Uông Xưởng Công

Chương 182 : Chương 182ĐỊNH NGÀY KẾT HÔN

Mục Viễn Đạo nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Đại công tử, thiếu sót của một người không chứng minh điều gì cả. Uông Ấn một thân một mình, đến nay mới qua tuổi lập nghiệp* đã chấp chưởng Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh, còn nhận được ân sủng của Hoàng thượng. Người này bản lĩnh phi phàm, cần đối đãi cẩn thận.”

(*) Tuổi lập nghiệp là ba mươi tuổi, cách gọi tuổi này xuất phát từ quan niệm của Khổng Tử: “Thập hữu ngũ nhi chí vu học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tùng tâm sở dục, bất du củ”, có nghĩa là mười lăm tuổi để hết tâm trí vào việc học, ba mươi tuổi tự gây dựng sự nghiệp cho mình, bốn mươi tuổi thấu hiểu mọi sự trong thiên hạ, năm mươi tuổi hiểu được mệnh trời, sáu mươi tuổi không còn chướng mắt và so đo với bất cứ điều gì, bảy mươi tuổi sẽ hoàn hảo trong cách đối nhân xử thế.

Cố Chương cười khiêm tốn, chắp tay đáp: “Mục tiên sinh nói phải, ta xin thụ giáo. Chỉ là quả thực không cam lòng, bị nhà họ Diệp từ chối, còn để quân cờ Chương Hoa Lục tổn hại nữa.”

Nghe vậy, Mục Viễn Đạo càng nhíu chặt lông mày, nhưng không nói gì thêm.

Chính bởi vì thị ngự sử Chương Hoa Lục xảy ra chuyện, Cố Sùng mới đặc biệt phái Mục Viễn Đạo đến Kinh Triệu để chỉ bảo và giúp đỡ Cố Chương.

Cố Chương là cháu trai trưởng dòng chính của nhà họ Cố, vị trí vô cùng quan trọng, nhất cử nhất động đều cần đề ý kĩ lưỡng hơn đám con cháu bình thường.

Tuy ngoài mặt Cố Sùng không nhắc đến việc Cố Chương tự ý sử dụng quân cờ Chương Hoa Lục, nhưng trong lòng vẫn có phần không vui, ông ta cho rằng hắn làm việc quá bốc đồng.

Bản thân Cố Chương cũng thầm hiểu rõ lý do Mục Viễn Đạo ở đây, vì thế lúc hai người đối mặt, thái độ của hắn ta khiêm tốn lạ thường.

Hắn ta nghĩ một lát rồi hỏi: “Mục tiên sinh, vị thế của Uông Ấn đúng là không nên đối đầu, nhưng nhà họ Diệp thì sao? Nhà họ dám từ chối nhà họ Cố, chẳng lẽ chúng ta phải chịu nhục vô ích ư?”

Hắn ta có ý thăm dò xem trong tộc có thái độ gì với nhà họ Diệp rồi mới có thể mạnh tay làm việc.

Mục Viễn Đạo vân vê chòm râu dê, đáp: “Đại công tử, trong phúc có họa, nhà họ Diệp bám vào thế lực Uông Ấn, chưa hẳn đã là chuyện tốt. Lão phu nghĩ, cô nương nhà họ Diệp lấy Uông Ấn, vốn chính là báo ứng nặng nề rồi.”

Cô nương kia phải lấy một hoạn quan chính là báo ứng rồi, không cần phải để tâm thêm làm gì, chỉ cần lặng lẽ chờ đợi thời gian trôi qua, nhẫn nại vài năm, kết quả sẽ rõ.

Hiện giờ Đại công tử quá cố chấp, thực sự không nên.

Thấy mặt mày Cố Chương vẫn giữ vẻ hậm hực, Mục Viễn Đạo thoáng nghĩ ngợi rồi nói: “Nhà họ Diệp không biết điều, mạo phạm nhà họ Cố, quả là có nên cảnh cáo. Có điều, Tam phòng nhà họ có mối quan hệ chặt chẽ với Uông Ấn, hiện tại không tiện động thủ. Những người khác, thì không đáng ngại...”

Nghe thấy thế, hai mắt Cố Chương sáng lên, gương mặt toát ra thần thái khác hẳn: “Ý của Mục tiên sinh là...”

