Uông Xưởng Công

Chương 80 : Chương 80CHẤN ĐỘNG

Ông ta vội vàng đáp: “Nếu đã vậy, bản quan không làm phiền Đốc chủ đại nhân nữa. Bản quan sẽ dẫn quan viên Hình Bộ rời khỏi đây ngay.”

Nói xong, ông ta lập tức hạ lệnh, dẫn theo quan viên Hình Bộ nhanh chóng rời đi. Chẳng khác gì như có ma đuổi đằng sau, gần như vắt chân lên chạy.

Bộ dạng khiếp đảm tháo chạy của Hàn Bá Trang và các quan viên khiến cho nhóm đề kỵ không còn gì để nói. Ngoài trưởng ban Thẩm Trực trước sau vẫn chăm chú quan sát mấy thi thể ra, mấy đề kỵ khác đều có phần tức giận, ánh mắt thoáng nét bực tức.

Quan viên Hình Bộ kiểu gì vậy! Thảo nào hoàng thượng càng ngày càng coi trọng Đề Xưởng, không giao những vụ án lớn quan trọng cho Hình Bộ nữa.

Sau đó bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa, bởi vì Xưởng công đại nhân vừa liếc nhìn họ với ánh mắt vô cảm xúc.

Nhóm đề kỵ liền biết mình đã sai, không hề nghĩ ngợi quỳ “phịch” xuống đất, nhận lỗi: “Thuộc hạ đã biết tội, xin xưởng công trách phạt!”

Vẻ mặt Uông Ấn vẫn chẳng thay đổi, hắn chỉ hạ lệnh: “Ngoại trừ Thẩm Trực ra, những người khác đến Truy Y Đường lĩnh hai mươi roi, sau đó chép lại lí lịch cuộc đời các quan viên Hình Bộ.”

Hai mươi roi của Truy Y Đường không dễ chịu gì, nhưng như thế vẫn còn nhẹ nhõm chán. Xưởng công chịu phạt bọn họ nghĩa là lỗi này chưa tính là lớn, bọn họ lập tức đáp: “Thuộc hạ tạ ơn xưởng công ân xá!”

Bọn họ nghĩ mà sợ, nếu xưởng công nổi giận thật thì không chỉ ăn hai mươi gậy thôi đâu. Ban đầu bọn họ không biết mình đã sai ở đâu, nhưng có thể tìm ra được đáp án ở hình phạt thứ hai.

Uông Ấn không để ý đến nhóm đề kỵ nữa, đôi mắt phượng toát ra ánh sáng u ám.

Hàn Bá Trang đứng đầu Hình Bộ gần mười năm nay. Mười năm qua, có không ít quan viên rời bỏ vị trí, nhưng ông ta vẫn vững vàng ở vị trí đó, há là người đơn giản như vẻ bề ngoài?

Nhóm đề kỵ biết rõ những chuyện bí mật ẩn giấu trong triều đình. Bây giờ, chỉ vì gánh trọng trách lớn hơn mà sinh ra bực tức với quan viên Hình Bộ, còn tình hình thực tế của Hình Bộ hiện tại lại chẳng nhớ được. Hai mươi roi vẫn là còn nhẹ, xem ra Đề Xưởng cần phải chỉnh đốn cẩn thận lại một phen.

Nhìn những thi thể với biểu cảm đầy kinh hoàng kia, Uông Ấn khẽ nhíu mày: Dám động đến gia quyến của Triệu đại tướng quân, kẻ nào có lá gan tày trời này?

Cùng lúc đó, kỵ mã phi nghìn dặm từ phủ Nhạn Tây Vệ đã đến Kinh Triệu, chạy thẳng tới Binh Bộ, đứt hơi khản tiếng bẩm báo: “Báooooooo! Đại tướng quân bị ám sát, hiện đang bị thương nặng!”

Cấp báo của trinh sát Nhạn Tây Vệ được truyền đến điện Tử Thần trong cung bằng tốc độ nhanh nhất. Uông Ấn cũng gần như đồng thời nắm được tình hình về đại tướng quân Nhạn Tây Vệ.

“Xưởng công, hiện giờ Triệu tướng quân đang hôn mê bất tỉnh, trinh sát đã bẩm báo tình hình lên Binh Bộ, phó tướng quân - Thạch Trường Tú đã tạm thời tiếp quản Nhạn Tây Vệ, quân ngũ không bị ảnh hưởng.” Một tên lính cấp thấp khàn giọng bẩm báo.

Hai mắt tên lính đó đỏ ngầu, khuôn mặt mệt mỏi rã rời, y phục nhuốm đầy sương gió. Hắn đã chạy gấp rút di chuyển trong thời gian dài nên bây giờ đã sức cùng lực kiệt.

Uông Ấn nghe xong, gật đầu: “Bổn tọa đã biết. Ngươi vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Nghe những lời như vậy, tên lính kia lập tức cảm thấy được ưu ái mà kinh sợ, cười ngây ngô, lớn tiếng đáp: “Không vất vả chút nào ạ! Thuộc hạ khó khăn lắm mới giành được nhiệm vụ này từ các đề kỵ khác bên đó, rất đáng giá ạ!”

