Uông Xưởng Công

Chương 55 : Chương 55: May mắn

Chương 55KIẾM SỐNG

Nhờ chuyện mang thai của Diệp Tự, địa vị của Tam phòng ở nhà họ Diệp đã lờ mờ có sự thay đổi. Thể hiện rõ ràng nhất chính là thái độ của Diệp Cư Tiêu.

Trước đây, Diệp Cư Tiêu không thích nhất là Tam phòng, nhưng sau khi biết Diệp Tự mang thai, ông ta liền vuốt râu tán thưởng: “Tam phòng quả nhiên rất khá! Ngu ca nhi thì đã vào Nghi Loan Vệ, hiện tại Thuần tần nương nương lại có thai, đây đúng là phúc của nhà họ Diệp!”

Lúc Diệp Hướng Ngu từ Nghi Loan Vệ về phủ, lần đầu tiên trong đời, Diệp Cư Tiêu cho gọi hắn đến, ân cần hỏi han tình hình của hắn trong Nghi Loan vệ, còn gật đầu tỏ vẻ hài lòng, khen hắn là tấm gương cho đám con cháu cùng trang lứa.

Diệp Hướng Ngu lúng túng đáp “Ông nội quá khen rồi”, rồi cúi đầu chẳng nói năng gì nữa, trông như thể người không khéo ăn khéo nói.

Lúc rời khỏi viện Diên Quang, hắn khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt trở nên sâu thẳm khó hiểu.

Diệp Cư Tiêu có lẽ không biết, hắn vẫn nhớ như in những chuyện xảy ra trước và sau kì tuyển chọn của Nghi Loan Vệ. Và, cả thái độ của Diệp Cư Tiêu với Tam phòng suốt mười sáu năm qua, hắn cũng mãi mãi không bao giờ quên.

Chuyện đã qua rồi thì thôi? Sao có thể như vậy được?

Cho dù Diệp Hướng Ngu làm như không có chuyện gì thì đám gia nhân của nhà họ Diệp cũng nhìn ra được, lão thái gia đã bắt đầu coi trọng Tam phòng. Tam phòng về sau sẽ dần dần được thế, bởi vậy thái độ của bọn họ lập tức thay đổi, càng ngày càng có nhiều người a dua lấy lòng Tam phòng.

Bợ đỡ là bản năng của con người, những người ở Tam phòng cũng chỉ cười cho qua, chẳng mấy để tâm tới chuyện này.

Nhưng với Chu thị mà nói, cảnh tượng ấy lại rất chướng tai gai mắt. Bà ta vào nhà họ Diệp mấy chục năm nay, đây là lần đầu tiên cảm nhận mùi vị bị đối xử lạnh nhạt.

Khó chịu nhất chính là, lão thái gia còn lệnh cho bà ta tặng bạc cho Tam phòng, để chúc mừng chuyện Thuần tần nương nương mang thai. Việc này quả thật như rắc thêm muối vào vết thương của bà ta, khiến bà ta suýt chút nữa nghiền nát hết chỗ bạc đó.

Song, bà ta không dám làm trái lệnh của Diệp Cư Tiêu, đành phải cố nén đau, mang ba trăm lượng đến Tam phòng, chúc mừng tin vui của Thuần tần nương nương.

***

Lúc này, Diệp Tuy nhìn ba trăm lượng bạc mà Chu thị đưa đến, cười híp mắt nói: “Mẹ, số bạc này không phải là ít, sao Đại phòng lại chịu bỏ ra thế ạ? Chắc đau lòng chết mất thôi.”

Tuy nàng từng thấy số bạc nhiều hơn thế này, cách đây không lâu còn cầm tới ba ngàn lượng. Nhưng chỉ cần nghĩ đây là bạc mà Chu thị đưa đến thì nàng lại cảm thấy sảng khoái lạ thường, đắc ý đến mức muốn cười to ba tiếng, ha ha ha!

Chu thị chắc hẳn là đau như bị xẻo mất miếng thịt nhỉ? Có điều, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Tất cả những chuyện trước kia bà ta gây ra cho mẹ nàng, nàng sẽ trả lại từng chuyện một cho bà ta.

Đào thị liếc nhìn Diệp Tuy với ánh mắt trách cứ, nói: “Tuy nhi, con đang nói gì vậy? Đây là tấm lòng của Đại phòng, con thật là không biết lớn nhỏ gì cả.”

Mặc dù vậy, nhưng Đào thị vẫn khẽ nhếch khóe môi, có thể thấy được tâm tình bà cũng đang rất tốt.

Gần hai mươi năm, tới tận lúc này bà mới nhận được chút ý tốt từ Đại phòng. Bà cũng không thể không thừa nhận, số bạc mà Đại phòng đưa tới quả thực khiến bà cảm thấy rất sảng khoái.

Bà cho Vân ma ma cất chúng đi, rồi nói với Diệp Tuy: “Số bạc này là để cho Tự nhi, lần sau có cơ hội tiến cung mẹ sẽ đưa vào cho chị con. Nếu con cần tiền, thì nói với mẹ sau nhé.”

Diệp Tuy gật đầu, chẳng nghĩ ngợi gì thêm. Số bạc này vốn là dành cho chị gái nàng, nàng cũng không có ý định vòi vĩnh. Mà hiện tại, nàng cũng chẳng thiếu tiền!

Hai ngàn lượng nàng bỏ vào đường Dương Gia lúc trước, nay đã tăng gấp mấy chục lần. Hiện tại nàng đang bàn bạc với trạm môi giới Tứ Phương, dự định cho thuê một vài cửa hàng, thu nhập sau này sẽ dần dần tăng lên.

