Uông Xưởng Công

Chương 15 : Chương 15: Xưởng công

Chương 15XƯỞNG CÔNG

Ánh mắt Diệp Tuy vẫn dừng trên người Diệp Tự, trong bụng thầm nghĩ: Xem ra, tỷ ấy vẫn chưa nhận ra điều này. Ngẫm cũng phải, mới non nửa tháng, tỷ ấy lại không biết trước tương lai thì làm sao biết được bản thân đã mang thai?

Chỉ là, không biết thái y có y thuật cao siêu nào trong cung nào có thể nhìn ra tỷ ấy mang thai nhỉ?

Ánh mắt Diệp Tuy quá chăm chú, đến nỗi người bình thường cũng phát hiện được, huống hồ người thông minh như Diệp Tự. Thế là nàng ấy liền cười hỏi: “A Ninh, muội cứ nhìn bụng ta mãi thế, đang nghĩ gì vậy?”

Diệp Tuy cười hì hì, đáp: “Muội đang nghĩ khi nào tỷ sẽ sinh cho muội một đứa cháu trai. Tỷ tiến cung đã hơn bốn năm rồi, bao giờ mới có thai đây?”

Kiếp trước, trong bữa tiệc Trung Thu, chị gái nàng ăn cua xong lại uống rượu, kết quả đêm đó liền khó chịu. Sáng hôm sau, khi thái y tới thăm mạch bình an theo thông lệ thì phát hiện tỷ ấy mang thai.

Tỷ ấy vừa có thai đã bị phát hiện, đây không phải việc vui mà là tai họa. Sau khi hay tin tỷ ấy có thai thì vô số ám hại lần lượt kéo đến, đủ các thể loại thủ đoạn bẩn thỉu trong cung cấm, khó mà đề phòng được. Tỷ ấy phải dốc hết tinh thần và sức lực mới vượt qua nổi. Dù bảo vệ được cái thai trong bụng, nhưng cơ thể người mẹ lại cực kỳ gầy yếu, dẫn đến việc đứa bé sinh ra bị thiếu tháng. Lúc sinh ra cháu trai nàng đã yếu ớt và nhỏ hơn trẻ con bình thường rất nhiều.

Kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn chị gái gặp phải kiếp nạn ấy nữa.

Nghe Diệp Tuy nói vậy, Diệp Tự không nhịn nổi mà vuốt ve bụng mình. Có thai... Nàng sực nhớ đến lần hoàng thượng từng ở lại điện Lâm Hoa vào dạo trước, không chừng...

Ngay sau đó, Diệp Tự lắc đầu, chính mình cũng thấy buồn cười. Nguyệt sự của nàng phải gần nửa tháng nữa mới đến, có thai gì chứ, hiện giờ còn quá sớm để nghĩ tới.

Không ngờ, Diệp Tuy vẫn kiên trì nói tiếp: “Tỷ, muội cứ cảm thấy cháu trai bé nhỏ của muội đã ở trong bụng tỷ rồi đấy. Tỷ phải đặc biệt chú ý mới được. Muội từng nghe Huệ tỷ nói thái hậu nương nương là người nhân từ, nếu tỷ có chuyện gì thì có thể tới tìm người che chở.”

Lần này, Diệp Tự hơi kinh ngạc. Trong trí nhớ của nàng, A Ninh hiếm khi nghĩ được xa đến vậy, thế mà giờ lại con bé lại nói những lời này, xem ra em gái nàng đã hiểu chuyện hơn trước rất nhiều, thật sự đã tiến bộ.

Đào thị cũng vui vẻ gật đầu, nói: “Sau khi A Ninh cập kê, mẹ cũng dạy thêm cho con bé không ít chuyện, bây giờ cũng trở nên hiểu chuyện rồi. Tự nhi, thân thể mình tự con phải biết rõ. A Ninh nói đúng đấy, hết thảy đều phải cẩn trọng mới được.”

Lời mẹ nói, Diệp Tự cũng tán thành, trong lòng bỗng nảy sinh chút mong mỏi và cảnh giác. Người ta thường nói trẻ con sẽ có dự cảm, nhỡ đâu lời của A Ninh là thật thì sao?

