưng lại không thể nói rõ lí do thù hằn là gì. Hai chị em dâu Chu thị và Đào thị cùng chào hỏi nhau, giữ vẻ khách sáo ngoài mặt.

Đám người đợi chừng nửa khắc thì cửa từ đường được mở, ba ông cháu Diệp Cư Tiêu bước ra ngay sau đó.

Nét mặt Diệp Cư Tiêu khá nghiêm nghị, giọng điệu cũng rất nghiêm khắc, nói với Diệp Hướng Ngu và Diệp Hướng Chinh rằng: “Hai đứa đi thi lần này, nhất định phải phát huy toàn bộ bản lĩnh của mình, không được làm hỏng uy danh của tổ tiên!”

Dứt lời, ông ta đặc biệt liếc Diệp Hướng Ngu thêm cái nữa, không biết là đặt hy vọng vào hắn hơn, hay là vẫn không vui vì chuyện lúc trước.

Diệp Hướng Ngu và Diệp Hướng Chinh gật đầu đáp vâng, cùng bày tỏ ý chí và mong ông nội yên tâm.

Cuối cùng, Chu thị tiếp lời: “Ngu ca nhi, Chinh ca nhi, hai con hãy cố gắng thể hiện thật tốt nhé, tổ tiên nhất định phù hộ!”

Diệp An Thế và Đào thị không nói gì, chỉ nở nụ cười đầy khích lệ với Diệp Hướng Ngu.

Diệp Tuy thầm cảm khái, không kìm lòng được mà ngẩng đầu nhìn hàng câu đối viết bằng chữ Triện treo bên ngoài từ đường “Tùng Dương vọng tộc, lũy thế gia thanh” (Gia tộc đất Tùng Dương, đời đời nối tiếp danh tiếng).

Nhớ lại chuyện kiếp trước, khóe môi Diệp Tuy gợn lên vẻ mỉa mai, nàng thầm nghĩ: Tổ tiên phù hộ hay không thì nàng không biết, nhưng kẻ làm việc ác chắc chắn không có kết cục tốt đẹp!

Sau đó, Diệp Hướng Ngu và Diệp Hướng Chinh một trước một sau lên hai xe ngựa dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, nhanh chóng tiến về phía thao trường Đông Sơn.

Thao trường Đông Sơn nằm ở ngoại ô kinh thành, là nơi tổ chức kỳ thi vào Nghi Loan Vệ lần này. Bởi đây là tuyển chọn ngự tiền thị vệ nên không ai được phép xem cuộc sát hạch này, dù là người nhà của Thượng Thư đương triều, cũng chỉ có thể kiên nhẫn ở nhà đợi kết quả.

Nhìn hai người lên xe ngựa, Chu thị nhẹ lòng, phong thái càng thêm ung dung cao quý.

Bà ta chủ động tới gần Đào thị, cười nói: “Em dâu, có lẽ giờ Thân mới có kết quả sát hạch. Chi bằng muội đến viện Lan Đình cùng ta ngồi một lát, hai người chuyện trò thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn. Ý muội thế nào?”

Nghe Chu thị nói vậy, Đào thị sửng sốt. Không lầm chứ, chị dâu cả mời bà đến viện Lan Đình giết thời gian? Việc này quá kỳ lạ rồi.

Đào thị đang định từ chối, bỗng phát hiện góc áo của mình bị ai đó kéo nhẹ, tiếp đó liền nghe thấy Diệp Tuy nói nhỏ: “Mẹ, đi đi, lâu lắm rồi con chưa gặp Thân tỷ...”

Thân tỷ là chỉ con gái thứ Diệp Thân của Chu thị, chỉ lớn hơn Diệp Tuy vài tháng. Bọn họ cùng nhau theo học tại trường Khuê Học* của Kinh Triệu, trước đây cứ dăm ba ngày lại gặp một lần.

(*) Chú thích: Khuê Học là trường dạy học cho các tiểu thư khuê các của những gia đình quyền quý.

Song, ngày thường Diệp Tuy và Diệp Thân gần như không mấy qua lại, lúc này con bé lại nói như vậy...

Có lẽ trong thâm tâm A Ninh vẫn muốn chơi với bạn cùng lứa, nếu thế thì đến viện Lan Đình làm khách một chuyến cũng không sao, bà cẩn thận hơn là được.

Nghĩ thế, Đào thị bèn đáp lời Chu thị: “Vậy quấy rầy chị dâu rồi.”

Đào thị vừa dứt lời, Chu thị liền nở nụ cười: “Chị em dâu chúng ta không cần khách sáo. Bọn nhỏ cũng đã lớn cả, sau này chúng ta phải năng qua lại hơn mới đúng.”

Ngay cả Tôn thị khi nghe thấy lời này cũng kinh ngạc nhìn Chu thị, bụng nghĩ: Ngày thường mẹ chồng ghét nhất là người của Tam phòng, chuyện hiện tại là sao?

Chu thị phớt lờ phản ứng của con dâu, vẫn cứ cười tít mắt mời Đào thị cùng đi đến viện Lan Đình.

Diệp Tuy ngoan ngoãn theo bên cạnh Đào thị, tất nhiên thấy rõ vẻ tươi cười không ngớt của Chu thị.

