Uông Xưởng Công

Chương 22 : Chương 22: Câu trả lời

Chương 22CÂU TRẢ LỜI

Bích Sơn Quân lấy bừa một cây đàn, sau đó ngồi xuống đất. Y đặt đàn lên đầu gối, hai tay nhẹ nhàng vuốt dây đàn, rồi chậm rãi thở nhẹ ra một tiếng.

Ngay khi chạm vào dây đàn, sắc mặt Bích Sơn Quân liền thay đổi. Y vốn là người có dáng vẻ khôi ngô, thần thái tuy kiên nghị nhưng lại toát ra vẻ phóng khoáng độ lượng.

Diệp Tuy tập trung tinh thần lắng nghe. Một tiếng “tinh...” vang lên. Âm thanh này trầm lắng phiêu lãng mà xa xăm trống trải, một tiếng cất lên đã khiến mọi người thấy hiện giờ mình không còn ở trong viện Cầm nữa, mà là ở giữa một rừng tùng.

Thì ra, khúc nhạc Bích Sơn Quân gảy chính là khúc nhạc thành danh của y – Vạn Hác Tùng*. Nghe đâu khi Bích Sơn Quân tấu khúc này, đúng lúc gặp được hoàng thượng đang vi hành ngang qua. Hoàng thượng nghe xong, khen ngợi không ngớt lời: “Đàn hay, đàn hay! Mây mê không biết chiều buông/ Mây thu u ấm muôn trùng xa xa**. Tiếng đàn tuyệt thế là đây!”

(*) Hác: có nghĩa là hang hốc hoặc rừng núi hiểm hóc. Vạn Hác Tùng có thể là rừng tùng trùng trùng.

(**) Trích hai câu thơ trong bài “Thính thục tăng tuấn đàn cầm” của Lí Bạch.

Bởi vậy, Đào Cửu Quy có được danh hiệu “Bích Sơn Quân”, sau đó nổi tiếng khắp Đại An.

Bích Sơn Quân chỉ gảy một khúc mà người trong viện, bao gồm cả Trưởng công chúa đều im lặng. Mọi người vẫn đang đắm chìm trong dư âm của tiếng đàn ban nãy, bên tai như nghe thấy tiếng gió thổi trong rừng tùng cao lớn trùng điệp, trong lòng nảy sinh vô vàn cảm xúc hào hùng.

Diệp Tuy cũng xao động tận đáy lòng. Hóa ra, đây chính là tiếng đàn của Bích Sơn Quân! Chẳng trách, hoàng thượng ngợi khen không ngớt lời, chẳng trách Bích Sơn Quân lại có thể trở thành viện chủ của viện Cầm. Tiếng đàn này quả thực như âm thanh đến từ tự nhiên, rung động lòng người.

Trưởng công chúa lấy lại tinh thần trước, hỏi Diệp Tuy: “Ngươi thử nói xem, tiếng đàn này thế nào?”

Lúc này, Bích Sơn Quân đã đặt đàn xuống, chậm rãi đứng đậy. Gương mặt y hiền hòa, thái độ ung dung, thật khó bề tưởng tượng khúc Vạn Hác Tùng hùng tráng vừa rồi là từ bàn tay y tấu lên.

Diệp Tuy nhắm hai mắt lại, nhớ tới cảnh ngộ của Bích Sơn Quân kiếp trước, nhất thời không biết trả lời câu hỏi của Trưởng công chúa thế nào.

Người như Bích Sơn Quân, thực ra nàng không có nhiều hứng thú để bình luận…

Bích Sơn Quân - Đào Cửu Quy cực kỳ nổi tiếng những năm cuối thời Vĩnh Chiêu, nổi tiếng hơn so với hiện tại nhiều.

Y sở dĩ nổi tiếng, một là vì tài chơi đàn xuất thần, mỗi lần đều rung động lòng người. Hai là bởi nỗi niềm khổ sở ngang trái vì yêu Hi Bình công chúa, vì nàng mà gây ra họa lớn tày trời.

Quãng thời gian ấy, các phu nhân quyền quý ở Kinh Triệu gần như nhắc tới y mỗi ngày, cuối cùng còn bùi ngùi thở dài, nói: “Thật đáng tiếc, người như Bích Sơn Quân, thật đáng tiếc...”

Diệp Tuy lại không thấy có gì đáng tiếc cả, Bích Sơn Quân nỡ phản bội cả sư môn, đệ tử vì người trong lòng, y chết đi thì có gì đáng tiếc? Nàng còn muốn vỗ tay chúc mừng đây!

Tính toán thời gian, hẳn là lúc này Bích Sơn Quân và Hi Bình công chúa đã quen biết nhau rồi nhỉ? Thảo nào nàng nghe thấy sự u sầu le lói trong cơn gió thổi qua Vạn Hác Tùng.

Suy nghĩ chốc lát, nàng đã biết mình nên trả lời thế nào, bèn nói: “Khúc nhạc này có âm điệu âm vang mạnh mẽ, ý cảnh hùng vĩ. Vốn là tác phẩm chí khí hào hùng, thế nhưng nghe kĩ thì lại mang theo nỗi niềm ‘sương tuyết chiều tàn*’. Có lẽ cầm chủ đang mang u buồn trong lòng. Học trò cả gan bình luận, xin cầm chủ thứ lỗi.”

(*) Sương tuyết chiều tàn: chỉ cảnh sắc tiêu điều, u buồn. Hình ảnh ẩn dụ cho nỗi buồn.

