Uông Xưởng Công

Chương 207 : Chương 207YẾT KIẾN

Nghe vậy, Diệp Tuy xúc động, vô thức lên tiếng: “Đại nhân, nếu...”

Nếu nàng nói rằng hai năm sau hắn sẽ mất mạng, liệu hắn có tin không?

Bỗng dưng trong lòng có cảm giác muốn kể ra những chuyện kiếp trước, nhưng lời đến bên miệng vẫn không thành câu.

Nàng vẫn nhìn thẳng vào Uông Ấn, trong lòng dậy sóng, nhưng ngoài mặt chỉ lắc đầu, hỏi: “Đại nhân, nếu thiếp vào cung mà không hiểu rõ quy tắc, thì làm sao cho phải?”

Nàng không nói ra được bí mật lớn nhất của mình, nhưng nàng nhất định sẽ ngăn cản chuyện xảy ra trong kiếp trước, nhất định sẽ thay đổi vận mệnh của Uông đốc chủ.

Uông Ấn thoáng quan sát, nhạy bén nhận ra đó không phải là câu ban đầu nàng muốn hỏi, nhưng hắn không vạch trần mà chỉ đáp: “Không sao.”

Hắn dẫn nàng vào cung, lấy đâu ra chuyện không hiểu quy tắc?

Diệp Tuy lại gật đầu, trong lòng vẫn đang nghĩ về chuyện kiếp trước, nhất thời không nói gì thêm.

Có lẽ vì lo lắng nên đêm ấy nàng đi ngủ rất muộn, hơn nữa còn ngủ không ngon, nằm mơ thấy ác mộng, nhưng đến khi tỉnh dậy đầu óc hỗn loạn, không nhớ gì cả.

Đúng như lời Uông Ấn nói, theo hắn vào cung không cần phải lo lắng, quá trình còn thuận lợi hơn hai lần vào cung trước đây của nàng nhiều.

Nội thị trông giữ cổng cung về căn bản không kiểm tra gì. Khi thấy nàng, bọn họ đều cúi đầu khom lưng, thể hiện sự cung kính.

Ngay cả những nội thị và cung nữ đứng chờ bên ngoài điện Tử Thần cũng kính cẩn: “Bái kiến phu nhân, xin thi lễ với phu nhân ạ!”

Nàng không lạ lẫm với hoàng cung, nhưng uy thế của Uông đốc chủ khiến nàng cảm thấy vô cùng ung dung và bĩnh tĩnh, dẫu đây là nơi ở của bậc đế vương.

Điều nàng thắc mắc chỉ là: Dáng vẻ hiện tại của Vĩnh Chiêu Đế như thế nào?

Sau khi tiểu nội thị xướng gọi tên, nàng theo sát Uông Ấn, hơi cúi xuống, bước vào điện Tử Thần, tỏ ra thận trọng giống như bất kì một cô nương trẻ tuổi nào lần đầu tiên được gặp mặt rồng.

Sau khi thỉnh an, Diệp Tuy nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn lên. Không ngờ ngoài Vĩnh Chiêu Đế ra, trong điện còn có một người khác.

Vừa thấy người này, Diệp Tuy liền rũ mắt thật thấp để che giấu nỗi hận mãnh liệt trong lòng.

Vĩnh Chiêu Đế trẻ hơn nhiều so với trong ấn tượng của nàng, gương mặt hằn nếp nhăn nhưng không có vẻ uể oải như kiếp trước, mà trông oai phong lẫm liệt, từng trải.

Cũng phải, Vĩnh Chiêu Đế hiện giờ vẫn có thể dùng chữ “Võ” để hình dung.

Trong điện Tử Thần bây giờ, ngoài hoàng thượng ra còn có hoàng hậu Vi thị.

Năm xưa, bởi vì khó sinh nên chị gái nàng băng huyết mà qua đời lúc sinh con, tuy khó có thể điều tra ra được là do bàn tay của ai, nhưng hoàng hậu Vi thị làm chủ hậu cung chắc chắn không thể không có liên quan.

Thập Tam hoàng tử do Vi hoàng hậu sinh ra chỉ hơn Nhị Thập Nhất hoàng tử có ba tuổi. Vì tuổi tác hai hoàng tử xấp xỉ mà bà ta liên tiếp hãm hại Nhị Thập Nhất hoàng tử, thủ đoạn có thể nói là nhiều vô kể.