“Tỷ, muội nghe nói người mang thai không thể ăn cua, tỷ nhất định phải chú ý nhé!” Diệp Tuy nói tiếp.

Nhắc đến mức này là đủ rồi. Nàng biết so với mình, chị gái nàng thông minh và chín chắn hơn nàng. Một khi tỷ ấy đã cảnh giác nhất định sẽ có sắp xếp.

Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã tới giờ mẹ con Đào thị phải xuất cung. Tất nhiên không cần nói kĩ cũng biết lúc đó lưu luyến thế nào. Khi Diệp Tuy rời khỏi điện Lâm Hoa, tâm trạng nàng cũng khá nặng nề.

Không ngờ, ngay khi họ sắp ra khỏi cửa cung thì gặp phải một người.

Đốc chủ Đề Xưởng - Uông Ấn.

Uông đốc chủ mặc trang phục Minh Xà màu đỏ, thắt lưng không mang đao. Dung mạo tuyệt đẹp như thể thần tiên, tuy nhiên nét mặt vẫn rất lãnh đạm. Sát khí kinh hồn trên người cũng đã được thu lại, theo sau vẫn là vài vị đề kỵ.

Đúng rồi, Uông đốc chủ không chỉ quản lý Đề Xưởng mà còn là đại hoạn quan quyền hành khuynh đảo triều chính và dân gian, đương nhiên có quyền ra vào cung cấm rồi. Hắn xuất hiện ở đây cũng là lẽ thường tình.

Nhưng Diệp Tuy không ngờ có thể gặp lại hắn nhanh như vậy. Uông đốc chủ quyền cao chức trọng, người bình thường khó mà gặp được một lần. Kiếp trước, nàng cũng chỉ gặp hắn có vài lần mà thôi, còn chẳng được nói chuyện tử tế.

Sao bây giờ lại khéo thế? Có điều, hẳn là Uông đốc chủ không có ấn tượng gì với nàng đâu nhỉ...

Bấy giờ, hai tiểu nội thị dẫn đường cho mẹ con nàng đã lùi sang một bên để tránh đường. Cả người Đào thị thoáng cứng lại, nhưng vẫn tiến lên chào hỏi: “Diện kiến đốc chủ!”

Đào thị hơi thấp thỏm trong lòng. Nghe nói Uông đốc chủ tính tình hung ác nham hiểm, vui buồn thất thường, nhưng bà và Uông đốc chủ lại ngẫu nhiên gặp phải trên đường, cất lời chào như này cũng không biết có đúng hay không.

Uông Ấn dừng bước, khẽ gật nhẹ đầu, hờ hững đáp: “Diệp Tam phu nhân không cần khách sáo!”

Hắn cai quản Đề Xưởng, tai mắt trải rộng khắp Kinh Triệu, đương nhiên nắm rõ tình hình gia đình các quan viên trong triều. Vị Diệp Tam phu nhân này là vợ của giám thừa Thiếu Phủ Giám - Diệp An Thế, là mẹ đẻ của Thuần tần trong cung.

Diệp An Thế làm việc và làm người không tồi. Nghe nói con trai đã gia nhập vào Nghi Loan Vệ, ngay cả hoàng thượng cũng khen ngợi, chắc bởi vậy nên Diệp Tam phu nhân mới được vào cung.

Ánh mắt Uông Ân dừng lại trên người cô gái nhỏ bé bên cạnh Đào thị. Hắn có trí nhớ cực tốt, nên nhớ ra ngay đã từng gặp nàng ở đâu.

Thì ra cô gái nhỏ dám nhìn thẳng bổn tọa ở trường ngựa Thiên Ân là người nhà họ Diệp. Có thể theo Diệp Tam phu nhân vào cung thăm Thuần tần, cô gái nhỏ này... hẳn là em gái ruột của Thuần tần.

