Võ thần nghịch thiên: Ma phi chí tôn

Quyển 2 - Chương 96: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Cái kia…” Thẩm Nhiên do dự nửa ngày, vâng dạ nói: “Hai vị trưởng lão, các ngươi cũng đã nhìn qua đồ nhi này của ta, bây giờ có phải nên đi báo thù cho nàng hay không?”

U Nguyệt dịu dàng nở nụ cười: “Ngươi lão già này, vẫn bênh vực người của mình, thôi thôi, nếu chúng ta không thay ông ra mặt, đoán chừng ngươi sẽ dây dưa chúng ta một đời một kiếp, đi thôi, bây giờ chúng ta đi một chuyến…”

Khuôn mặt của Thẩm Nhiên lập tức lộ vẻ vui sướng, không che dấu vẻ sung sướng của mình chút nào: “Ha ha, hai vị trưởng lão, vậy đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi gặp lão gia hỏa Lăng Thiên kia.”

Nhìn tâm tình không thể che dấu của lão nhân này, U Nguyệt bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tĩnh tu nhiều năm không ra, hình như Thẩm Nhiên không hề thay đổi…

Sau khi mọi người rời khỏi, Quân Thanh Vũ trầm mặc xuống, trong lòng hơi mang theo áy náy, không biết nếu có một ngày biết được mình vẫn luôn lừa gạt ông, không biết lão nhân này sẽ có bao nhiêu thương tâm…

“Chủ nhân, ta đã trở về!”

Ngay vào lúc này, một giọng nói quỷ dị vang lên, rồi sau đó thấy trong không khí dần hiện ra một bóng dáng cường tráng uy mãnh…

“Tiểu Điện, thế nào? Có thể lẩn vào sau núi hay không?” Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.

Tiểu Điện vội vàng lắc đầu: “Chủ nhân, nơi đó có một lực lượng khiến lòng ta giật mình, cho dù ta có thể ẩn thân cũng không dám tùy tiện đi vào, ta có một cảm giác, nơi đó sẽ có người có thể nhìn thấu ta ẩn thân…”

Nhìn thấu Tiểu Điện ẩn thân?

Với thực lực của nó, trừ phi là thần, nếu không không ai có thể nhìn thấu tung tích của nó.

Chẳng lẽ, trong Lạc Nguyệt Đảo có được thần tồn tại?

Nghĩ đến đây, Quân Thanh Vũ nhịn không được bật cười lắc đầu, sao có thể? Thần Cảnh nơi trục xuất đã bị nàng chắn trận pháp ở ngoài, thậm chí còn cắt đứt một chân của hắn. Trừ lần đó ra, hình như không có Thần Cảnh xuất hiện…

“Chủ nhân, ta còn có một việc muốn bẩm báo.” Tiểu Điện sợ Quân Thanh Vũ lại bảo nó đi mạo hiểm, vội vàng nói: “Ngươi biết không? Ở lúc trở về, ta nhìn thấy một nam nhân trung niên rất hoảng loạn chạy tới một chỗ, trên đường có người gọi ông ta là đảo chủ, cho nên, ta trộm đi theo…”

Đảo chủ?

Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, nhíu chặt mày: “Tiểu Điện, ngươi tiếp tục nói.”

Tiểu Điện hưng phấn kêu lên: “Chủ nhân, ngươi biết không, ta phát hiện một bí mật động trời, thì ra người của Lạc Nguyệt Đảo cũng không phải là tất cả đều là người xấu, lão đảo chủ đã chết kia ông ấy chính là người tốt.”

“Vì sao?” Quân Thanh Vũ nhíu mày, trong ánh mắt bắn ra tia kinh ngạc.

“Bởi vì ông ấy bị đảo chủ giết.” Tiểu Điện xúc động vỗ móng vuốt, hai mắt phát ra ánh sang: “Chủ nhân, ngươi nghĩ mà xem, cái người gọi là Tiêu Tề kia là người xấu, vậy khẳng định phụ thân của hắn cũng không phải là người tốt, nếu phụ thân của hắn không phải là người tốt, người bị phụ thân hắn giết nhất định là người tốt!”

Quân Thanh Vũ ngơ ngẩn, bởi vì đảo chủ là người xấu, cho nên hắn giết nhất định là người tốt? Đây là tế bào đơn logic của tiểu điện sao?

Nhưng từ trong Quân Thanh Vũ vẫn lấy ra một tin tức, đó chính là, lão đảo chủ Lạc Nguyệt Đảo là bị đảo chủ giết chết!

Như vậy tôn nữ của Thẩm Nhiên thì sao? Vì sao tôn nữ của Thẩm Nhiên bỏ mình ở trong Phong Vân Thành, phụ tử Tiêu gia lại nói dối là nàng ta mất tích? Chẳng lẽ chuyện này cũng có quan hệ với bọn họ?

Nếu mình có thể đoán được điểm này, tất nhiên trong lòng Thẩm Nhiên cũng có nghi ngờ, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, cho nên chỉ có thể từ bỏ…

Quân Thanh Vũ bỗng nhiên cảm giác tâm tình rất tốt, nở nụ cười trầm thấp: “Nếu lão đảo chủ và tôn nữ của Thẩm Nhiên thật sự có quan hệ với phụ tử Tiêu gia, vậy chẳng phải là trời cũng giúp ta sao? Vừa rồi ta

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status