Nếu không phải nhờ các trọng thần trong triều như Tôn Trường Uẩn che chở thì chắc chắn Nhị Thập Nhất hoàng tử đã không thể chờ tới ngày đăng cơ.

Cho dù như vậy, vì trúng không ít chiêu trò thâm độc, cơ thể hoàng tử vốn đã không khỏe mạnh càng thêm gầy yếu.

Người không vì mình, trời tru đất diệt, việc Vi hoàng hậu bảo vệ con trai ruột khó mà chê trách được.

Nàng là dì của Nhị Thập Nhất hoàng tử cũng phải bảo vệ hắn đủ đường, không bao giờ lơ là thiếu cảnh giác.

Kiếp này, nàng càng chẳng sợ đối địch với Vi hoàng hậu!

Uông Ấn nhận ra hơi thở của Diệp Tuy không ổn định, bèn lui gần nàng thêm một bước, âm thầm tỏ thái độ che chở.



Thấy hành động của Uông Ấn, nếp nhăn trên mặt Vĩnh Chiêu đế càng thêm sâu, ông ta nói: “Miễn lễ, bình thân! Đây chính là phu nhân của ái khanh sao? Ngẩng đầu lên để trẫm xem nào!”

Vĩnh Chiêu Đế thực sự tò mò, rốt cuộc cô nương mà Uông Ấn khăng khăng xin cưới trông như thế nào?

Sau khi nhìn rõ dung mạo của Diệp Tuy, ngay cả người đã khinh qua vô vàn nhan sắc như Vĩnh Chiêu Đế cũng sáng ngời hai mắt.

Tuy vẻ ngoài quá mức diễm lệ, không tránh khỏi cảm giác dung tục, nhưng chung quy vẫn là một mỹ nhân, dung mạo còn hơn Thuần tần vài phần.

Điều thú vị là vẻ ngoài diễm lệ, rực rỡ này đứng bên Uông Ấn lạnh lùng tuấn tú không hề bị lu mờ, thậm chí còn hài hòa tôn lên vẻ đẹp đôi bên, cực kì xứng đôi.

Bấy giờ, Vi hoàng hậu cất lời khen ngợi: “Một cô nương thật xinh đẹp! Uông đốc chủ thật có phúc, đây đích thực là trời đất tác thành! Hoàng thượng, thần thiếp nói có đúng không ạ?”

Có thể không đúng được sao? Vi thị còn nhớ rõ ngày Uông đốc chủ thành thân, hoàng thượng đã đích thân ngự bút viết bốn chữ “Trời đất tác thành” đưa tặng đến phủ nhà họ Uông.

Vĩnh Chiêu Đế vuốt râu, cười đáp: “Tử Đồng nói rất đúng! Ái khanh cuối cùng đã thành thân rồi, trẫm cũng giải quyết được một nỗi băn khoăn trong lòng! Tốt lắm, tốt lắm!”

Đế hậu dành cho hai người không ít những lời khích lệ, phần lớn ý là thương yêu, hòa thuận và còn ban thưởng nhiều vật phẩm quý giá do hoàng cung chế tác, trong đó đương nhiên không thể thiếu gấm vóc, trâm vàng.

Cuối cùng, Vi hoàng hậu cười nói: “Đốc chủ phu nhân cũng là em ruột của Thuần tần, nếu đã tiến cung thì qua điện Lâm Hoa một chuyến, để hai chị em tâm sự.” Nói rồi mắt liếc nhìn về phía Uông Ấn.

Diệp Tuy đương nhiên hiểu ân huệ này là vì Uông Ấn, nàng khom lưng hành lễ, nói lời cảm tạ ân điển của nương nương.

Nàng vốn còn định thỉnh cầu Vĩnh Chiêu Đế cho sang điện Lâm Hoa thăm chị, giờ Vi hoàng hậu lại vừa khéo gợi ý trước.

Uông Ấn có chuyện cần bẩm báo với hoàng thượng, thế là Diệp Tuy được nội thị của điện Tử Thần dẫn đi đến điện Lâm Hoa của cung Khánh Xương.

Người trông cửa cung không còn là cung nữ mặc áo hồng hồi trước nữa, càng không có ai dám lộ ra ánh mắt khinh thường Diệp Tuy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status