Xem ra, bác gái nàng đang có tâm trạng rất tốt. Vừa hay, tâm trạng của nàng cũng thế. Vậy thì cùng xem tâm trạng của ai có thể tốt đến giây cuối cùng đây.

Như Chu thị đã nói, mọi người tụ họp cùng nhau tán gẫu cười cười nói nói nên thời gian trôi qua rất nhanh.

Chỉ nháy mắt, Đào thị và Diệp Tuy đã ở viện Lan Đình một canh giờ, thấy sắp tới giờ cơm trưa, Đào thị nghĩ bọn họ cũng nên cáo từ. Bà đang định mở lời thì nghe thấy tiếng chạy gấp gáp truyền đến, cùng lúc nghe thấy nô tỳ gấp gáp bẩm báo: “Đại phu nhân, không hay rồi, thiếu gia xảy ra chuyện rồi!”

Đào thị thất kinh, đứng phắt dậy, tay chân không kìm được mà phát run. Thiếu gia xảy ra chuyện rồi, là thiếu gia nào? Không phải là Ngu nhi của bà chứ?

Chu thị vẫn ngồi yên, nét mặt không chút hốt hoảng, một thoáng vui vẻ lóe lên trong mắt, nhưng bề ngoài lại giả vờ lo lắng: “Sợ hãi như vậy còn ra thể thống gì nữa! Mau nói tỉ mỉ, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Diệp Tuy bắt được ý cười lóe lên trong mắt Chu thị, thầm ngẫm nghĩ: Chu thị vui mừng thế kia, chắc còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?

Nha hoàn quỳ “phịch” xuống đất, sợ đến nỗi sắp phát khóc, nói đứt quãng: “Trên đường đến thao trường Đông Sơn... xe ngựa tự dưng bị lật... Lục thiếu gia bị đè gãy... gãy chân ạ.”

Chu thị thình lình đứng dậy, hai mắt trợn to, nghiêm giọng quát: “Nói cho rõ ràng! Là thiếu gia nào?”

Lúc này, bà ta hoảng loạn cực độ, tay chân run rẩy, thiếu chút nữa là không đứng nổi. Nhất định bà ta đã nghe nhầm, chắc chắn là nghe nhầm rồi! Sao lại là Lục thiếu gia? Rõ ràng... rõ ràng Ngu ca nhi đứng hàng thứ năm cơ mà!

Đầu của nha hoàn gần như dán trên mặt đất, trả lời một lần nữa: “Là Lục thiếu gia ạ. Ngũ thiếu gia không sao cả.... Nhị quản gia đã cho người khiêng Lục thiếu gia về...”

“Ầm” một tiếng, Chu thị ngã người xuống ghế, môi mấp máy liên hồi nhưng không nói nổi nên lời.

Lục thiếu gia gặp chuyện, Ngũ thiếu gia không sao... Sao Ngu ca nhi có thể không bị gì? Chu thị vô thức nhìn về phía Đào thị, lại phát hiện người kia cũng đang rất khiếp sợ, hiển nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra.

Ngay sau đó, Chu thị gắng gượng đứng lên, lảo đảo chạy ra ngoài.



Không, không phải vậy, bà ta muốn tận mắt trông thấy Chinh nhi, nhất định là nhìn nhầm rồi...

Bà ta không thể tin nổi, càng không thể chấp nhận được sự thật: Chính bà ta đã tìm người làm gãy chân con trai mình!

Diệp Tuy dửng dưng quan sát Chu thị, trong lòng không hề gợn sóng.

Nàng há có thể không biết dụng ý mời mọc nhiệt tình của Chu thị? Không cần phải nghi ngờ, Chu thị chắc chắn đã biết sẽ xảy ra chuyện và muốn được tận mắt nhìn thấy nước mắt và sự đau buồn của mẹ nàng.

Chỉ có như thế, bà ta mới cảm nhận được niềm vui tột độ.

Thật đáng tiếc, bà ta không thể toại nguyện...

Trái lại Diệp Tuy kín đáo xem được một vở kịch hay. Nàng thúc đẩy mẹ đến viện Lan Đình cũng bởi muốn tận mắt nhìn thấy sự đau đớn của Chu thị. Nàng không thể không thừa nhận: Chuyện này thực sự quá thỏa mãn, thậm chí nàng còn muốn cười to thành tiếng!

Diệp Tuy lạnh lùng nhìn bóng lưng Chu thị, trong mắt không có chút đồng cảm nào, ngược lại còn hiện vẻ tàn nhẫn đáng sợ.

Tất cả những điều nằm trong kế hoạch của Chu thị hẳn là nên xảy ra với anh trai nàng. Nhưng kẻ bị gãy chân lại là Diệp Hướng Chinh, là con trai của chính Chu thị đã nhận hết tất cả!

Nếu như... Chu thị không độc ác đến thế, chỉ cần trong lòng bà ta có chút không đành lòng, có chút lương thiện thì con trai bà ta sẽ không bị gãy chân.

Chu thị làm việc tuyệt tình, bà ta có ngày hôm nay là do bà ta gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu!

Còn Diệp Tuy, chẳng qua là tương kế tựu kế thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status