Võ thần nghịch thiên: Ma phi chí tôn

Quyển 2 - Chương 97: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lăng Vi tức đến sắc mặt xanh mét, nàng thân là tôn nữ của Luyện Trận Sư thất cấp, có người nào không muốn nịnh bợ nàng? Nhưng mà tiện nhân này lại vũ nhục trận pháp gia gia luyện chế, bằng vào đang vũ nhục nàng, sao có thể khiến nàng không tức giận?

“Câm miệng!” Thẩm Nhiên hung ác nhìn Lăng Vi, sau khi nói xong lời này mới phát hiện giọng nói của mình quá nặng, vội vàng quay đầu nhìn về phía nữ tử phía sau, có chút chân tay luống cuống nói: “Nha đầu, cái kia…… Ta không phải cố ý muốn nói chuyện lớn tiếng, con…… Có bị dọa sợ hay không?”

Quân Thanh Vũ lắc đầu, nhẹ rũ lông mi che kín tia phức tạp trong mắt kia.

Thẩm Nhiên cho rằng Quân Thanh Vũ bị dọa sợ, tức giận nhìn về phía Lăng Vi, ánh mắt hung ác kia khiến cả người Lăng Vi chấn động, cơ thể của Lăng Vi rụt về phía sau vài cái.

Không biết vì sao, lúc này Thẩm Nhiên trưởng lão thật là đáng sợ, mình cũng chỉ là nói mấy câu mà thôi, cũng không làm gì tiện nhân kia, ông cần phải như thế sao?

Lăng Vi cảm giác mình rất ủy khuất, nếu không phải tiện nhân kia muốn quyến rũ Tiêu đại ca, nàng cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy……

“Đủ rồi!” Giác Ý vỗ án đứng lên, mặt già bình tĩnh, nói: “Ngô Thượng, dựa theo lời chúng ta nói vừa rồi, để Lăng Vi nhận lỗi với Thanh Ngọc nha đầu!”

Lăng Vi ngơ ngác há miệng thở dốc, ánh mắt ủy khuất nhìn về phía Lăng Thiên.

“Ngô Thượng trưởng lão, ngươi xem này…” Lăng Thiên có chút khó xử nhíu lão mi lại: “Này không tốt lắm đâu? Dù thế nào tôn nữ của ta cũng là đệ tử hạch tâm của Lạc Nguyệt Đảo, nàng ta cũng chỉ là một người mới gia nhập Lạc Nguyệt Đảo mà thôi.”

Ngô Thượng nghĩ thầm muốn giúp Lăng Thiên, vào lúc này, lại cũng không thể nói thêm cái gì, mắt lạnh của ông ta đảo qua Lăng Vi ủy khuất, nhàn nhạt nói: “Để Lăng Vi nói lời xin lỗi với nàng, việc này coi như cho qua.”

Nghe được lời này, Lăng Thiên thở dài: “Vi Nhi, con……”

“Gia gia!” Lăng Vi cắn chặt môi đỏ, căm giận nói: “Con không có sai, dựa vào cái gì phải xin lỗi nàng!”

Lăng Thiên còn muốn nói gì đó, lại bị giọng nói mang theo nhạo báng kia của Thẩm Nhiên chặn ngang ở trong cổ họng.

“Dựa theo quy tắc của Lạc Nguyệt Đảo, người không phục tùng sắp xếp, thân là trưởng lão Lạc Nguyệt Đảo, có quyền lợi đuổi bọn họ ra ngoài!”

Khuôn mặt của Lăng Vi lập tức tái nhợt, cơ thể khẽ run rẩy.

Đuổi nàng ra ngoài? Không! Nàng không muốn!

Nhưng bảo nàng cúi đầu với nữ nhân này, trong lòng nàng lại có không cam lòng.

“Vi Nhi, đi thôi.” Lăng Thiên đau lòng vỗ tôn nữ của mình, đôi mắt âm trầm đảo qua khuôn mặt tươi cười của Thẩm Nhiên, trầm thấp nói: “Rồi sẽ có một ngày, gia gia sẽ đòi lại sỉ nhục hôm nay cho con!”

Lăng Vi ép nước mắt vào trong mắt, nàng ta không cam lòng trừng mắt nhìn Quân Thanh Vũ, sau khi tiếp nhận đến ánh mắt của U Nguyệt và Giác Ý, chỉ có thể bước về phía nàng.

Nàng bước chân thong thả, như là đang cố gắng kéo dài thời gian…

“A!”

Bỗng nhiên, phía sau như có thứ gì đó hung hăng đụng vào nàng ta một cái, khiến toàn bộ cơ thể của nàng ta nhào về phía Quân Thanh Vũ, vừa khéo bụp một tiếng quỳ gối trước mặt nàng.

Quân Thanh Vũ bị hành vi của đối phương hù dọa, yếu ớt nói: “Sư phụ, người của Lạc Nguyệt Đảo các ngươi khi xin lỗi người ta đều sẽ nhiệt tình như vậy sao?”

Nhiệt tình?

Khóe miệng của Thẩm Nhiên đột nhiên co rút, kỳ quái nhìn Lăng Vi, rõ ràng nữ nhân này không cam nguyện cúi đầu, vậy sao lúc này lại quỳ xuống?

Lúc này Lăng Vi khuất nhục hận không thể chôn đầu trên mặt đất, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, nhỏ giọng nói như ruồi muỗi: “Rất xin lỗi…”

“Cái này…” Quân Thanh Vũ chớp đôi mắt, vẻ mặt mê mang hỏi: “Vừa rồi ngươi nói cái gì? Xin lỗi, ta không nghe rõ.”

Lăng Vi ủy khuất rốt cuộc không ngăn được nước

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status