Uông Xưởng Công

Chương 13 : Chương 13: Tý tý

Chương 13TỶ TỶ

Bấy giờ, Diệp Tuy đang thỉnh an mẹ mình ở viện Ánh Tú. Lúc nghe thấy có nội thị* trong cung đến, nàng không khỏi ngẩn người.

(*) Triều Đại An gọi thái giám là nội thị.

Trong cung... Đúng rồi, trong cung! Hiện giờ chị gái nàng vẫn là Thuần tần, nội thị nhất định là do tỷ ấy phái đến. Chắc chắn là như vậy!

Nàng đoán không sai, nội thị quả thực là tuân theo ý của Thuần tần - Diệp thị đến ban thưởng cho nhà họ Diệp, đồng thời truyền lời.

Thì ra, việc Diệp Hướng Ngu được chọn vào Nghi Loan Vệ đã truyền tới tận trong cung. Vì anh trai đã thể hiện quá xuất sắc nên ngay cả hoàng thượng cũng biết đến, còn ân chuẩn đặc cách cho Thuần tần gặp nhà mẹ đẻ.

Vị thái giám mặt mày nhẵn nhụi tướng mạo đôn hậu híp mắt cười nói: “Nô tài xin chuyền ý chỉ thay nương nương, mời phu nhân ba ngày sau tiến cung một chuyến. Đến lúc đó, thị vệ ở cửa cung sẽ cho đi qua.”

Đào thị đương nhiên cũng mỉm cười đáp lời lại. Hải ma ma ở bên cạnh biết ý, chớp thời cơ biếu y một túi bạc. Y tiện thể nhét bạc vào tay áo, động tác nhanh nhẹn gần như không nhìn ra, có thể thấy bình thường đã quá quen tay.

Nét cười trên mặt y lập tức càng thêm đậm, y gật đầu nói với Đào thị: “Phu nhân khách khí quá rồi. Vậy, nô tài về cung bẩm báo lại cho nương nương trước.”

Diệp Tuy nhận ra vị nội thị này rất quen mặt, cảm giác đã từng gặp ở đâu đó, nhưng hiện giờ không nhớ ra.

Cho tới khi y quay người rời bước, trông thấy dáng đi cùng tay cùng chân của y, ký ức của nàng liền trở nên rõ ràng.

Diện mạo đôn hậu, dáng đi cùng tay cùng chân, đây là Cầu Ân - đại hoạn quan thân tín bên cạnh hoàng thượng sau này.

Sau khi đốc chủ Đề Xưởng là Uông Ấn bỏ mạng, Cầu Ân xuất hiện, phất lên như diều gặp gió. Chỉ vài năm ngắn ngủi y đã trở thành người đứng đầu Nội Thị Tỉnh*, kiêm chức phó tướng quân của Nghi Loan Vệ.

(*) Nội Thị Tỉnh: Tại các triều nhà Tùy, nhà Đường, nhà Tống đặt ra cơ cấu Nội Thị Tỉnh do hoạn quan đảm nhiệm, trông coi các việc nội bộ ở trong cung đình.

Hoạn quan cầm binh. Đây là loại tôn vinh cỡ nào? Triều Đại An với hơn một trăm năm mươi năm lập nước cũng chỉ có hai người, ngoài Cầu Ân thì chính là vị Uông đốc chủ năm đó.

Uông đốc chủ từng là đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, tất nhiên khí thế của hắn mạnh hơn Cầu Ân nhiều. Tiếc thay, Uông đốc chủ chết khi tuổi còn đang trẻ, nhưng Cầu Ân lại vinh hoa quyền thế tới già. Điều này cho thấy: Cầu Ân may mắn hơn Uông Ấn nhiều.

Tuy nhiên, Diệp Tuy lại không biết một chuyện. Vào năm Vĩnh Chiêu thứ mười tám, Cầu Ân vẫn chỉ là một nội thị dưới bát phẩm, chuyên đi truyền chỉ và thông báo, từng nghe lệnh của chị gái nàng.

Nàng phân tích rất nhanh, rồi lập tức mở miệng: “Xin nội thị đại nhân chờ chút!”

Nàng nói xong, không chỉ khiến Cầu Ân dừng bước mà còn khiến Đào thị kinh ngạc: A Ninh gọi vị nội thị này lại là muốn làm gì?

Cầu Ân xoay người lại, nhìn thẳng vào Diệp Tuy thế nhưng vẫn cười híp mắt, hỏi: “Cô nương gọi nô tài lại không biết có gì sai bảo?”

Diệp Tuy tiến lên một bước, cắn môi nói với vẻ như thể hơi thẹn thùng: “Ta... ta muốn hỏi tỷ tỷ có khỏe không? Làm phiền ngài đi một chuyến này, ta... ta có mấy cân trà Diệm Khê, chi bằng tặng cho đại nhân...”

Diệm Khê không phải là loại trà hảo hạng, nhưng lại là thứ mà Cầu Ân - người đứng đầu Nội Thị Tỉnh yêu thích. Kiếp trước, rất nhiều người Đại An từ các nẻo chen chúc đi Diệm Khê hái trà. Ngay cả nhà họ Cố cũng có không ít con cháu cố ý thu mua loại trà này, chính là để lấy lòng Cầu Ân. Diệp Tuy sao có thể không có ấn tượng?

Hai mắt Cầu Ân lóe sáng, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, vẫn cười nói: “Thuần tần nương nương vẫn ổn cả. Cô nương đã có lòng, chỉ là nô tài còn có việc, thực sự không tiện nán lại. Về phần trà Diệm Khê, nô tài chỉ dám xin nhận tấm lòng của cô nương.”