Vốn dĩ, nàng định giao lại hai cửa hàng ở đường Dương Gia cho mẹ nàng. Nhưng sau đó nghĩ đến việc Đại phòng sẽ dòm ngó khoản thu của bà, nên nàng tạm thời gác lại.

Hiện giờ, việc nàng đang lo lắng hơn cả là làm thế nào để giải thích với mẹ chuyện “không thiếu tiền” này...

Đào thị bỗng nhớ ra một việc, liền nói: “Cuối năm, điền trang sẽ kiểm kê, điền trang mẹ giao cho con, con nhớ phải để ý nhé. Phải rồi, con đã nghĩ ra nên buôn bán gì với cửa hàng ở ngõ Bố Châu chưa?”

Đào thị giao cho Diệp Tuy tập trông coi hai nơi này là để bồi dưỡng năng lực quản lý việc nhà của Diệp Tuy, thế nên thỉnh thoảng mới hỏi đến.

Nghe thấy câu hỏi của Đào thị, Diệp Tuy rầu rĩ đáp: “Mẹ, chuyện điền trang con biết rồi ạ. Nhưng về phần cửa hàng, con vẫn chưa nghĩ ra.”

Cửa hàng ở ngõ Bố Châu vốn dĩ bán dầu trẩu, nhưng việc buôn bán thực sự rất ế ẩm, thu vào không bằng bỏ ra. Vì thế nàng đã quyết định đóng cửa, tính đổi phương án buôn bán khác.

Chỗ đó quá nhỏ, xung quanh lại rất vắng vẻ, nàng đi qua đó vài lần, mãi vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì, nên đành để trống.

“Con cứ từ từ suy nghĩ. Gian hàng đó đúng là không dễ xử lý. Việc này không vội.” Đào thị khuyên nhủ, không hề tạo áp lực cho Diệp Tuy.

Chính bà cũng chưa có cách gì hay với cửa hàng ở ngõ Bố Châu, nếu không đã chẳng để bán dầu trẩu như vậy. Nơi đó không thu hút người qua lại, gần như buôn bán gì cũng không thích hợp.

Diệp Tuy ngoan ngoãn vâng lời, thầm nghĩ lúc nào có thời gian lại đến ngõ Bố Châu xem xét xem sao, có lẽ sẽ phát hiện được hướng đi mới. Đúng như mẹ nàng nói, việc này không cần gấp.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ với nàng là cuộc thi tài của Khuê Học. Hôm trước, thời gian tổ chức cuộc thi đã được ấn định vào ngày mười lăm tháng mười hai, còn khoảng hơn một tháng nữa.

Một tháng hơn, thời gian quả thực là quá cấp bách. Diệp Tuy tuy sốt ruột, nhưng lại cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Nội dung so tài Khuê Học lần này sẽ là gì? Chắc chắn sẽ có môn “soạn” (nấu ăn), bởi vì nàng nghe ngóng được là gần đây Thiệu Chân đang khổ công học nấu nướng.

Kiếp trước, Thiệu Chân đứng đầu cuộc thi tài Khuê Học là bởi vì nàng ấy là người được quý nhân trong cung lựa chọn. Như vậy, nàng ấy chắc hẳn đã biết nội dung của cuộc thi lần này là gì.

Nếu nói đến “soạn”, thì nàng cũng nắm rất vững môn này. Ở kiếp trước, sau khi nhà họ Diệp bị diệt vong, nàng đã trải qua rất nhiều năm khổ sở ở nhà họ Cố. Khi đó, bên cạnh nàng chẳng có ai, mọi thứ đều phải tự mình làm lấy, nàng đã học nấu cơm trong chính quãng thời gian đó.

Nào là nấu nướng, ủ rượu, nào là giết mổ gia súc, nào là làm thịt khô… Nói thẳng ra, chẳng qua cũng chỉ là nấu cơm mà thôi.

Các cô nương Khuê Học ở Kinh Triệu không xuất thân từ nhà quyền quý thì cũng đến từ gia đình nhà Nho, thương nhân có tiếng. Các nàng ấy từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, mười ngón tay không dính nước, sao có thể biết nấu cơm chứ?

“Soạn” ở Khuê Học hiện tại cũng chỉ là giảng dạy cho các cô nương món nào là ngon, món nào là quý để sau này khi quản lý việc nhà không đánh mất lễ nghi mà thôi.

“Soạn” không phải là việc khó với nàng, nhưng ngoài cái này ra thì sao? So tài ở Khuê Học chắc chắn không chỉ thi mỗi kỹ nghệ này, để đoạt được vị trí đứng đầu cũng không thể trông cậy vào mỗi mình nó.

Nhưng bất luận thế nào, nàng cũng phải làm tốt môn “soạn” này trước, còn những cái khác, từ từ tính tiếp.

Nghĩ vậy, Diệp Tuy cảm thấy thả lỏng hơn, đang định quay về viện Tây Đường để luyện tập thì nghe thấy Đào thị nói: “Tuy nhi, vị nội thị mà lần trước ở trong cung mà con nhắc đến, mẹ đã hỏi qua Vân ma ma, tên của nội thị ấy đúng là Cầu Ân, không sai đâu...”

Diệp Tuy không nghĩ tới chuyện đã qua được mấy ngày rồi mà mẹ nàng vẫn còn nhắc đến. Cái tên này đương nhiên là đúng rồi. Kiếp trước Cầu Ân là tâm phúc bên cạnh Vĩnh Chiêu Đế, nàng tuyệt đối không thể nhớ sai được.

Trên đường từ viện Ánh Tú về viện Tây Đường, Diệp Tuy luôn mỉm cười. Cuối cùng nàng cũng đã nghĩ ra nên buôn bán gì ở gian hàng tại ngõ Bố Châu rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status