Vợ yêu cùng cục cưng của tổng tài đã trở về

Chương 267: Nửa đêm rồi mà còn có ai đến



Chương 267: Nửa đêm rồi mà còn có ai đến

Mười hai giờ đêm, bên ngoài căn hộ có người gọi cửa.

“Đã nửa đêm rồi còn ai đến thế?”

Ba tên nhóc vừa mới thay xong đồ ngủ, đứng trên chiếc ghế đấu nhỏ nhìn qua mắt mèo trên cánh cửa.

Chỉ nhìn thấy bốn người đàn ông cao to mặc đồ vest.

“Xong rồi! Có phải Màn Thầu vừa đắc tội ông cụ Mục không, ông ta già nua chậm chạp bây giờ mới nghĩ ra là bị em lừa?”, Há Cảo đứng sau cửa sợ hãi nhìn Màn Thầu.

“Em có thể lừa gì chứ? Thật đấy!”, Màn Thầu đảo mắt nhìn Há Cảo: “Em nghĩ đó là người của Mục Lâm Kiên”

“Chắc là như vậy, chúng ta cứ làm như không nghe thấy là được”

Bánh bao che lại mắt mèo, ba tên nhóc tiếp tục ăn nốt chiếc bánh piza, vừa ăn vừa vặn vẹo thân người: “Vừa ăn vừa vận động, không lo sợ béo!

Vì tiếng nói chuyện ồn ào của mấy đứa bé, ‘Vũ Vân Hân đang tằm trong phòng không nghe thấy được tiếng gõ cửa.

“Tổng giám đốc Mục, cô Vũ không mở cửa. Ngoài ra, chúng tôi đang đứng bên ngoài cửa, có nghe thấy tiếng của ba đứa trẻ, vì vậy cậu bé Màn Thầu đã về nhà rồi ạ”

“Lục Tâm đi chết ở chỗ nào rồi hả?”

Người vệ sĩ nhìn xung quanh một vòng, đừng nói là không nhìn thấy Lục Tâm, mà từ lúc Lục Tâm với Hoa Hoa đi ra ngoài vẫn còn chưa quay về đâu: “Nếu như tôi đoán không nhầm, chắc là Lục Tâm đi hẹn hò với Hoa Hoa rồi ạ”

Mục Lâm Kiên không nói gì, khuôn mặt trầm xuống Cho anh ta một trợ lý nữ bây giờ liền đắm chìm luôn rồi.

Ông đây bây giờ phải qua đêm một mình còn anh thì có người làm ấm giường sao?

“Gọi Lục Tâm đến đó, nếu mà không đến thì vĩnh viễn cũng không cần đến nữa”

“Vâng, tổng giám đốc Mục!”

“Ngoài ra, đúng sáu giờ sáng mai gõ cửa”

Anh biết người phụ nữ Vũ Vân Hân này mà, nói một đẳng làm một nẻo đối với cô là chuyện hết sức bình thường không có âm thanh gì nữa rồi Có nghe thấy không?”, Bánh Bao nhạy bén phát hiện ra bên ngoài đã trở nên yên tĩnh.

“Đúng thết Thật tuyệt vời! Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ đi rồi!”

Màn Thầu cảnh giác nhìn về phía cửa: “Các anh có phát hiện ra, Mục Lâm Kiên giống như là giám sát Búp Bê của chúng ta rất chặt của chúng ta!”

Lời vừa nói xong, Há Cảo liền nhớ ra một việc cực kỳ quan trọng.

Cậu cầm lấy điện thoại di động đi vào.

phòng tắm, nhìn thấy Vũ Vân Hân đang thoải mái ngâm mình trong bồn tắm.

“Búp Bê!”

Cậu ngoan ngoãn cười toe toét.

“Sao vậy?”

Vũ Vân Hân hôn lên cái má đầy thịt của cậu một cách trìu mến.

“Mẹ nói một câu mẹ yêu con có được không?”

Khóe miệng Vũ Vân Hân nhếch lên, cô mê man nhìn cậu: “Được! Nói một trăm câu cũng được! Mẹ yêu con! Mẹ yêu các con Nhất! Moa moa moal”

‘Vũ Vân Hân nghe vậy cảm thấy lo lảng: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

“Đúng vậy! Nếu như cô không đến, tôi sợ…tôi sợ..”, Lục Tâm cố nén vài giọt nước mắt.

“Chết rồi?”, Vũ Vân Hân thuận miệng hỏi.

Lục Tâm gật gật đầu: “Đúng vậy! Nếu như mà chết rồi, thì thật sự chính là chết trẻ đấy”

Mục Lâm Kiên đang nằm trên giường bệnh nghe thấy lời nói của tên ngốc này, thật muốn dậy đánh cho anh ta một trận.

Nói gì không nói, lại phải nói là anh đã chết.

“Thật là đáng thương mà”, Vũ Vân Hân đi đến trước giường bệnh, ngồi xuống, hai mắt làm ra vẻ buồn rầu.

Anh chết rồi, dù sao cũng nên trả tiền trước rồi mới chết chứ.

Vũ Vân Hân vừa đến cửa hàng điện thoại mua một chiếc điện thoại di động, cô mở ra mã QR thanh toán: “Hôm qua tôi đã đến nửa ngày, cộng thêm bây giờ, liền tính trước Là bốn mươi lăm tỷ nhé! Xét cho cùng thì đây cũng là một số tiền tương đối Í SỢ lỡ như Mục Lâm Kiên mà gặp chuyện gì không may thì lại không trả được”

Giọng nói rất nhẹ nhàng.

Vừa ngọt ngào lại vừa hay!

Chỉ là, nội dung thì thật là độc ác.

Anh đã biến thành như thế này rồi mà người phụ nữ đáng chết này còn đòi tiền anh Là một trợ lý đặc biệt, Lục Tâm đều cảm thấy truyện này đến đây là kết thúc rồi.

Mục Lâm Kiên mở to hai mắt, một đôi mắt sắc bén và mạnh mẽ.

Vũ Vân Hân vốn dĩ đang lấy ra mã QR để thanh toán, khi nhìn thấy Mục Lâm Kiên tỉnh lại, cô liền giấu giếm cất đi, lặng lẽ nở một nụ cười Mà như không cười: “Tổng giám đốc Mục, anh vẫn chưa chết à!”

Vì nói quá nhanh nên còn bị sai chữ.

Khuôn mặt của Mục Lâm Kiên lạnh lùng, sắc mặt của tử thi, hệt như tro tàn.

Anh ngồi dựa nửa người vào giường bệnh, đắc ý nhìn người phụ nữ trước mặt: “Em muốn tôi chết à?”

Tiếng nói lạnh lùng, mạnh mẽ vang lên.

Lục Tâm vui vẻ bước ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại Mục Lâm Kiên và ‘Vũ Vân Hân.

Anh không tỉnh còn tốt!

Một khi tỉnh dậy thì đúng là cơn ác mộng của người khác.

Vũ Vân Hân từ trong tiềm thức đã có suy nghĩ giữ khoảng cách với anh: “Tôi không muốn! Tôi là sốt ruột muốn anh sống thật tốt đấy chứ! Nếu mà anh chết đi rồi, tôi phải làm thế nào?”

Lúc này cô cố rặn nước mắt ra giả vờ khóc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status