Uông Xưởng Công

Chương 24 : Chương 24: Xưởng công hỏi thăm

Chương 14XƯỞNG CÔNG HỎI THĂM

Sau khi rời khỏi viện Cầm, bọn họ không vội về sảnh Gia Hành mà thoải mái thảnh thơi cùng đi ngắm Trạc Tú Viên sau khi được sửa sang lại.

Không lâu sau, họ nhận được tin. Hôm nay là ngày Khuê Học mở cửa lại, vì vậy theo lệnh của Trưởng công chúa điện hạ, Sơn trưởng Tạ Phượng Trì đặc biệt cho phép các cô nương được thưởng ngoạn ngắm cảnh trong Trạc Tú Viên và có thể ra về bất cứ lúc nào, không cần đợi đến giờ Thân.

Nếu lúc trước mà được như thế này, Thẩm Văn Huệ nhất định sẽ kéo Diệp Tuy đến lầu Xuân Minh của Kinh Triệu giết thời gian. Nhưng bây giờ trong đầu nàng chỉ có chuyện đồn điền, chẳng có lòng dạ nào ngắm cảnh đẹp của Trạc Tú Viên, bèn nói lời tạm biệt Diệp Tuy, vội vã về nhà.

Diệp Tuy không có chuyện gấp, bèn dẫn Bội Thanh tiếp tục dạo chơi ngắm cảnh vườn. Nàng không muốn gặp đám cô nương lắm mồm kia, lại nghĩ trong Trạc Tú Viên có nhiều thị vệ như vậy, không cần phải lo lắng về an toàn. Diệp Tuy cố ý tránh những chỗ ồn ào đi đến nơi yên tĩnh, cảm nhận rất nhiều niềm vui bất ngờ suốt dọc đường.

Kiếp trước nàng không được thấy Trạc Tú Viên sau khi tu sửa, giờ đây nhìn mỗi cành cây ngọn cỏ đều ẩn chứa vẻ tĩnh tại, tâm trạng cũng bất giác trở nên nhẹ nhõm khoan khoái, không nỡ rời đi.

Nàng thong thả đến bên một cái hồ nhỏ. Nước hồ trong vắt, giữa hồ là vài cuống sen khô, bên trên còn mấy đài sen mẩy hạt, kể ra cũng khá hình tượng.

Thế là nàng ngồi xuống ghế đá bên hồ ngắm cành sen khô, lại nhìn tới đài sen, ngẩn ngơ nghĩ về chuyện kiếp này kiếp trước. Hoa tuy đã khô, nhưng vẫn còn mầm sen lưu lại, có mà như không thế này…

Đột nhiên, nàng cảm nhận không gian xung quanh có gì đó không bình thường. Tức thì cả người nổi gai ốc, đáy lòng liền run lên báo động nguy hiểm, giống như bị rắn độc nhìn chòng chọc.

Nàng cố sức giữ vẻ ngoài bình tĩnh quay phắt lại, sau đó giật nảy mình. Bội Thanh đã hôn mê, phía sau nàng ấy là một người đột nhiên không một tiếng động xuất hiện!

Người này da trắng như tuyết, dung mạo tuấn tú lạ thường. Nhưng sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo, sát khí kinh người, tựa như thể chỉ cần bị hắn liếc một cái là đầu lìa khỏi thân…

Đó chính là Uông đốc chủ của Đề Xưởng!

Diệp Tuy sững sờ nhìn hắn, cảm giác run rẩy ban nãy bất giác biến mất, trong lòng thầm nghĩ: Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Là trùng hợp hay vì cái gì khác? Tại sao hắn lại đánh ngất Bội Thanh?

Đây là lần thứ ba nàng nhìn thấy Uông đốc chủ. Số lần gặp cách nhau quá gần! Hai lần trước, bên cạnh nàng đều có người và chỉ nhìn từ xa hoặc cúi thấp đầu. Thế nhưng lần này, một mình đối diện với hắn với khoảng cách gần thế này...

Quan trọng hơn là, Uông đốc chủ đang từng bước đi về phía nàng. Hắn không hề thu lại vẻ uy nghiêm của mình, vẻ ngoài càng lộ ra vẻ khôi ngô tuấn tú, sát khí tỏa ra cũng ngày càng gây áp lực, ép chặt mọi thứ xung quanh.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Diệp Tuy nhìn thẳng vào Uông Ấn, trong lòng đầy hoang mang, nỗi tức giận cũng dần dần dâng lên. Uông đốc chủ đánh ngất nha hoàn của nàng, rốt cục là muốn làm gì?

Uông Ấn dừng lại cách nàng nửa bước chân, từ trên cao nhìn xuống, buông mắt hờ hững, lạnh nhạt mở miệng: “Vì sao ngươi không sợ bổn tọa?”

