Uông Xưởng Công

Chương 102 : Chương 102ĐIỀM BÁO

Nét mặt Diệp An Cố rất bình tĩnh, không tỏ ra vui mừng hay xúc động gì cả. Ông quan sát Diệp An Thế từ trên xuống dưới, thấy trên người em trai mình không có vết thương lớn, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nói: “Nhà họ Diệp là danh gia vọng tộc, nói lời trượng nghĩa, bênh vực lẽ phải là điều nên làm, nhưng cũng phải có kế sách vẹn toàn, hành động lỗ mãng chỉ tổ rước họa cho gia tộc. Qua chuyện này, chắc hẳn đệ cũng đã hiểu, về sau làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận.”

Diệp An Thế gật nhẹ đầu, khiêm tốn nghe lời dạy bảo. Mười ngày qua ở trong ngục, ông đã suy nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ đến những lời anh trai ông vừa nói, bây giờ lại càng thấm thía.

Ông không hối hận về việc đứng ra bênh vực cho Khúc Công Độ, nhưng Nhị ca ông nói không sai, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, bằng không sẽ chỉ mang đến tai vạ, giống như lần này.

Suy nghĩ này theo ông đến tận lúc về tới nhà họ Diệp. Sau khi nhìn thấy vợ con, suy nghĩ càng thêm kiên định.

Lúc còn trong ngục, ông từng nghĩ, việc mình bị giam vào nhà lao hẳn sẽ khiến người nhà lo lắng, gây rắc rối cho họ. Nhưng tận mắt thấy vợ và con gái mình hốc hác hẳn đi, ông mới phát hiện bản thân suy nghĩ vẫn quá nhẹ nhàng.

Vợ ông như đã già đi vài tuổi, con gái lại như bỗng trở nên chín chắn hơn, không cần nghĩ tỉ mỉ cũng biết khoảng thời gian vừa qua, vợ con ông đã phải chịu biết bao khổ sở.

Người thân đâu chỉ lo lắng không thôi? Chắc hẳn nếu có thể, họ cũng sẽ nóng lòng mong muốn chịu giam cầm thay ông cũng nên?

Làm quan, ông trung thành với triều đình.

Làm một hiền thần, ông không hổ thẹn với lương tâm mình, không hổ thẹn với triều đình và cũng không hề hối hận.

Nhưng làm người chồng, người cha, ông lại thấy hổ thẹn trong lòng.

Ông là chủ của Tam phòng, đáng lẽ phải tạo ra một khoảng trời che mưa chắn gió cho vợ con, để gia đình có thể bình an vui vẻ. Nhưng chính hành động của bản thân lại mang đến sóng gió, suýt nữa đã phá hủy cả nhà.

Nghĩ đến đây, trong lòng ông lập tức ngập tràn áy náy, quả thực cảm thấy rất có lỗi. Cho dù ông được tiếng là thanh quan ở bên ngoài, thì được cái gì chứ?

Cảm nhận được sự áy náy trong mắt Diệp An Thế, Diệp Tuy bèn tiến lên nắm lấy vạt áo ông, nhìn ông với đôi mắt sáng, vui vẻ nói: “Cha, cha trở về là tốt rồi, điều này quả thực là quá tốt rồi! Chúng con đều cảm thấy tự hào về cha!”

Diệp Tuy vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Diệp Hướng Ngu.

Hiểu được ý của Diệp Tuy, Diệp Hướng Ngu cũng tiếp lời: “Đúng vậy ạ, con rất tự hào về cha! Nếu như tương lai con ra làm quan, nhất định sẽ lấy lời nói và hành động của cha làm chuẩn mực!”

Những điều hắn vừa nói không phải lời trái lương tâm. Có người cha như thế này, có lời nói và hành động của ông dẫn đường, đây là cái phúc của hắn.

Hai mắt Đào thị đỏ hoe, bà dịu dàng nói: “Tướng công, tuy Tam phòng gặp phải chút khó khăn, nhưng đều đã qua rồi. Ông không cần phải áy náy, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi…”

Đào thị đương nhiên hiểu tính nết chồng mình, đây cũng là điều mà trước giờ bà luôn kính trọng ở ông. Dù cho phải lo lắng sợ hãi, nhưng sao bà có thể trách ông được?

Nghe vợ con an ủi, Diệp An Thế cảm thấy trong lòng lâng lâng, nhất thời không nói nên lời, nhưng ánh mắt lại càng thêm kiên định.

Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, ông vẫn chọn đứng ra lên tiếng vì Khúc Công Độ, nhưng trước khi làm việc đó, ông sẽ trấn an vợ con để họ không bị bất ngờ mà lo lắng.

