Uông Xưởng Công

Chương 53 : Chương 53: Có thai

Chương 53CÓ THAI

Thì ra, nguyên nhân nhà họ Cam từ hôn với nhà họ Cố là bởi vì công tử Chu Sa quá mức tàn bạo!

Cái gọi là “chân tướng” này, ban đầu lan truyền từ Khuê Học, rồi được các cô nương kể cho người trong nhà. Rất nhanh sau đó, mấy vị phu nhân trong hậu trạch đều biết rõ sự tình.

Hai nhà hủy hôn, vốn dĩ đã đủ khiến người ta hoài nghi. Suy cho cùng, các phu nhân trong hậu trạch “kinh nghiệm đầy mình”, nên vốn chẳng tin cái lí do “bát tự không hợp” hai nhà Cam – Cố đưa ra., còn khẳng định là có nguyên nhân sâu xa khác.

Nếu tính tình công tử Chu Sa tàn bạo, thích ngược đãi đánh đập người bên cạnh, thì với tình thương của Cam phu nhân dành cho con gái, chắc chắn là không muốn gả con gái vào nhà họ Cố rồi. Đây mới lí do thực sự cho việc hủy hôn.

Hậu trạch và tiền viện là một thể thống nhất, các phu nhân ở hậu trạch biết chuyện thì ngay sau đó các quan viên ở tiền viện cũng biết.*

(*) Hậu trạch là sân sau, nơi ở của các phu nhân và tiểu thư. Tiền viện là sân trước, nơi ở của của đàn ông, người làm chủ gia đình.

Khác hoàn toàn với tư tưởng bàn tán của các phu nhân, các quan viên lại quan tâm đến sự bất thường của vụ việc này.

Cam Hoành Ngôn là thiếu doãn Thái Nguyên, là vị quan có danh tiếng rất lớn, là trọng thần trong triều. Còn nhà họ Cố ở Nam Bình là danh gia vọng tộc, nếu việc cưới xin của hai nhà đã được quyết định từ trước, sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy?

Việc kết thông gia giữa hai nhà là một việc tốt, nhưng nếu đã có chuyện từ hôn này, chắc chắn sau này hai nhà Cam - Cố sẽ không còn qua lại thân thiết nữa. Các đại thần trong triều và các gia tộc lớn nhiều đời sẽ không thể đoàn kết được nữa rồi...

Sau khi suy xét tỉ mỉ, các vị quan viên nhạy bén như nhận ra được điều gì đó đều không khỏi toán mồ hôi lạnh.

***

Trong điện Tử Thần, Vĩnh Chiêu Đế nhìn Uông Ấn, hỏi: “Chuyện nhà họ Cam hủy hôn, ngươi thấy thế nào?”

Uông Ấn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt không thể hiện cảm xúc, khom lưng trả lời: “Thần cho rằng, bát tự không hợp, việc cưới xin đương nhiên không thể thành.”

Tâm tình Vĩnh Chiêu Đế dường như cũng rất tốt, nghe vậy liền cười, còn tò mò hỏi thêm: “Ngươi nói trẫm nghe, con cháu nhà họ Cố… quả thật là kẻ tàn bạo?”

“Trước đó, thần đã sớm lệnh cho đề kỵ đến Nam Bình điều tra, là thật.” Uông Ấn đáp, không hề che giấu hành động của đề kỵ.

Vĩnh Chiêu Đế khép hờ hai mắt, lạnh giọng nói: “Gia tộc lớn nhiều đời, tốt xấu lẫn lộn, có trường hợp như vậy cũng không lạ. Có điều, tin đồn này xuất hiện có vẻ hơi kỳ quái...”

“Đề kỵ có thể khiến việc này chìm xuống bất cứ lúc nào. Xin hoàng thượng cho chỉ thị.” Uông Ấn tiếp lời, chờ xin chỉ thị của Vĩnh Chiêu Đế.

Vĩnh Chiêu Đế phất tay, thư thái nói: “Tin đồn này cũng khá thú vị, cứ kệ nó đi.”

Khiến bậc đế vương cảm thấy hứng thú không phải là chuyện nhỏ nhặt gì,

Uông Ấn gật đầu đáp “Vâng”. Hắn ở bên cạnh hoàng thượng lâu, nên hiểu rất rõ ý tứ của hoàng thượng. Đó là cho đề kỵ thêm dầu vào lửa, biến lời đồn về công tử Chu Sa thành sự thật.

Ý của câu “cứ kệ nó đi” chính là khuếch trương nó lên.

Kế tiếp, Vĩnh Chiêu Đế nói bâng quơ một câu: “Cam Hoành Ngôn này cũng không hẳn là hạng ngu dốt. Bằng không, trẫm lại phải lo lắng cho phủ Thái Nguyên rồi.”

Uông Ấn im lặng, trong mắt lóe lên vẻ u tối. Quả nhiên, hắn đoán không sai. Hoàng thượng không muốn nhìn thấy quyền thần trong triều và danh gia vọng tộc kết thông gia với nhau.

Những gia tộc lớn có căn cơ quá sâu, hoàng thượng sẽ không động đến. Nhưng nếu hai nhà Cam – Cố thật sự kết thông gia, thì con đường làm quan của Cam Hoành Ngôn cũng chấm hết.

