Uông Xưởng Công

Chương 115 : Chương 115THU HÚT LẪN NHAU

Nhà họ Thẩm hôm nay rất náo nhiệt, ngoài buổi yến hội dành cho các cô nương khuê phòng tổ chức ở vườn mai ra, còn có một yến hội khác dành cho các sĩ tử.

Bởi vì chuyện các sĩ tử làm ra bản “Thỉnh cầu nghìn sĩ tử” nên nhà họ Thẩm lấy danh nghĩa thưởng trà ngày xuân mời một vài sĩ tử đến phủ, tỏ ý muốn kết giao và cất nhắc.

Trong đó có cả Cố Chương của nhà họ Cố ở Nam Bình.

Dĩ nhiên, với danh vọng và thế lực của nhà họ Cố ở Nam Bình, nhà họ Thẩm không cần phải cất nhắc.

Thậm chí, khi biết Cố Chương dự tiệc, Thẩm Túy Sơn còn cảm thấy khá bất ngờ.

Nhà họ Cố ở Nam Bình là vọng tộc mấy đời, đến thế hệ hiện tại lại có hai người cháu có phong thái vô cùng vượt trội.

Người thứ nhất là công tử Chu Sa - Nhị thiếu gia Cố Nhiễm, người thứ hai là công tử Thanh Yến - Cố Chương.

Đối với các vị phu nhân và các cô nương ở Kinh Triệu mà nói, công tử Chu Sa - Cố Nhiễm quen thuộc hơn. Tuy trước đây có điều tiếng không hay, nhưng lời đồn khó phân biệt thật giả, Cố Nhiễm chung quy vẫn là công tử Chu Sa có danh tiếng.

Còn về Cố Chương... Thẩm Túy Sơn cho rằng hiện tại rất khó để đánh giá cụ thể về người này. Mặc dù bao năm qua Cố Chương không quá nổi bật ở Kinh Triệu, nhưng trong thâm tâm những quan viên như Thẩm Túy Sơn lại chẳng dám xem nhẹ hắn.

Một phần là bởi địa vị của nhà họ Cố ở Nam Bình, một phần cũng vì cả bản thân Cố Chương.

Nghe nói năm mười tuổi, lúc gặp cao tăng chùa Đại Ân, Cố Chương đã từng hỏi: “Đại sư, con chỉ mong thiên hạ thái bình, Phật có thể phù hộ cho con không?”

Một cậu bé mới mười tuổi mà đã có suy nghĩ sâu xa như thế.

“Chỉ mong thiên hạ thái bình”, chí hướng cao xa này khiến không ít người cảm thấy xấu hổ.

Bởi vậy, Cố Chương mới được thế tục gọi bằng cái tên “công tử Thanh Yến”.

Tiếc rằng, càng lớn tuổi, công tử Thanh Yến càng kín tiếng, những năm qua chẳng mấy khi nghe được chút tin tức. Mãi đến khi có sự kiện bản “Thỉnh cầu của nghìn sĩ tử” vừa rồi.

Thì ra, người đề xuất bản thỉnh cầu này chính là công tử Thanh Yến - Cố Chương.

Trong lúc tình hình vẫn đang ở xu thế khó lường, Cố Chương đã kiên trì cầu xin cho Khúc Công Độ.

Chuyện này khiến không ít quan viên phải cảm thán một câu “Hậu sinh khả úy*”, đồng thời khơi gợi lên lòng yêu mến nhân tài dành cho Cố Chương.

(*) Hậu sinh khả úy: Lớp người trẻ, đi sau tài giỏi vượt xa thế hệ cha ông.

Đánh giá về Cố Chương, Thẩm Túy Sơn và đại đa số các quan viên đều nhất trí rằng, đây là một chàng trai trẻ hiếm có.

Thẩm Túy Sơn thật sự không ngờ, Cố Chương lại chủ động đến tham gia yến hội nhà họ Thẩm. Dù sao, vốn dĩ ông cũng chỉ mời một vài sĩ tử bần hàn mà thôi, chưa từng nghĩ tới việc Cố Chương sẽ đến.

Ông đâu có biết, lần này Cố Chương xuất hiện không phải vì yến hội nhà họ Thẩm, cũng không phải vì lang trung Công Bộ Thẩm Túy Sơn ông, mà là vì một cô nương.

Cô nương đó chính là Diệp Tuy.

Cố Chương đã âm thầm điều tra Diệp Tuy từ lâu, biết được nàng khá thân thiết với cô nương nhà họ Thẩm. Hắn ta đoán được nàng nhất định sẽ tham gia yến hội lần này của nhà họ Thẩm.

Sau khi trong nhà bàn bạc và chọn kết thông gia với Tam phòng nhà họ Diệp, chân dung của Diệp Tuy được âm thầm vẽ lại và được đưa đến nhà họ Cố từ năm trước.

Tuy Cố Chương đã nhìn thấy tranh chân dung của Diệp Tuy, thế nhưng tranh vẽ suy cho cùng cũng chỉ là tranh vẽ, không thể nghe được giọng nói, nhìn được dáng điệu của người thực. Vì thế, hắn ta muốn đích thân gặp mặt Diệp Tuy, cũng tiện thể làm một việc.

Làm gì, Diệp Tuy sẽ biết ngay thôi...

***

Giờ Thân, yến hội nhà họ Thẩm kết thúc.

