Uông Xưởng Công

Chương 192 : Chương 192HÔN LỄ

Uông Ấn lẳng lặng nhìn sang phía bên kia từ đường, vẻ mặt hờ hững hơn so với bình thường, gần như cả người không có cảm giác tồn tại.

Trịnh Thất và Vương Bạch nhạy bén lập tức nhận ra, bất giác trở nên cảnh giác, tập trung hết tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng.

Thần thái như vậy chỉ xuất hiện khi xưởng công đang căng thẳng, như lần gặp phải phục kích ở đạo Lĩnh Nam.

Xưởng công sao vậy?

Từ phía bên kia từ đường thấp thoáng mấy bóng người, là Diệp Tuy đang được Diệp Hướng Ngu cõng ra.

Thân thể Uông Ấn cứng đờ. Hắn nghe tiếng tim minh đập “thình thịch” mạnh mẽ, đột nhiên bối rối chưa từng thấy.

Cô gái nhỏ mặc hỉ phục đỏ thẫm đã tới trước mặt hắn.

Bây giờ thì sao? Phải làm gì tiếp theo?

Tâm trạng Diệp Tuy chẳng khác Uông Ấn là mấy. Tim nàng đập dữ dội, hơi thở càng lúc càng không ổn định.

Nàng bị mũ phượng che kín mặt, tầm nhìn bị hạn chế, lúc anh trai nàng dừng lại, nàng mới phát hiện có người đứng bên cạnh mình, thấp thoáng liếc thấy được áo choàng màu đỏ.

A, là Uông đốc chủ!

Trong nháy mắt, mặt nàng nóng đỏ lên.

May mà bây giờ đang che kín mặt, không ai thấy được vẻ ngượng ngùng của nàng.

“Thịch, thịch, thịch”, Diệp Tuy nghe tim đập từng hồi, rất muốn đưa tay vuốt ngực, muốn để nội tâm bình tĩnh lại.

Tiếng vang lớn như vậy, Uông đốc chủ chắc sẽ nghe thấy mất. Ngài… ngài ấy sẽ nghĩ sao?

Trong lúc ấy, Trịnh Thất và Vương Bạch trợn mắt nhìn nhau trong chỗ tối, bĩu môi ý nói: Đại nhân căng thẳng rồi, đại nhân căng thẳng rồi! Ha ha.

Uông Ấn không nhận ra, chỉ thoáng mù mờ nhìn Diệp Tuy đứng bên cạnh.

Mũ phượng đỏ tươi che khuất gương mặt của cô gái nhỏ, hỉ phục đỏ thẫm ôm sát dáng người của nàng, còn có ngọc bội kim châu đong đưa theo từng bước chân, phát ra tiếng leng keng.

Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, trong tình huống bình thường, không bao giờ hắn để bản thân thất thần ra như vậy, chỉ là bây giờ niềm vui sướng đang phảng phất trong đầu.

Theo sự hướng dẫn của Diệp Cư Tiêu, Uông Ấn từng bước hoàn thành nghi lễ rườm rà trước giờ hắn vẫn khịt mũi khinh thường, khom lưng cúi đầu vái tổ tiên nhà họ Diệp.

Hắn đâu biết, Diệp Cư Tiêu nhìn hắn làm lễ vái thì thở phào, nào dám bắt hắn quỳ xuống. Quả là sợ đến toát mồ hôi lạnh!

Sau ba lần cúi đầu, Diệp Cư Tiêu vội vã đưa Uông Ấn và Diệp Tuy ra khỏi từ đường, âm thầm thở nhẹ ra.

Hoàn thành bước quan trọng nhất rồi. Rất tốt…

Theo lễ nghi của Đại An, lúc từ biệt cha mẹ và ông bà nội, hai con sẽ đều quỳ dâng trà.

Diệp Cư Tiêu thầm biết Uông Ấn không thể làm những chuyện này, hơn nữa hiện tại Kế thị vẫn đang ẩn cư trong Phật đường, để cho đẹp mặt thì chỉ để Diệp An Thế và Đào thị ngồi ngay ngắn trong tiền sảnh, dự định làm qua loa cho xong.

Bởi vậy, lúc ông ta thấy Uông Ấn quỳ xuống dâng trà cho Diệp An Thế và Đào thị, rồi nói: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, xin hãy yên tâm!”, hai mắt liền trố ra.

Phản ứng của toàn bộ khách khứa trong tiền sảnh cũng không khác gì Diệp Cư Tiêu, tất cả đều không dám tin.



Diệp An Thế và Đào thị kinh ngạc nhìn Uông đốc chủ, chén trà dâng tới trước mặt mà như thể rượu độc, không biết có nên nhận lấy hay không.

Nước mắt của Đào thị vốn lưng tròng, trong lúc ngạc nhiên bất giác tuôn rơi.

Tuy rằng Diệp Tuy không nhìn thấy động tác của Uông Ấn nhưng nghe giọng hắn vang bên tai, trong lòng nàng cũng chấn động, liền quỳ rạp xuống đất, cất tiếng: “Cha, mẹ, mời cha mẹ uống trà ạ! Xin cha mẹ yên tâm!”

Hốc mắt nàng đỏ hoe, lời nói nghẹn ngào.

Uông đốc chủ chịu quỳ xuống dâng trà cho cha mẹ nàng, đương nhiên không phải để hoàn tất những nghi lễ trong đám cưới này, cũng không phải làm cho người khác xem.

Hắn chỉ là… thương nàng, chỉ thế mà thôi.

Cái quỳ này là chính thức thừa nhận cha mẹ nàng là cha mẹ vợ của hắn.

Uông đốc chủ đã hạ thấp thái độ đến vậy, bất kể cha mẹ nàng nghĩ thế nào thì cũng nên đón nhận chén trà từ biệt của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status