Người đời chỉ biết cố leo lên chỗ cao, đâu biết rằng chỉ cần sơ sẩy là sẽ ngã đau. Trèo càng cao, ngã càng đau. Cam Hoành Ngôn trước giờ không nghĩ tới điều này sao?

Cam Hoành Ngôn là một vị quan tốt, nhưng lại chẳng biết suy đoán tâm tư của đế vương. Không ngờ tiểu cô nương kia đánh bậy đánh bạ, lại khiến hắn hiểu được ý của hoàng thượng, vô hình trung cũng giúp giữ lại một vị quan rường cột cho triều đình.

Rất tốt, rất tốt!

Nghĩ đến lời đồn về tính tình Cố Nhiễm được lan truyền gần đây, Uông Ấn khẽ nhếch khóe môi. Ngay cả nhà họ Cố mà cô gái nhỏ kia cũng dám động vào, đúng là can đảm!

Có điều, hơi lộ liễu... Nếu không vì hắn sai người dọn sạch sẽ phần còn lại, che giấu kín sự tình, thì e rằng nhà họ Cố đã tra ra được nàng ta rồi.

***

Lúc này, Diệp Tuy đang ở viện Tây Đường đốt những ghi chép có từ Vận Chuyển Các. Nếu nhà họ Cam đã từ hôn, thì không cần phải giữ lại những chi chép này nữa.

Chuyện Cam Diệu từ hôn khiến cho nàng cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Có lẽ, cuộc sống sau này của Cam Diệu chưa chắc sẽ trôi chảy viên mãn, nhưng quỹ đạo của cuộc đời nàng ấy đã thay đổi, sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Cố nữa, như vậy là đủ rồi.

Những ngày tiếp theo, Diệp Tuy tiếp tục suy tính cho cuộc thi tài của Khuê Học. Nàng gần như dồn hết cả tinh thần và sức lực vào việc này, có điều vẫn chưa có tiến triển gì. Chỉ có thể ngày ngày cố gắng luyện tập bảy môn kỹ nghệ để có thêm phần thắng.

Tiết trời tươi đẹp lướt qua rất nhanh, từng ngày trôi qua, thời tiết dần trở nên lạnh hơn. Hôm nay đã sang tháng mười một, Diệp Tuy nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Tháng mười một của năm nay rốt cục đã đến rồi.... Kiếp trước, vận mệnh của nàng, thậm chí vận mệnh của tất cả người nhà họ Diệp đều được quyết định trong chính tháng này.

Kiếp trước, nàng không hề hay biết gì cả, còn kiếp này nàng đã sớm có chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không để cho chuyện của kiếp trước xảy ra một lần nữa.

Đầu tháng mười một, sau trận tuyết đầu mùa, trong cung truyền ra tin Thuần tần mang thai, khiến cho Tam phòng nhà họ Diệp vui mừng khôn xiết.

Đào thị vui quá hóa khóc, nghẹn ngào nói: “Tốt quá, tốt quá rồi! Tự nhi đã có thai, Tự nhi đã có thai rồi...”

Đã bốn năm rồi, Tự nhi rốt cục đã mang thai rồi!

Đào thị vui mừng không phải vì chuyện này có thể mang lại vinh quang lợi ích, mà là về sau con gái bà sẽ có nơi gửi gắm nương tựa.

Hậu cung là chốn ăn thịt người, cuộc sống vốn không dễ dàng, một phi tần không có con cái thì sau này chỉ càng ngày càng khó khăn. Tự nhi của bà cuối cùng cũng có hy vọng!

Hai mắt Diệp Tuy đỏ hoe, chị gái mang thai, nàng cũng vui mừng thay. Tuy nàng đã sớm đoán được, nhưng khi nghe tin vẫn không nén nổi xúc động.

Tin này bây giờ mới được truyền ra, muộn hơn so với kiếp trước ba tháng. Chị gái nàng đã bình an trải qua ba tháng đầu nguy hiểm nhất, không phải chịu ám hại giống như kiếp trước nữa, nhất định sẽ thuận lợi sinh ra một đứa bé khỏe mạnh.

Đức bé về sau sẽ là Thái Ninh Đế hiện giờ đang ở trong bụng chị gái nàng sao? Nàng hiện tại không thể biết, chỉ biết trước mắt như vậy là tốt rồi.

Chờ Đào thị bình tĩnh lại, Diệp Tuy mới nói: “Mẹ, mẹ mau gửi lời thỉnh cầu vào cung đi ạ, con muốn tiến cung thăm tỷ tỷ.”

Theo lệ thường trong cung, sau khi phi tần mang thai, người nhà có thể vào thăm nom một lần để thể hiện ân điển của hoàng gia. Lời thỉnh cầu của mẹ nàng, nhất định sẽ được chấp thuận.

Quả nhiên, thẻ bài nhanh chóng được gửi tới, cho phép Đào thị vào cung gặp Thuần tần.

Lần này, Diệp Tuy phải “trổ hết tài năng” năn nỉ mới khiến Đào thị gật đầu, đồng ý dẫn theo nàng cùng vào cung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status