Uông Xưởng Công

Chương 158 : Chương 158ĐỌ SẮC

Như vậy, Diệp Cư Tiêu có thể giữ được thể diện cả trong lẫn ngoài, bao nhiêu cái tốt đều chiếm hết, ở đâu ra chuyện hời thế này?

Uông Ấn “à” một tiếng rồi nói: “Diệp Cư Tiêu vốn là người thực dụng, hết cách.”

Chỉ cần mỗi ngày cô gái nhỏ có thể cùng hắn thưởng trà Diệm Khê, thì chút tính toán nhỏ nhoi này của ông ta cũng chẳng đáng là bao. Huống hồ, hắn nắm giữ Đề Xưởng nhiều năm như vậy, mấy quan viên của Ngự Sử Đài* đều không dám vạch tội hắn, vậy giờ hắn phải nhận chút chỉ trích từ hoàng thượng mới được.

(*) Ngự Sử Đài: là cơ quan chuyên làm công việc giám sát ở triều đình, can gián nhà vua, đàn hặc các quan lại nhằm giữ gìn kỷ cương phép nước.

Đề Xưởng vốn khiến người người sợ hãi, Uông Ấn lại là kiểu độc đoán ép buộc người khác, để thiên hạ cho rằng hắn bức ép nhà họ Diệp thì có sao?

Thanh danh có là gì?

Cô gái nhỏ chắc cũng nghĩ như vậy, đúng không? Nếu không thì nàng đã không tự nguyện hủy hoại dung mạo chỉ vì người nhà của nàng… Diệp Cư Tiêu không cần phải lo, có điều cha mẹ và anh trai của nàng sẽ nghĩ sao đây?

Đối vối Uông Ấn, quan điểm của đám người Diệp An Thế không phải vấn đề, nhưng cô gái nhỏ lại cực kì coi trọng gia đình. Nếu hắn muốn thuận lợi cưới nàng về phủ, thì không thể không để tâm việc này. Phải làm sao cho chu toàn? Hắn không ngại thỏa mãn thỉnh cầu của Diệp Cư Tiêu, nhưng cụ thể làm thế nào, làm tới mức nào là do hắn định đoạt.

Ngẫm nghĩ một lát, hắn liền phân phó: “Trịnh Thất, nói cho Ngô Bất Hành, bổn tọa muốn biết động thái gần đây của nhà họ Cố, thật chi tiết cụ thể.”

Hắn vừa nghĩ đến chuyện Diệp Cư Tiêu và Cố Chương xuất hiện tại lầu Vạn Ánh. Xem ra Cố Chương cũng không cam lòng bị từ chối, muốn đạt được mục đích thông qua Diệp Cư Tiêu. Nghe nói sau khi chuyện không thành, còn tính tiếp cận Diệp An Thế…

Đối với cô gái nhỏ, Diệp An Thế quan trọng hơn Diệp Cư Tiêu nhiều. Để tránh có chuyện ngoài ý muốn, hắn không thể không đề phòng Cố Chương. Nhà họ Cố dai dẳng mãi không chịu buông chuyện kết thông gia với nhà họ Diệp chắc chắn là vì toan tính lâu dài. Vốn dĩ bình thường con trai trưởng của dòng chính các gia tộc lớn lấy vợ, đều sẽ chọn trưởng nữ của gia tộc khác môn đăng hộ đối, chứ đâu phải thứ nữ Tam phòng như Diệp Tuy?

Uông Ấn mơ hồ phỏng đoán, không khỏi nhớ lại chuyện của Nhị công tử nhà họ Cố trước đó.

Nhị công tử Cố Nhiễm, ban đầu đính ước cùng con gái út của Cam Hoành Ngôn - thiếu doãn phủ Thái Nguyên. Phủ Thái Nguyên có vị trí quan trọng trong việc bài bố quân đội. Nếu như nhà họ Cố và nhà họ Cam thực sự kết thông gia thì thế lực của nhà họ Cố ở Nam Bình có thể kéo dài đến phủ Thái Nguyên.