Nói xong, y liếc Diệp Tuy một cái thật kĩ, lại chào từ biệt Diệp thị lần nữa sau đó mới cất bước. Lần này, y không dừng chân lại nữa.

Nhìn y rời đi, mặt Diệp Tuy lộ vẻ vô cùng thất vọng, nhưng không nói gì thêm. Mãi đến khi bóng dáng Cầu Ân mất hút, nàng mới khẽ cười.

Đúng lúc nàng không có trà Diệm Khê trong tay. Vừa rồi nói vậy chẳng qua vì muốn để lại ấn tượng cho Cầu Ân mà thôi. Có điều, hiện giờ mua mấy cân trà Diệm Khê cũng không khó, lúc nào cũng có thể tặng cho y được…

Nàng không biết kiếp này Cầu Ân có vận may của kiếp trước hay không. Nhưng nhờ mấy cân trà Diệm Khê mà tạo được mối quan hệ, về sau cho dù sự tình có thay đổi, cũng không tính là mạo hiểm.

Thấy nàng cười như vậy, Đào thị biết nàng đang nghĩ gì, không nhịn nổi cất giọng trách cứ: “A Ninh, trong nhà đâu có trà Diệm Khê? Vừa rồi con gọi nội thị lại như thế thật quá lỗ mãng!”

Diệp Tuy chỉ hồn nhiên cười, vờ ngốc không trả lời, cố ý hi hi ha ha che giấu chuyện này.

Đương nhiên Đào thị không dễ bị đánh lừa như vậy, nhưng nhìn đồ trong cung vừa ban thưởng liền nghĩ đến con gái lớn Diệp Tự đang ở chốn thâm cung, lòng liền ngẩn ngơ.



Bà nhẹ nhàng vuốt ve gấm vóc được ban thưởng, giọng nói hơi nặng nề: “Sắp được vào cung gặp Tự nhi rồi, cũng gần một năm chưa gặp...”

Nét mặt bà buồn vui xen lẫn, còn có sự hối hận khó có thể diễn tả, lệ dâng đầy mắt nhưng từ đầu chí cuối đều không chảy xuống.

Diệp Tuy đã bình tĩnh lại, không nhịn nổi bèn sán tới gần Đào thị, nhẹ giọng khuyên giải an ủi: “Mẹ, mẹ đừng lo, tỷ tỷ ổn lắm, sau này vẫn sẽ ổn mà...”

Tuy nàng nói vậy nhưng trong mắt ngập tràn đau thương, cõi lòng cũng tê tái.

Chị gái nàng... qua đời khi chưa đến hai mươi tuổi. Tỷ ấy mất lúc mới sinh con xong, thậm chí còn chưa kịp nhìn con của mình lấy một lần đã vĩnh viễn nhắm mắt xuôi tay.

Đây mãi mãi là nỗi đau và tiếc nuối, bất kể là với tỷ ấy hay với con của tỷ ấy. Cho dù về sau tỷ ấy được truy phong làm Ý Đức thái hậu thì cũng chẳng thể bù đắp được.

Mặc dù Diệp Tuy từng vô số lần phác họa dáng vẻ của chị gái mình thì vị hoàng đế trẻ tuổi anh minh vẫn rất nhiều lần hỏi riêng: “Dì, mẹ ta trông như thế nào? Có phải bà rất xinh đẹp, rất dịu dàng không?”

Lần nào nàng cũng gật đầu nhưng trong lòng không khỏi thầm chua xót, rơi nước mắt.

Vì Tam phòng bọn họ, tỷ ấy đã phải tiến cung năm mười lăm tuổi. Lúc còn sống, tỷ ấy phải cẩn trọng bước từng bước trong cung. Tuy sau khi mất, được hưởng hết tôn vinh, nhưng cuộc đời tỷ ấy thực sự là một bi kịch.

Diệp Tuy mau chóng bình tĩnh lại. Nàng đã trở lại thì tuyệt đối sẽ không để những bi kịch này xảy ra lần nữa. May thay, hiện giờ vẫn là năm Vĩnh Chiêu thứ mười tám, quan trọng hơn vẫn chưa đến tết Trung Thu.

Lúc này, còn non nửa tháng nữa chị gái mới bị phát hiện mang thai và còn cách... thời gian nhà họ Cố đến hỏi cưới nàng chưa đầy ba tháng.

Nghĩ đến nhà họ Cố, hận ý liền lướt qua trong đầu Diệp Tuy, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng chị gái, lòng nàng lại trở nên ấm áp. Nàng nhất định phải bảo vệ đứa bé này của chị gái, bảo vệ... Thái Ninh Đế sau này!

Người nhà họ Cố ở Nam Bình xa xôi, tạm thời vẫn có thể trì hoãn. Nhưng còn mười ngày nữa là tới Trung Thu, thời gian chị gái bị phát hiện mang thai đã gần ngay trước mắt. Nàng phải nghĩ cách giúp tỷ ấy vượt qua mối nguy này mới được.

Vì chị gái, vì cháu trai chưa chào đời của mình, nàng nhất định phải nghĩ ra cách!

Một lúc sau, nàng khẽ thở phào. Còn kịp, hết thảy vẫn còn kịp. Nàng đã thuận lợi đưa được anh trai vào Nghi Loan Vệ thì chắc chắn có thể bảo vệ chị gái bình an, nhất định là như vậy.

Ba ngày sau, tới ngày được vào cung, Đào thị đợi ở ngoài cửa cung từ sớm, theo sau bà là Diệp Tuy đang cúi đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status