Uông Xưởng Công

Chương 266 : Chương 266NƯỚC SÂU

Diệp Hướng Chinh đã xử phạt không ít người, truy tìm tung tích của Bội Ngọc khắp mọi nơi nhưng không thu được gì.

Y còn định đến lục soát cả Tam phòng, nếu không phải vì Diệp An Cố và Từ thị ngăn cản, kinh động tới Diệp Cư Tiêu thì y sẽ không chịu bỏ qua.

Diệp Tuy đã lấy chồng, Diệp An Thế và Đào thị đã rời khỏi Kinh Triệu, hiện tại Tam phòng chỉ còn lại mình Diệp Hướng Ngu quanh năm ở trong Nghi Loan Vệ. Cho dù Diệp Hướng Chinh muốn làm gì cũng chẳng thể toại nguyện.

Cuối cùng Diệp Hướng Chinh đành báo án lên phủ Kinh Triệu. Nhưng hắn không có văn tự bán thân của Bội Ngọc, quan phủ Kinh Triệu vốn dĩ không muốn xử lý, sau cùng chỉ làm lấy lệ cho có.

Thiếu vắng Bội Ngọc bên cạnh, những lúc Diệp Hướng Chinh lên cơn hung ác, không biết trút giận lên ai, tâm tình y càng thêm tồi tệ, tình trạng say rượu càng nghiêm trọng hơn.

Diệp Hướng Đĩnh thấy em trai mình bê tha như vậy, tuy bề ngoài tức giận thở dài nhưng bên trong lại có chút hả hê.

Mẹ hắn ta yêu thương đứa em trai nhất, có gì tốt cũng nghĩ cho y, giờ chỉ là “mấy đời gỗ mục đóng nên thuyền rồng” mà thôi.

Diệp Hướng Đĩnh chẳng buồn quan tâm đến Diệp Hướng Chinh. Trước khi rời khỏi Kinh Triệu, hắn ta vẫn xin ông nội cho đến Phật đường để thăm Chu thị.

Vì Đào thị đã rời Kinh Triệu nên việc giám sát ở Phật đường lơi lỏng đi không ít, Từ thị lại là người nhân hậu nên không cấm người của Đại phòng vào Phật đường.

Cho dù như vậy thì cũng chẳng có ai tới thăm Chu thị.

Bởi lẽ Chu thị ốm yếu nằm liệt giường, vết thương trên người đã thối rữa, có thể ngửi thấy mùi tanh hôi từ xa và còn cả gương mặt đáng sợ kia nữa…

Nếu không phải Diệp Hướng Đĩnh sắp rời đi thì e rằng cũng sẽ không đến đây.

Cho dù đến rồi, hắn cũng chỉ ở lại một lát, nói một câu: “Xin mẹ giữ gìn sức khỏe, cha con sẽ trở về ngay thôi”, rồi bịt mũi vội vàng đi ra.

Mùi tanh hôi từ vết thối rữa làm hắn ta suýt chút nữa nôn mửa, gương mặt như ác quỷ kia khiến hắn ta không dám liếc nhìn lâu. Cho dù người đó là mẹ đẻ của hắn ta!

Sau khi cha hắn trở về, thấy dáng vẻ của bà ta thì sẽ nghĩ gì? Sẽ làm thế nào đây?

Diệp Hướng Đĩnh rùng mình, không dám tưởng tượng tiếp.

Lúc này, Diệp Tuy vừa nghe được tin tức từ trong cung truyền ra, khóe môi hơi cong lên, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chị gái nàng được thăng làm Thuần quý tần, hơn nữa còn chuyển đến cung Diên Hi, hoàng hậu cũng ban cho Sách Ngọc và Ấn Vàng. Sau này chị gái nàng đã là người đứng đầu một cung và có thể tự xưng là “bổn cung”.

Lần trước nàng vào thăm Diệp Tự có nhắc đến việc chuyển cung. Hiện tại, Diệp Tự đã bắt đầu hành động, còn tiến hành thuận lợi như vậy, thật sự tốt quá rồi!

Tuy lên làm quý tần đương nhiên sẽ thu hút chú ý dòm ngó từ nhiều phía, nhưng Diệp Tuy không hề lo lắng, tin rằng chị gái mình nhất định sẽ không sợ hãi những ánh đao bóng kiếm. Mà Diệp Tự thông minh hơn nàng nhiều, chắc chắn có thể đối phó được.