Vẻ mặt Uông Ấn vẫn thản nhiên như thường, nhưng lại cố ý liếc nàng thêm cái nữa, thầm nghĩ: Bổn tọa đã rất lâu rồi không gặp được một cô gái nhỏ nào can đảm thế này.

Diệp Tuy biết Uông Ấn đang quan sát mình, bèn hơi cúi đầu thấp xuống. Sự hiện diện của Uông đốc chủ không mạnh mẽ, thậm chí có thể nói là nhạt nhòa khó phát hiện. Nhưng nàng lại có cảm giác nguy hiểm vô cùng, tựa như rắn độc đang rình mồi.

Tuy nhiên, trong lòng nàng không hề sợ hãi, dẫu sao nàng cũng đã trải qua một kiếp người. Còn biết một số bí mật mà người khác không biết, nên dĩ nhiên thái độ với Uông đại nhân cũng khác với người bình thường. Ngay lúc này, khi đối mặt Uông đại nhân oai nghiêm đáng sợ, vậy mà nàng chỉ nghĩ đến kết cục cuối cùng của hắn.

Uông đốc chủ... Nghe nói lúc hắn chết là vạn tiễn xuyên tim, không tìm thấy nổi một miếng da lành lặn trên cơ thể. Chỉ cần nghĩ tới điều này, nỗi sợ hãi của nàng thoáng chốc tiêu tan.

Nói cho cùng, đối với nàng, cho dù là Uông đốc chủ quyền thế ngập trời, hay Đề Xưởng âm u đáng sợ đều là người và chuyện của mấy chục năm trước. Mọi người sợ hãi bởi vì không biết, nhưng biết rồi sẽ không sợ hãi nữa. Cho dù hiện giờ ai nấy nghe đến Đề Xưởng mặt mày đều biến sắc, song nàng vẫn có thể trấn tĩnh lạ thường.

Dẫu biết kiếp trước và kiếp này không giống nhau, nhưng kiểu quan niệm thâm căn cố đế này rất khó thay đổi.

Chưa kể Uông đốc chủ thế nào thì có liên quan gì đến nàng? Nàng nên lo cho nhà họ Diệp thì hơn. Đột nhiên Diệp Tuy nghĩ đến một chi tiết: Bởi sự trở lại của nàng đã thay đổi không ít chuyện, vậy trong bụng của chị gái nàng vẫn sẽ có cháu trai của nàng chứ?

Nàng nghĩ đến thất thần, hoàn toàn không để ý tới còn có một Uông đốc chủ quyền hành nghiêng ngả triều chính đang ở trước mặt. May thay Uống Ấn chỉ liếc nàng thêm một cái, sau đó dẫn mấy đề kỵ tiếp tục vào trong cung.

Hắn vừa rời đi, cảm giác áp lực đè nén liền biến mất, Diệp Tuy vẫn chưa để ý đến, nhưng Đào thị lại nhẹ cả lòng. Có điều bà vẫn mím chặt môi, không nói lời nào, chỉ là bước chân ra khỏi cung lại không khỏi nhanh hơn.

Đến tận khi lên xe ngựa về phủ, Đào thị mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm giọng nhắc nhở: “A Ninh, người vừa rồi là Uông đại nhân, đốc chủ của Đề Xưởng, theo sau ngài ấy là đề kỵ. Về sau trông thấy người của Đề Xưởng thì con phải tránh xa hết mức có thể, tuyệt đối không thể chọc vào bọn họ...”



Bóng dáng đỏ rực ban nãy lại hiện ra trong đầu Diệp Tuy, nàng gật đầu đáp: “Mẹ, con biết rồi! Mẹ yên tâm!”

Cô nương chốn khuê phòng như nàng thì có thể trêu chọc gì đến Đề Xưởng và Uông đốc chủ cơ chứ? Nhưng mẹ đã lo lắng dặn dò, nàng vâng lời là được.

Xe ngựa chở họ thong thả đi về hướng phủ nhà họ Diệp, hai mẹ con gái không ngừng nói về chuyện của Diệp Tự. Chẳng mấy chốc, Diệp Tuy đã bỏ quên bóng dáng màu đỏ rực kia lại phía sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status