Uông Xưởng Công

Chương 168 : Chương 168CẦU XIN

Sau chuyện này, không còn ai dám đàm tiếu chuyện Uông Ấn cầu thân nữa. Thậm chí còn có một vài người chạy đến chỗ Diệp An Thế, chắp tay nói những câu như “Ông trời tác hợp”, “Lương duyên trời định”...

Nghe xong, sắc mặt Diệp An Thế đen như mực, hận không thể xé nát miệng bọn họ.

Lương duyên trời định? Vậy để cô nương nhà các người gả cho một hoạn quan đi, ông không cần loại lương duyên “may mắn” này!

Bởi vì trước kia Diệp An Thế từng bênh vực cho Khúc Công Độ, nên thiếu phủ của Thiếu Phủ Giám - Lư Nghiên Đường vô cùng coi trọng và nể phục, cũng dành sự quan tâm không nhỏ cho ông.

Thấy Diệp An Thế tức giận, ông cũng không biết phải khuyên giải an ủi thế nào, chỉ có thể vỗ vai Diệp An Thế: “Diệp đại nhân, thả lòng tâm tình đi, cứ thuận theo tự nhiên đến bước nào hay bước đó vậy.”

Nghe những lời Lư Nghiên Đường an ủi, Diệp An Thế cảm kích đáp: “Đa tạ đại nhân quan tâm, hạ quan đã biết.” Diệp An Thế ngẫm nghĩ một lát lại hỏi, “Đại nhân, nếu cầu xin hoàng thượng, chuyện này liệu có khả năng được hủy bỏ không?”

Lư Nghiên Đường hoảng sợ, nhìn xung quanh một lượt rồi mới thấp giọng đáp: “Ngươi cũng thấy kết cục của Chương Hoa Lục rồi, chẳng lẽ còn không hiểu nó nói lên điều gì sao? Cầu xin Thánh thượng cũng vô dụng.”

Hoàng thượng coi trọng Uông đốc chủ như vậy, dù Diệp An Thế có cầu xin thế nào, sao hoàng thượng có thể vì một giám thừa dưới lục phẩm mà làm mất mặt Uông đốc chủ.

Diệp An Thế trầm mặc.

Đương nhiên là ông hiểu, điều đó nghĩa là hoàng thượng đã sớm biết chuyện và không hề có ý kiến gì. Một lần nữa Diệp An Thế lại cảm thấy bế tắc, không biết phải làm gì.

***

Bấy giờ, Thuần tần ở điện Lâm Hoa cuối cùng cũng hay tin.

Hai mắt nàng tối sầm lại, không dám tin những gì vừa nghe thấy.

“Chuyện này là thật? Uông đốc chủ đích thân đến nhà họ Diệp cầu thân?” Diệp Tự đỡ bụng, cố gắng bình tĩnh hỏi An Nghi cô cô.

An Nghi cô cô cúi đầu, ngập ngừng bẩm: “Bẩm nương nương, là thật ạ. Uông đốc chủ đến nhà cầu thân, Diệp Tam gia đã từ chối, còn sự tình phía sau thế nào còn chưa rõ.”

Bởi vì Thuần tần đang mang thái nên An Nghi cô cô, Cầu Ân và cung nữ nội thị trong điện Lâm Hoa đều cật lực giấu nhẹm chuyện này, tránh cho nương nương phải lo lắng phiền não. Nhưng trong điện Lâm Hoa còn có cả Trinh tần.

Trinh tần cảm thấy rất hả hê, lớn tiếng cười mỉa mai, nói: “Em gái gả cho Uông đốc chủ, thủ đoạn của Thuần tần thật lợi hại! Vì để củng cố sự sủng ái, đến ngay hạnh phúc của em gái mình cũng không để ý, Thuần tần đúng thật là chị gái tốt!”

Diệp Tự nghe xong chỉ mỉm cười không nói gì, nhưng móng tay ẩn dưới ống tay áo đã cắm chặt vào da thịt.

Uông đốc chủ đến nhà hỏi cưới Diệp Tuy? Chuyện này là sao? Nàng chỉ biết Uông đốc chủ từng cứu em gái mình, nàng vô cùng cảm kích hắn, không ngờ đó lại là ngọn nguồn của mối họa lớn. Em gái nàng vẫn luôn thương yêu phải lấy… lấy một hoạn quan sao?

Thuần tần ở trong cung hiểu rõ thế lực và bản lĩnh của Uông đốc chủ hơn người ngoài cung rất nhiều. Điện Trung Tỉnh nhiều nội thị như vậy, toàn bộ quan viên của sáu cục: thực, dược, y, xá, thừa, liễn*, đều là thuộc hạ của Uông Ấn.

(*) Ăn uống, thuốc thang, y phục, nhà ở, kiệu liễn, xe ngựa

Nhóm phi tần trong cung vừa kính lại vừa sợ Uông đốc chủ. Rất nhiều phi tần và gia tộc của phi tần đều muốn tìm cách lấy lòng hắn, không phải hi vọng được hắn bảo vệ, mà là vì sợ đắc tội với hắn.

Ngay cả Huy phi nương nương được hoàng thượng sủng ái cũng không dám chạm trán Uông đốc chủ.

Nàng không có khả năng nào đối chọi với người này, chống lại hắn chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Nhưng, Tuy nhi phải làm sao bây giờ? Con bé mới mười sáu tuổi, độ tuổi đẹp nhất đời con gái!

Nàng vô cùng hi vọng tương lai em gái mình có thể lấy chồng, sinh con đẻ cái, sống một cuộc sống bình thường - chuyện mà bản thân nàng không thể thực hiện được.

Nhưng, Uông đốc chủ lại nhìn trúng Tuy nhi!

Đêm ấy, Diệp Tự thức trắng đêm, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh Diệp Tuy níu góc váy gào khóc thảm thương lúc nàng tiến cung.

Rạng sáng hôm sau, nàng liền nói với An Nghi cô cô: “Trang điểm cho bổn cung, bổn cung muốn đi gặp hoàng thượng.”

An Nghi cô cô vừa nghe đã quỳ phịch xuống, gần như sắp khóc, khẩn thiết nói: “Nô tỳ cầu xin nương nương suy nghĩ kĩ! Xin nương nương suy nghĩ kĩ! Việc này liên quan đến Uông đốc chủ, nương nương chớ hành động dại dột.”

An Nghi cô cô biết Thuần tần nương nương có tình cảm sâu nặng với nhà mẹ đẻ, lần này nương nương đi gặp hoàng thượng chắc chắn là vì muốn cầu xin hoàng thượng.

Lần trước nương nương đã cầu xin hoàng thượng mà vẫn không thay đổi được gì, huống hồ đây lại còn là chuyện liên quan tới Uông đốc chủ.

Diệp Tự nhìn An Nghi cô cô, nhắc lại: “An Nghi, trang điểm cho bổn cung. Cầu Ân, ngươi đi chuẩn bị kiệu!”

“Nương nương, nhưng…” An Nghi cô cô hết sức hoảng loạn.

Cầu Ân ở một bên lập tức tiếp lời: “Nô tài tuân lệnh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status