Diệp Tuy bảo Diệp Khởi và Diệp Trản về xe ngựa đợi trước, nàng còn nói chuyện với Thẩm Văn Huệ một lúc rồi mới rời khỏi vườn mai.

Không ngờ vừa bước ra khỏi cửa thùy hoa, liền có một chú chó con sủa “gâu gâu” chạy về phía nàng.

Diệp Tuy giật mình, phát hiện đó là một chú chó con vô cùng đáng yêu.

Chú chó này có bộ lông đẹp tuyệt, trên đầu còn cột một sợi dây, đây là giống chó Tây Thi* cực kỳ quý giá!

(*) Chó Tây Thi, tên gọi khác: Chó sư tử (Shih Tzu), vốn sinh trưởng ở Trung Quốc, bắt nguồn từ thế kỷ 17. Loài này ban đầu sống ở Tây Tạng, được nuôi làm chó giữ nhà trong những chùa miếu của Lạt Ma (thầy tu ở Tây Tạng). Nhiều vị vua ở Trung Quốc và Mông Cổ coi chó Shih Tzu là linh vật, có khả năng mang lại sự thịnh vượng và thái bình.

Chú cho chạy quanh Diệp Tuy mấy vòng, sau đó nằm xuống, đôi mắt tròn đen láy nhìn nàng tỏ vẻ lấy lòng.

Mắt Diệp Tuy sáng lên, trong mắt không giấu nổi sự yêu thích. Từ nhỏ nàng đã thích những con vật nhỏ có lông, cảm thấy chúng vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu, điều này dễ dàng chạm đến đáy lòng nàng.

Kiếp trước, sau khi trở thành lão thái quân nhà họ Cố, nàng cũng từng nuôi mấy con chó nhỏ, trong đó có một con thuộc giống Tây Thi mà Thái Ninh Đế cố ý tìm cho nàng. Hiện tại, bỗng nhiên nhìn thấy chú chó Tây Thi này, nàng dường như không cưỡng lại được sự chú ý. Hai mắt nàng cứ dán mắt vào chú chó con, rất muốn cúi xuống để bế nó lên.

Thế nhưng, nàng không làm gì cả mà chỉ nhíu mày lại.

Nàng khá thân với Thẩm Văn Huệ, nhưng chưa từng nghe nói nhà họ Thẩm có nuôi chó.

Giống chó Tây Thi quý giá này, sao lại xuất hiện ở cửa thùy hoa?

Hiểu tính người như chó Tây Thi sao lại chỉ lượn vòng quanh chân nàng? Đây là chó của ai?

Nàng còn chưa nghĩ ra, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã bước tới đằng sau, có người sốt sắng hô: “Viên Viên, Viên Viên, mày ở đâu? Mau ra đây, mau ra đây!”

Vừa nghe thấy tiếng gọi, chú chó Tây Thi đang nằm bò bên chân Diệp Tuy lập tức nhỏm dậy.



Nó vẫy đuôi, kêu “ư ử”, nhưng vẫn chẳng rời khỏi chân nàng.

Hiển nhiên, “Viên Viên” là tên của chú chó con này rồi, tại sao nó còn chưa chạy đi tìm chủ nhân nhỉ?

Diệp Tuy quay đầu lại theo bản năng để xem người kia là ai. Ngay lập tức, con ngươi trong mắt nàng co lại, tất cả sự vui vẻ nháy mắt biến mất sạch.

Người đến là một công tử trẻ tuổi, vóc dáng cao ráo, diện mạo tuấn tú trong sáng tựa như gió mát trăng thanh khiến người ta thấy dễ gần.

Cho dù vẻ mặt hắn đang lo lắng, nhưng phong thái cao quý không hề giảm bớt, chỉ khiến người ta lấy làm tò mò không biết hắn lo lắng điều gì.

Thậm chí, sẽ có người muốn bước lên vuốt ve đôi lông mày đang nhíu chặt của hắn, muốn giải quyết khó khăn thay hắn.

Diệp Tuy biết điều này không hề khoa trương. Kiếp trước quả thực đã có người làm như vậy, còn muốn dâng hết tất cả những gì tốt đẹp nhất đến trước mặt hắn ta, để hắn ta vui vẻ.

Người đó chính là nàng!

Còn công tử cao quý kia chính là công tử Thanh Yến của nhà họ Cố - Cố Chương!

Tại sao Cố Chương lại xuất hiện ở đây?

Trùng hợp quá!

Trùng hợp đến mức Diệp Tuy có thể chắc chắn đây là màn “tình cờ gặp gỡ” được bố trí rất tỉ mỉ.

Có điều, Cố Chương làm vậy với mục đích gì?

Diệp Tuy khẽ rũ mắt xuống, chỉ sợ nàng mà nhìn hắn ta nhiều thêm một lúc nữa thôi sẽ khiến nàng không nhịn nổi, để lộ nỗi hận thấu xương nơi đáy lòng.

Kiếp trước, nàng đã tận mắt nhìn Cố Chương tắt thở, nhưng khi thời niên thiếu quay lại lần nữa, nhìn thấy Cố Chương trẻ tuổi, mối thâm thù trong quá khứ lại trào dâng, không cách nào kìm nén được.

Nàng không ngừng tự nhủ: Lúc này nàng vẫn chưa quen Cố Chương, tốt nhất là mãi mãi đừng quen biết…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status