Thời tiết đang dần ấm lên nhưng Diệp Tuy không cảm nhận được mấy, bởi vì gần đây nàng rất bận rộn.

Trước kia, nàng cứ nghĩ rằng phủ đệ nhà họ Uông ít chủ nhân, việc trông coi sẽ đơn giản. Song nàng đã nhanh chóng nhận ra là mình nhầm, nhầm to.

Tuy rằng ít chủ nhân nhưng công việc lại nhiều kinh khủng, còn nhiều hơn cả nhà họ Diệp, thậm chí nhiều hơn so với cả nhà họ Cố ở kiếp trước.

Nhà họ Uông có rất nhiều sản nghiệp, hơn nữa việc làm ăn buôn bán không chỉ ở Kinh Triệu, cũng không dừng ở một ngành nhất định.

Phần bề nổi trong tay nàng đã nhiều vô kể rồi, chưa kể đến tài sản ngầm.

Chẳng trách bốn mùa trong phủ lúc nào cũng như mùa xuân với hàng trăm gia nhân chuyên tâm chăm sóc nhiều hoa tươi như vậy. Thảo nào phủ nhà Uông có thể tiêu tốn nhiều sức người sức của đến thế.

Bởi vì Uông đốc chủ quả thật không thiếu quyền, càng không thiếu tiền.

Bản thân Diệp Tuy cũng có cửa hàng trên đường Dương Gia nên nàng cảm thấy mình cũng dư dả. Nhưng nếu so với phủ nhà Uông, chút tiền bạc trong tay nàng chỉ là “trăm voi không được bát nước sáo”.

Không nói tới những con đường lớn khác ở Đại An, chỉ riêng phủ Kinh Triệu thôi, hơn phân nữa số cửa hàng trên đường Dương Gia có liên quan tới Uông đốc chủ.

Nếu không phải do hắn đứng tên thì cũng do thuộc hạ của hắn đứng tên, nếu không phải do thuộc hạ của hắn đứng tên thì sẽ do thuộc hạ của thuộc hạ của hắn đứng tên. Sau cùng, tất cả lợi nhuận đều chuyển về nhà họ Uông.

Kiếp trước, nàng là lão thái quân nhà họ Cố, còn là dì của Thái Ninh Đế, tiền bạc trong tay cũng xem như là nhiều, thế nhưng... so với số bạc khổng lồ khiến con người ta phải choáng váng này, nàng cảm nhận một cách sâu sắc rằng bản thân chỉ là người nhà quê chốn hoang vu hẻo lánh.

Cuối cùng, nàng không nhịn được bèn hỏi Uông Ấn: “Đại nhân, gia tài lớn như vậy... Đại nhân không sợ hoàng thượng nghi kị sao?”

Vẻ khiếp sợ của nàng khiến Uông Ấn rất vui, khóe môi hơi cong lên, thản nhiên đáp: “Cô gái nhỏ, có phải nàng đã quên bổn tọa là một hoạn quan rồi không?”

Hoạn quan, không con không cái, cho dù có bao nhiêu tiền tài thì đâu để lại được cho ai.

Hoàng thượng không rõ tình hình tiền tài sản nghiệp thật sự trong tay hắn nhưng đã ngầm cho phép hắn thu gom của cải một cách thỏa đáng.

Toàn bộ đều dùng cho Đề Xưởng, cho Điện Trung Tỉnh, cho quân đội, đến cùng không phải là cống hiến cho triều đình hay sao?

Diệp Tuy câm nín, tức thì hiểu ra.

Có điều, nàng nghĩ mãi, nếu Vĩnh Chiêu Đế tín nhiệm và trọng dụng Uông đốc chủ như thế, tại sao hắn lại bỏ mạng vào hai năm sau?

Bất luận thế nào thì nàng cũng sẽ dùng hết khả năng để tìm hiểu cặn kẽ nguyên do, thay đổi vận mệnh kiếp trước của Uông đốc chủ.

Nàng nhìn khoản bạc khổng lồ trong tay mình, trong lòng loáng thoáng có ý tưởng, nhưng lại hết sức mơ hồ, tạm thời còn chưa nghĩ được rõ ràng.

Ngay vào lúc này, nàng nhận được lời mời của Trưởng công chúa Trịnh Vi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status