Uông Ấn gõ ngón tay lên mặt bàn, Phong bá và Vương Bạch đứng bên đều nín thở tập trung tinh thần, sợ ảnh hưởng tới xưởng công. Có mấy lần Uông Ấn ngừng gõ, nhưng không mở miệng nói gì, khiến hai người không rõ Uông Ấn có ý gì.

Lúc này, suy nghĩ của Uông Ấn đã rời khỏi chuyện Nhị công tử nhà họ Cố mà nhớ tới lúc gặp Cố Chương ở lầu Vạn Ánh.

Cố Chương thật sự là một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, phong thái vượt trội, ngay cả hắn cũng cảm thấy trước mắt sáng bừng. Nhưng cô gái nhỏ lại nói, nàng chỉ gặp Cố Chương một lần đã chán ghét, hắn cũng vậy. Nghĩ đến việc Cố Chương cầu thân với nàng, hắn lại càng không thích.

Một hồi lâu sau, giống như nghĩ ra cái gì đó, hắn thoáng nhíu mày quay sang hỏi Phong bá: “Phong bá, bổn tọa và công tử Thanh Yến, ai đẹp hơn?”

Phong bá há hốc miệng, có cảm giác cằm sắp rơi xuống đến nơi, quên cả trả lời.



Vương Bạch nấp ở một chỗ bí mật gần đó cũng không nhịn được thở mạnh một hơi.

Trịnh Thất đã đi tìm Ngô Bất Hành, nếu y có ở đây, chắc hẳn cũng sẽ cực kì khiếp sợ.

Xưởng công vừa hỏi gì?

Sao Xưởng công lại muốn so sánh với công tử Thanh Yến? Quan trọng hơn còn là so vẻ ngoài?

Vương Bạch nhất thời cảm thấy hỗn độn, rất muốn nói với xưởng công rằng: Chỉ có các tiểu cô nương chốn khuê các mới so sánh vẻ ngoài ai đẹp ai xấu thôi!

Câu hỏi này của xưởng công hơi đáng sợ, vẫn để Phong bá trả lời thì hơn, y cứ im lặng nấp trong bóng tối bảo vệ xưởng công thôi là đủ rồi.

À, hoặc về sau xưởng công có thể hỏi xưởng công phu nhân.

Phong bá ngẫm một lát rồi đáp: “Chủ tử, lão nô cảm thấy Diệp cô nương không để ý đến điều này đâu.”

Uông Ấn trầm ngâm ngẫm nghĩ, khuôn mặt lãnh lẽo dần dãn ra, cuối cùng gật đầu nói: “Lão nói đúng, cô gái nhỏ sẽ không để ý đến điều này.”

Nàng xinh đẹp như thế, chắc chắn chẳng quan tâm chuyện bề ngoài. Mà nàng còn chán ghét Cố Chương, cho dù Cố Chương có trông thế nào, nhất định nàng cũng sẽ không thích, không vì thế mà có thiện cảm.

Vậy hắn thì sao?

Uông Ấn nhớ lại mấy lần chạm mặt, nhớ đến dáng vẻ lúc sững sờ, lúc lại hơi thất thần của nàng. Mắt hắn như ánh lên ý cười, khẳng định chắc nịch rằng: “Bổn tọa cảm thấy… bổn tọa đẹp hơn công tử Thanh Yến.”

Hơi thở của Vương Bạch lại bất ổn, lại để lộ tung tích thêm lần nữa.

Xưởng công, như vậy ổn không? Chuyện thế này tự biết trong lòng là được rồi, không cần phải nói trắng ra vậy đâu. Mặc dù đó đúng là sự thật, chỉ là…

Xưởng công chấp chưởng Đề Xưởng và nội thị, quyền thế ngập trời lại cứ cố chấp về vẻ ngoài hình như không được hay lắm?

Phong bá cũng thầm nghĩ vậy, việc xưởng công vừa rồi nghiêm túc nói mình đẹp hơn Cố Chương có vẻ hơi bất thường.

May mà mấy lời bình phẩm này không kéo dài mãi, Uông Ấn nhanh chóng đổi chủ đề: “Vương Bạch, bổn tọa muốn vào cung một chuyến.”

Chuyện hôn sự giữa hắn và cô gái nhỏ phải thông qua hoàng thượng mới được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status