Uông Xưởng Công

Chương 237 : Chương 237TƯỜNG TẬN

Hiện tại, Đề Xưởng và Vận Chuyển Các đang dốc toàn lực điều tra, để xem sau này sẽ có tin tức gì.

Hắn vẫn còn sống sót, không vội, đợi sau khi hắn lành vết thương...

Vẻ mặt Uông Ấn lạnh đi, đôi mắt sắc lạnh như dao bỗng lóe lên.

Nhưng Diệp Tuy vẫn có chỗ nghĩ mãi không hiểu: “Đại nhân, hoàng thượng tin tưởng ngài như vậy, sao lại phái Tả Dực Vệ đến Lương Châu và sai công chúa Hi Bình đến thăm dò?”

Nghe ý của đại nhân thì hoàng thượng ắt hẳn có biết chuyện con cháu nhà họ Khúc được thu xếp ở Lương Châu.

Nói cách khác là cho phép rồi, thậm chí phải nói là hoàng thượng đã chỉ định đại nhân xử lý như vậy mới đúng.

Uông Ấn nở nụ cười nhạt, nhếch môi nói: “Lần trước bổn tọa xông thẳng vào hoàng cung... Hoàng thượng đang phản ứng lại đấy.”

Diệp Tuy liền sáng tỏ, thì ra là như vậy.

Mặc dù việc đại nhân dẫn Trần Diệu Thủ và các bà đỡ xông vào hoàng cung cứu được Nhị Thập Nhất hoàng tử có vết bớt trên cánh tay phải, là đón ý hùa theo hi vọng bí mật của hoàng thượng, nhưng chung quy vẫn khiến ông ta nghi kỵ.

Hoàng thượng không tiện xử lý Uông Ấn, nhưng vẫn muốn “chỉnh” hắn một phen, tính mạng của con cháu nhà họ Khúc chỉ là vật thế thân mà thôi.

Dù sao, đối với bậc đế vương mà nói, đám con cháu nhà học Khúc chết dưới bàn tay sắp xếp của Uông Ấn hay bị Tả Dực Vệ xử lý có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

“Có lẽ hoàng thượng cũng không ngờ sẽ xuất hiện thích khách.” Diệp Tuy lẩm bẩm.

Đúng là để che giấu mật lệnh giao cho Tả Dực Vệ, hoàng thượng mới không dám thăm dò Uông Ấn thật sự mà sai một người cực kì khó đối phó là công chúa Hi Bình đến phủ nhà họ Uông.

Chung quy, hiện tại đại nhân vẫn đang chấp chưởng Đề Xưởng, còn là thủ lĩnh Điện Trung Tỉnh, mà hoàng thượng vẫn cần phải dựa vào hai cơ quan trọng này nên không thể làm quá, phải có chừng mực.

Diệp Tuy lặng lẽ nhìn Uông Ấn, nhìn đôi mắt rất đỗi hờ hững kia, trong lòng chợt dâng lên nỗi xót thương mãnh liệt.

Đại nhân phải chịu gian nan đến vậy, nàng phải làm điều gì đó cho hắn mới được.

Ngẫm nghĩ một lát, Diệp Tuy nói: “Đại nhân, chuyện thiếp bị thương phải báo cho cha mẹ biết mới phải. Việc này không thể giấu giếm được.”

Nghe vậy, Uông Ấn ngẩn người, nét mặt lãnh đạm thoáng thay đổi.

Ngay sau đó, hắn lắc đầu, ngăn cản: “Cô gái nhỏ, nàng không cần phải làm vậy. Không cần thiết phải giấu họ chuyện nàng vốn không bị thương.”

Hắn biết rõ nàng coi trọng gia đình đến nhường nào. Nhưng để che giấu nội tình, nàng thà khiến cha mẹ mình lo lắng. Hắn... quả thực không đành lòng.

Diệp Tuy mỉm cười, đáp: “Lúc trước đại nhân đồng ý với thời hạn năm năm, chắc hẳn đã biết tính tình của cha mẹ và anh chị thiếp. Người biết hổ thẹn là người rất dũng cảm, họ không yếu đuối đến thế đâu.”

Giống như khi nàng lấy Uông đốc chủ, họ ở vào tình thế hoàn toàn bất lợi nhưng vẫn giữ hi vọng.

Cho dù biết nàng bị thương, họ cũng không đến mức không chịu đựng nổi.

Chuyện có người đột nhập vào phủ nhà họ Uông sớm muộn gì cũng truyền đến tai cha mẹ nàng. Thay vì để họ lo lắng bất an, chi bằng tự mình nói cho họ biết.

Diệp Tuy lại lên tiếng: “Đại nhân, ý thiếp đã quyết, thiếp sẽ dặn đám người Quý ma ma và Bội Thanh, sau đó báo tin về nhà.”

Uông Ấn ngồi yên nhìn nàng, nhìn gương mặt diễm lễ trước mắt rồi chậm rãi gật đầu.

“Theo ý nàng.” Uông Ấn đáp. Hắn cảm thấy cõi lòng ấm áp, nhớ đến những lời khi trước nàng từng nói: “Ta muốn bảo vệ đại nhân, giống như đại nhân bảo vệ ta vậy.”

Nàng đang dùng lời nói và hành động của mình bảo vệ hắn một cách chân thành.

Diệp An Thế từng thề rằng đời này sẽ không bước vào phủ nhà họ Uông, trừ khi là ngày ông đến đón con gái mình ra ngoài.

Thế nhưng, tin tức được đưa đến từ phủ nhà Uông đã dễ dàng khiến ông phá vỡ lời thề, làm ông hoảng sợ đến nỗi mặt mày biến sắc.

Tuy nhi bị thương? Mới được gả đến nhà họ Uông mấy ngày thôi mà đã có chuyện!

Mà lại còn bị thương trong phủ nhà họ Uông! Chẳng phải Uông Ấn là đốc chủ của Đề Xưởng ư? Thuộc hạ đông đến vậy, sao lại có kẻ đột nhập vào phủ làm Tuy nhi bị thương?

Đầu Diệp An Thế rối thành một nùi, không kịp nghĩ nhiều đã gọi ngay Đào thị, vội vã đến phủ nhà họ Uông ở thành Tây.

Đây là lần đầu tiên Diệp An Thế tới đây. Tuy nhiên, trong lòng đang lo lắng cho tình hình thương thế của con gái nên hoàn toàn không để ý đến hoa tươi bạt ngàn trong phủ, càng không để ý đến vẻ bình thản của Quý ma ma và Hải ma ma.

Vừa nhìn thấy con gái đang yếu ớt nằm trên giường, Diệp An Thế liền cảm thấy hai mắt cay cay, tim thắt lại. Ông quay đầu hung dữ nhìn chằm chằm vào Uông Ấn theo sau: “Uông đốc chủ, sao Tuy nhi lại bị thương? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Uông Ấn hơi khom người, đáp: “Ở đây không tiện nói chuyện, mời Diệp Tam gia theo bổn tọa đến tiền sảnh!”

Dứt lời, hắn khẽ gật đầu với Đào thị và Diệp Tuy, sau đó ra khỏi phòng.

Hắn nên nói chuyện riêng với Diệp An Thế, để Đào thị lại cho cô gái nhỏ vậy.

Mặc dù hắn đã cưới nàng nhưng vẫn không có cách nào gọi vợ chồng Diệp An Thế là bố vợ, mẹ vợ, sợ làm họ chết khiếp.

Uông Ấn vừa rời đi, tâm trạng sợ hãi của Đào thị mới dần dần tan biến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status