Nghe những lời ấy, ánh mắt Bích Sơn Quân khẽ dao động, sau đó y bắt đầu nghiêm túc quan sát Diệp Tuy, thầm nghĩ: Cô nương này tuy không biết chơi đàn, nhưng lại biết thưởng đàn.

Trưởng công chúa hơi giật mình, nhưng không phải vì lời đánh giá của Diệp Tuy mà là bà đã từng nghe thấy lời đánh giá như vậy!

Trước kia, Uông Ấn đánh giá về Đào Cửu Quy, có viết: “Trứ danh ý cảnh hùng vĩ, đáng tiếc lại mang theo hình ảnh sương tuyết điêu tàn”, không ngờ tiểu cô nương này đánh giá gần giống với Uông Ấn. Điều này khá là thú vị.

Bà gật đầu tán thành, hài lòng nói: “Không sai, không sai. Bích Sơn Quân, ta thấy cô nương này cũng có thiên phú về đàn. Không bằng ngươi nhận nàng ấy làm đệ tử, từ từ chỉ dạy, thế nào?”



Vẻ mặt Bích Sơn Quân bình thản, nhưng ánh mắt lại do dự. Nhân cách của Cung cầm sư thì không cần nói tới, nhưng trình độ chơi đàn ở trong viện Cầm thì có thể coi là thượng thừa. Bà ta đã không thích cô nương này, e rằng nàng ta thực sự không biết đàn. Một cô nương không biết chơi đàn làm đệ tử của y, đây không phải chuyện cười sao?

Yêu cầu này của Trưởng công chúa, thật sự là làm khó cho y!

Sau khi thoáng nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của Trưởng công chúa, y bỗng giật thót, bấy giờ mới đáp: “Tại hạ cảm ơn ý tốt của điện hạ. Có điều thu nhận đệ tử cũng phải để ý đến duyên phận. Không biết cô nương này có bằng lòng làm học trò của ta không?”

Y hiền hòa nhìn Diệp Tuy, giống như đang hỏi ý kiến của nàng, nhưng ánh mắt lại dần lạnh đi.

Trưởng công chúa làm như không biết, cũng nhìn về Diệp Tuy, muốn nghe xem nàng sẽ nói thế nào.

Lúc này, người sáng suốt đều nhìn ra Bích Sơn Quân không muốn nhận Diệp Tuy làm đệ tử, nhưng lại không dám làm trái ý của Trưởng công chúa, nên mới đẩy vấn đề sang cho Diệp Tuy.

Thẩm Văn Huệ âm thầm toát mồ hôi thay Diệp Tuy, không khỏi căng thẳng mà cắn môi. Giờ phải làm sao đây? Nếu để thỏa mãn tấm lòng của Trưởng công chúa thì chắc chắn sẽ làm Bích Sơn Quân không vừa lòng. Cho dù sau này vào cửa của y thì cũng khó mà thoải mái. Nhưng thuận theo ý của Bích Sơn Quân thì lại càng không được. Lý do rất đơn giản, không thể đắc tội với Trưởng công chúa được!

Song, Diệp Tuy lại không hề lấn cấn khó xử. Nàng tỏ vẻ mừng rỡ, cảm kích nói: “Học trò bằng lòng ạ! Có thể được cầm chủ chỉ dạy cho là phúc phận của học trò. Đa tạ lòng tốt của điện hạ, đa tạ cầm chủ chỉ dạy!”

Bích Sơn Quân nghẹn họng, định nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ đành im lặng gật đầu.

Trưởng công chúa cong khóe môi, tâm tình hình như rất tốt: “Chúc mừng Bích Sơn Quân có được trò giỏi. Hôm nay Khuê Học mở cửa trở lại, đúng là chuyện tốt càng thêm tốt! Tốt lắm, tốt lắm!”

Thấy thế, mọi người trong viện liền lên tiếng chúc mừng Bích Sơn Quân, cũng tiện thể chúc mừng Diệp Tuy. Nhưng nhiều hơn là khen công chúa có con mắt tinh đời. Còn sắc mặt Cung cầm sư trắng bệch cũng không ai để ý.

Trưởng công chúa mỉm cười nhìn Diệp Tuy, ánh mắt sắc bén thấu tỏ với thâm ý mà Diệp Tuy không thể hiểu hết.

Sau đó, bà nói vài lời động viên các cô nương trong viện Cầm, rồi cũng giống như lúc đến, dẫn theo đám người Bích Sơn Quân rời đi.

Trưởng công chúa và Bích Sơn Quân vừa đi, viện Cầm liền sôi sục. Các cô nương không hề kiêng dè, đủ loại ánh mắt nhìn về Diệp Tuy, miệng cũng không ngừng bàn tán.

“Nàng ta đúng là may mắn! Được Trưởng công chúa nhìn với con mắt khác, còn được Bích Sơn Quân nhận làm đệ tử. May mắn thật!” Có cô nương hâm mộ không thôi.

Lại có cô nương cười khinh bỉ nói: “Đến chơi đàn nàng ta cũng không biết, có tài cán gì mà được Bích Sơn Quân thu nhận. Bùn nhão vốn không thể trát tường, mọi người không biết hay sao?”

Cũng không thiếu kẻ cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Bích Sơn Quân rõ ràng không muốn nhận nàng ta làm học trò, sau này có kịch hay để xem rồi!”

Đúng vậy, các cô nương đều nhìn ra được Bích Sơn Quân vì Trưởng công chúa mới miễn cưỡng nhận nàng làm đệ tử. Đối với Diệp Tuy mà nói, đây chỉ e là họa chứ không phải phúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status