Mục Viễn Đạo vân vê chòm râu dê, đáp: “Lão phu nghe đồn Diệp An Thế có quan hệ tốt nhất với người anh trai thứ hai là Diệp An Cố. Nếu lúc này đã không đụng được vào Diệp An Thế, vậy thì ra tay với Diệp An Cố đi.”

Làm vậy chắc hẳn có thể an ủi được phần nào nỗi oán giận trong lòng Đại công tử.

Mục Viễn Đạo nhớ đến lời dặn dò của chủ tử: “Chương nhi tài năng xuất chúng, nhưng suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, chưa trải qua sóng gió, tâm tính còn bất ổn. Ngươi thay ta rèn giũa nó, để nó tự tin, dũng mãnh lại khôn khéo mọi bề. Như vậy, ta mới có thể tạm yên tâm.”

Vừa khéo dùng luôn chuyện nhà họ Diệp này, ông ta phải nghĩ kế sách chu toàn, làm cho thật thỏa đáng, đề phòng trường hợp như Chương Hoa Lục tái diễn mới được.

Cố Chương nở nụ cười, mặt mày phấn chấn hẳn lên, liền đáp: “Xin nghe tiên sinh chỉ bảo!”



Nhị phòng nhà họ Diệp chỉ là thế thân mà thôi, sẽ có một ngày, hắn ta khiến toàn bộ Tam phòng nhà họ Diệp, nhất là Diệp Tuy phải hối hận cả đời!

Đúng rồi, không chỉ Diệp Tuy, còn cả Uông Ấn nữa, cứ chờ đấy!

Bấy giờ ở nhà họ Diệp, nhằm tránh đêm dài lắm mộng, muốn nhanh chóng bám víu vào mối quan hệ với Đề Xưởng, Diệp Cư Tiêu đã ấn định Diệp Tuy xuất giá cùng ngày với Diệp Thân vào hạ tuần tháng ba.

Mặc dù Đại An có tập tục “một năm không gả hai nữ”, nhưng các nhà nhiều con gái ít khi làm theo tập tục này một cách nghiêm ngặt, nên quyết định của Diệp Cư Tiêu không quá gây chấn động.

Chuyện hôn sự vốn là chuyện giữa hai nhà, chỉ cần đôi bên đều thông qua thì quan mai và Ti Thiên Đài* không dị nghị ý kiến.

(*) Quan mai là người phụ nữ giữ nhiệm vụ mai mối thời xưa, đại diện cho sự công nhận của đất nước với cuộc hôn nhân, thời nay còn gọi là hợp pháp hóa hôn nhân. Ti Thiên Đài là nơi xem khí tượng, ngày tốt.

Diệp Cư Tiêu là trưởng tộc của nhà họ Diệp, người trong nhà đương nhiên không phản đối gì. Về phần Uông đốc chủ...

Sau khi biết Diệp Cư Tiêu chọn ngày gần như vậy, khóe môi hắn hơi nhếch lên, niềm vui thấp thoáng trên gương mặt vốn lãnh đạm.

Cô gái nhỏ gả đến phủ sớm ngày nào thì hắn có thể cùng nàng thưởng trà Diệm Khê sớm ngày đó, như vậy đương nhiên rất tốt rồi.

Nếu không vì nhiều thứ phải chuẩn bị, hắn còn chê ngày thành thân này hơi muộn đấy.

Vì thế, Xưởng công đại nhân gật nhẹ đầu, dặn dò: “Bổn tọa đồng ý, cứ theo sự sắp xếp của Diệp Cư Tiêu đi.”

Hắn tin vào năng lực của Phong bá và Đề Xưởng, lễ cưới này, nhất định sẽ được làm đâu ra đấy.

Xưởng công lấy vợ là chuyện trọng đại trong những chuyện trọng đại của Đề Xưởng.

Bởi vậy, không chỉ đề kỵ mà đám người trong Vận Chuyển Các cũng trở nên tất bật bận rộn.

Trong vòng nửa ngày kể từ lúc Uông Ấn quyết định ngày thành thân, Ngô Bất Hành đã dâng danh sách quà tặng hôn lễ của các quan viên Kinh Triệu lên trước mặt Uông Ấn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status