“...” Thẩm Trực đứng bên cạnh Uông Ấn nháy mắt liên hồi. Mặc dù tất cả các đề kỵ trong Đề Xưởng đều như vậy, nhưng xưa nay chưa từng có ai dám nói trực tiếp như thế trước mặt xưởng công. Tên lính đen nhẻm này ngây thơ thật hay đang cố nịnh bợ đại nhân đây?

Bất kể thế nào, Thẩm Trực cũng im lặng không lên tiếng. Hai mươi roi phạt của Truy Y Đường, nhóm đề kỵ kia vẫn còn chưa lĩnh đâu.

Sau khi tên lính rời đi, Uông Ấn căn dặn: “Trông chừng hắn ta! Điều tra tất cả đề kỵ ở bên phía Nhạn Tây Vệ, sàng lọc lại lần nữa.”

Sắc mặt của Thẩm Trực lập tức trở nên khó coi, gương mặt sắc như dao tràn đầy sát khí: “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!”

Xưởng công đã nói vậy thì chắc chắn tên lính kia có vấn đề. Đề kỵ Đề Xưởng đều trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, bị thử thách trong một thời gian dài mới được giữ lại. Như vậy mà vẫn lòi ra một kẻ có vấn đề, chuyện này lớn rồi đây!

Theo như Thẩm Trực thấy, tình huống này còn nghiêm trọng hơn cả thảm án giết hại cả nhà họ Triệu. Nếu như Đề Xưởng có vấn đề, vậy thì...

Thẩm Trực chau mày nhìn về phía Uông xưởng công. Nếu xưởng công sớm nhận ra tên lính quèn kia có vấn đề, có nghĩa là Đề Xưởng sẽ không sao đâu, đúng không?

Uông Ấn không để ý đến sự lo lắng của Thẩm Trực, trong đầu hắn đang không ngừng suy nghĩ về chuyện của Nhạn Tây Vệ.

Gia quyến của Triệu Tổ Thuần bị giết trong đêm giao thừa, đồng thời Triệu Tổ Thuần cũng bị ám sát ở phương xa. Cố ý lựa chọn thời khắc đoàn viên vui vẻ, nhân lúc con cháu Triệu Tổ Thuần đều ở Kinh Triệu mà ra tay, đây rõ ràng là muốn chặt đứt gốc rễ nhà họ Triệu.



Là kẻ nào mà lại có thù oán sâu nặng đến mức này? Ai có khả năng lớn đến vậy? Còn giấu được tai mắt của Đề Xưởng để gây ra vụ án đẫm máu này. Đây không phải là thủ đoạn bình thường. Tin tức bên phía Nhạn Tây Vệ đưa đến vẫn chưa hoàn chỉnh.

Khi Uông Ấn đang trầm ngâm suy nghĩ thì có một đề kỵ vội vàng đến bẩm báo: “Xưởng công, hoàng thượng có chỉ truyền xưởng công tiến cung ngay bây giờ ạ.”

Uông Ấn bèn dặn Thẩm Trực ở lại trông coi tình hình ngõ Lạc Phượng, sau đó dẫn mấy đề kỵ tiến cung.

***

Trong điện Tử Thần.

Khi nghe trinh sát bẩm báo xong, Uông Ấn mới biết tình hình Nhạn Tây Vệ còn nghiêm trọng hơn so với những gì hắn nghĩ.

Thời gian Triệu Tổ Thuần gặp ám sát trong đêm còn trước cả thảm họa diệt môn nhà họ Triệu một ngày. Quan trọng hơn là, một trăm nghìn binh lính Nhạn Tây Vệ, không một ai biết Triệu Tổ Thuần bị ám sát vào giờ nào.

Sáng ngày ba mươi, khi phó tướng Thạch Trường Tú đến báo tình hình quân ngũ, mới phát hiện Triệu Tổ Thuần bị thương nặng, thoi thóp nằm trên mặt đất.

Trong lều tướng, ngoài Triệu Tổ Thuần ra còn có thi thể của mười tám cận vệ, cùng với... một chữ viết bằng máu.

Thời điểm phát hiện sự việc, chữ viết bằng máu đã khô, điểm cuối của chữ viết dang dở ấy chính là tay Triệu Tổ Thuần!

Có vẻ như, Triệu Tổ Thuần đã gắng gượng viết ra trước khi ngất đi, nhằm lưu lại manh mối về hung thủ.

Cuối cùng, trinh sát run rẩy nói: “Dù chữ viết bằng máu đó xiêu vẹo, hình dạng chữ cũng chưa hoàn chỉnh... nhưng tất cả tướng lĩnh đều nhận ra, đó là chữ ‘Khúc’…”

Nhắc đến “Khúc”, biểu cảm của Uông Ấn cuối cùng cũng thay đổi, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc liếc nhanh Vĩnh Chiêu Đế rồi cúi đầu. “Khúc”, hóa ra là “Khúc”! Hóa ra là như vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 631 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status