***

Việc Diệp An Thế bình an rời khỏi Đề Xưởng khiến cả nhà họ Diệp xôn xao.

Tam phòng vui mừng khôn xiết đương nhiên không cần phải bàn cãi, còn những người khác lại kẻ vui người buồn.

Trong Phật đường tĩnh mịch của nhà họ Diệp, ma ma quản sự bẩm báo: “Lão phu nhân, Tam gia đã bình an trở về. Người không ra khỏi Phật đường tới thăm Tam phòng một chút sao?”

Kế thị im lặng lần chuỗi tràng hạt như thể không nghe thấy, miệng vẫn lẩm nhẩm niệm Phật, vẫn mang vẻ mặt trầm lặng như mấy chục năm qua, giống như tượng Bồ Tát trên cao kia, không vì chuyện thế gian mà ưu phiền.

Ma ma quản sự bẽ mặt, không nói gì nữa, chỉ bĩu môi, nhìn Kế thị như nhìn quái vật.

Bà ta chưa từng gặp vị lão phu nhân nào kỳ quái thế này. Rõ ràng là người có con cái mà lại giống như không có, chuyện gì cũng mặc kệ, chẳng hỏi han tới.

Lúc trước, khi Nhị gia từ nhà tổ ở Tùng Dương trở về, còn hỏi tình hình của Nhị gia. Đến lượt Tam gia bị giam vào nhà lao thì lại một lòng một dạ tụng kinh niệm Phật trong Phật đường.

Tam gia bình an trở về, cũng không thấy lão phu nhân có vẻ gì là xúc động, thật là kỳ lạ.

Thế gian sao lại có người như vậy chứ? Ma ma quản sự cũng đã làm mẹ, nên cảm thấy thật sự khó hiểu.

Có điều, chuyện của chủ nhân thì có liên quan gì đến bà ta?

Nghĩ vậy, bà ta liền cất bước ra khỏi Phật đường, trong lòng thầm nghĩ xem nên làm thế nào để rời khỏi cái nơi có bầu không khí nặng nề này sang chỗ khác.

Sau khi bà ta rời đi, động tác lần chuỗi tràng hạt của Kế thị dần chậm lại.

Một cái rũ mi, ánh mắt liền trở nên không giống ngày thường.

Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi…

***

Biết Diệp An Thế đã bình an trở về, Chu thị miễn cưỡng nở nụ cười, sai Tùng ma ma đưa tặng cho Tam phòng một hòn non bộ bằng ngọc để tỏ ý chúc mừng.

“Phu nhân, lão nô nghe nói, Tam gia trong cái rủi có cái may, nhận được không ít lời khen ngợi của quan viên trong triều vì chuyện này. Nói Tam gia không làm mất danh tiếng nhà họ Diệp…” Tùng ma ma nhỏ giọng bẩm lại tin tức mới nhất cho Chu thị.

Chu thị nghe xong càng thêm bực mình, nóng nảy nói: “Được rồi, được rồi, ta nghe những chuyện này liền đau đầu. Ngoài chuyện của Tam phòng ra, không còn chuyện khác để nói sao? Bên lão thái gia có tin tức gì không?”

Tùng ma ma vội vàng đáp: “Nghe nói tuy lão thái gia có đi đón Tam gia nhưng đã răn dạy Tam gia trước mặt mọi người, cũng không tặng cho Tam phòng bất cứ thứ gì.”

Sắc mặt Chu thị bấy giờ mới dịu đi phần nào. Xem ra, lão thái gia vẫn không lấy làm vui lòng với Tam phòng, cho dù Diệp An Thế có làm gì thì cũng sẽ không thay đổi được điều này.

Đáng tiếc… Chu thị nhớ lại chuyện mấy vị trưởng bối trong tộc bí mật đến đây, ánh mắt không khỏi lộ vẻ ảo não.

Đáng tiếc cục diện trong triều thay đổi quá nhanh, Khúc đại nhân cuối cùng lại bình an vô sự. Nếu không, Diệp An Thế chắc chắn chẳng thoát khỏi kết cục bị khai trừ khỏi dòng họ, chỉ thiếu một chút nữa thôi!

“Haiz…” Chu thị bất đắc dĩ thở dài, mệt mỏi day hai đầu lông mày.

Để mà nói ai trong nhà họ Diệp khó chịu nhất khi Diệp An Thế bình an trở về, chắc chắn lại chẳng phải là phu nhân Chu thị, mà là Diệp Hướng Chinh, con trai của bà ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status