Hắn hung ác có tiếng, tay nhuốm đầy máu, chân giẫm xương trắng, một ánh mắt của hắn khiến bao cô nương khác run lẩy bẩy, vì sao nàng không sợ?

Diệp Tuy ngẩn người, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Uông đốc chủ lặng lẽ xuất hiện đằng sau nàng, chỉ vì điều này?

Nàng không có cách nào trả lời câu hỏi ấy. Chẳng lẽ nói ta biết chắc ngươi bị vạn tiễn xuyên tim chết? Kết cục thê thảm như thế thì dù có uy thế kinh khủng hơn nữa ta cũng không sợ nổi.

Thấy nàng im lặng, ánh mắt tĩnh lặng của Uông Ấn thoáng dao động, bên trong ẩn chứa sự tò mò le lói.

Cô gái nhỏ này chẳng những không sợ hắn, mà có còn những đánh giá về tiếng đàn của Bích Sơn Quân giống với hắn?

Mới vừa rồi, Trưởng công chúa kể cho hắn chuyện mà bà ấy coi như chuyện cười này, còn thở dài cảm thán: “Hôm nay, bản cung không uổng công đi chuyến này, thú vị, thú vị!”

Đúng vậy, rất thú vị, tiểu cô nương nhà họ Diệp khiến hắn có ấn tượng rất sâu sắc. Sau khi cáo biệt Trưởng công chúa, hắn không kìm nén được bèn lần theo dấu vết của nàng đến tận đây.

Quả nhiên, lần này đã khẳng định được suy đoán lúc trước của hắn: Tiểu cô nương nhà họ Diệp không sợ hắn!

Hắn vốn muốn hỏi tại sao khi nãy nàng lại nhận định tiếng đàn của Bích Sơn Quân là “tiêu điều sương tuyết”, nhưng giờ thì không cần hỏi nữa. Cô gái nhỏ trông có vẻ ngây thơ hồn nhiên, nhưng chưa chắc đã không có tâm tư sắc bén.

Người có thể mượn oai của Trưởng công chúa thuận lợi làm đệ tử của Bích Sơn Quân, sao có thể là kẻ đơn giản?

Vả lại, những biện pháp ứng phó liên quan đến vấn đề đồn điền nàng nói trước đó, và Tôn Trường Uẩn mà nàng nhắc tới cũng khiến hắn hứng thú. Bởi vậy, hắn liền đến thăm dò.

Hắn quan sát nàng tỉ mỉ, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ nhưng lại tạo cảm giác đáng sợ và lạnh lẽo khó nói nên lời, dường như có thể lấy mạng con người ta bất cứ lúc nào.

Bị hắn nhìn như vậy, Diệp Tuy không khỏi nín thở, cúi đầu. Tuy nàng không sợ Uông đốc chủ nhưng cũng khó chống lại uy thế của hắn.

Đến khi nàng cảm thấy uy thế đè nén ấy biến mất, ngẩng đầu lên thì đã không thấy Uông đốc chủ đâu nữa. Đi không một tiếng động, giống hệt lúc đến.

Diệp Tuy nhíu mày, cảm thấy Uông đốc chủ này làm việc thật kỳ quái, không thể lý giải theo lẽ thường. Chẳng hiểu tại sao lại xuất hiện hỏi mỗi câu như vậy rồi đi, rốt cuộc tính làm gì?

Nàng không hiểu, nhưng hành động vừa rồi của Uông đốc chủ đủ để làm nàng tỉnh táo ngẫm lại. Nàng nghĩ, có phải hành động và lời nói của nàng có chỗ nào không ổn đã khiến hắn phải chú ý tới? Vậy người khác thì thế nào, phải chăng cũng đã để mắt đến nàng?

Trong lòng nàng hiện ra một cái tên: Cố Chương. Cố Chương là người nhạy bén, sau này nếu gặp nàng, thấy hành vi của nàng khác thường liệu cũng phát sẽ hiện ra manh mối?

Không, không phải “liệu”, mà Cố Chương nhất định sẽ biết!

Nàng bỗng đổ mồ hôi lạnh, nhìn chỗ Uông Ấn vừa đứng bằng ánh mắt phức tạp, cõi lòng càng thêm nặng nề.

Người có dung mạo tuấn tú vô ngần kia đã nhắc nhở nàng... Nếu không phải vừa vặn gặp được Uông đốc chủ lúc này thì nàng vẫn chưa nhận ra điều đó.

Xem ra, nàng đã quá chủ quan rồi, rèn luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn. Xem ra, sau này nàng phải cẩn thận hơn mới được.

Nàng cứ như vậy cau mày đứng ở đó đợi Bội Thanh tỉnh lại, sau đó cũng không nhiều lời mà vội vàng dẫn nàng ấy ra khỏi Trạc Tú Viên.

Lúc nàng đến chỗ đỗ xe ngựa thì thấy Diệp Thân với sắc mặt vô cùng khó coi đang đứng cạnh xe của nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status