Vương Phi đa tài đa nghệ

CHƯƠNG 482: CŨNG KHÔNG THẤY THẤT HOÀNG TỬ



CHƯƠNG 482: CŨNG KHÔNG THẤY THẤT HOÀNG TỬ

Lấy lão tổ tông ra, Mai phi tất nhiên sẽ vô cùng tin tưởng.

Bà ta gấp gáp nói: “Vậy bây giờ hắn đang ở đâu? Là ai đưa hắn đi? Hắn có nguy hiểm không?”

“Nguy hiểm đến tính mạng, quẻ bói cho thấy, nếu không tìm được hắn trước khi mặt trời ngày mai lặn, hắn sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.” A Xà cô cô nói.

Chỉ có một ngày.

“Là Nghi phi làm à?” Mai phi rơi nước mắt, run giọng hỏi.

“Ai làm cũng vậy thôi. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải lập tức tìm hắn về.” A Xà cô cô nghiêm túc nhìn Thương Mai: “Ngươi có cách nào không?”

Thương Mai cũng bó tay, không biết phải làm sao. Nàng làm gì có cách gì chứ? Thế giới ngoài cung lớn như vậy, nàng có thể làm gì?

Cẩn thận suy nghĩ thì chắc chắn là Nghi quý phi đưa người đi, nhưng nhìn những người ra khỏi cung hôm nay, hơn nửa là thái giám nội phủ trong cung ra ngoài mua sắm, là người của bà ta đều cưỡi xe trâu ra ngoài, không giấu được người.

Lại có hai chiếc xe ngựa từng ra ngoài. Một chiếc là Trần Loan Loan ra khỏi cung sáng nay, một chiếc là của đại nhân Viện Phán.

“Ta đi tìm ở chỗ Nghi quý phi một lát!” Thương Mai đứng lên nói. Cônhìn A Xà cô cô: “Dân tộc Tiên Bi?”

A Xà cô cô không nói gì nhưng khẽ gật đầu.

Tráng Tráng nói: “Gì mà dân tộc Tiên Bi chứ? Ngươi tìm nàng có tác dụng gì? Nàng sẽ nói cho ngươi biết sao?”

Thương Mai nói: “Nàng tất nhiên sẽ không nói.”

“Vậy ngươi còn đi?”

“Không đi cũng không có cách nào, ngồi chờ vô ích.” Thương Mai mỉm cười rời đi.

“A Xà cô cô…” Mai phi vội vàng cầu xin A Xà. A Xà cô cô giơ tay ra, ngăn lại: “Để cho nàng đi tìm, nàng có chút manh mối.”

Tráng Tráng ngẩn ra: “Nàng cũng qua tìm Nghi quý phi, có thể có manh mối gì chứ? Có manh mối thì tìm người luôn, cần gì đi tìm Nghi quý phi nữa?”

“Người là do Nghi quý phi đưa đi, không tìm Nghi quý phi thì tìm ai?” A Xà cô cô nói.

Tráng Tráng không hiểu nổi. Cô đi tìm Nghi quý phi có tác dụng gì chứ? Chẳng lẽ bà ta còn có thể thừa nhận à?

Vị này khó tránh khỏi nghĩ về bà ta quá đơn giản rồi?

Nhưng thấy A Xà cô cô không nói một lời, nàng ấy chỉ đành phải phái người ra ngoài tìm.

Thương Mai đi tới trong cung của Nghi quý phi, Nghi quý phi đang ăn chè trong điện. Thấy Thương Mai tới, nàng ta cười tươi: “Ấy, đây không phải là Nhiếp Chính vương phi sao? Người tôn quý lại đến Nghi Lan Cung của ta, không biết có gì chỉ giáo?”

Thương Mai ngồi xuống, mỉm cười nói: “Chỉ giáo thì không dám nhận. Ta đi ngang qua Nghi Lan Cung nên cố ý tiến vào chào hỏi.”

“Đi ngang qua? Sợ là ngươi cố ý tới đi?” Nghi quý phi chậm rãi đặt muôi sứ xuống, ngẩng đầu nhìn Thương Mai: “Nghe nói, không thấy Tam hoàng tử đâu. Có phải hắn lại lén chuồn ra ngoài cung chơi hay không?”

“Có thể lắm.” Thương Mai nói với vẻ không quan tâm.

“Vương phi không sốt ruột sao? Sợ là Mai phi nương nương phải khóc tới sưng mắt rồi.” Nghi quý phi cười nhạo.

“Trẻ con thường ham chơi mà.” Thương Mai ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng ta: “Quý phi nói có đúng không?”

“Chỉ sợ không phải là ham chơi đi? Tính Tam hoàng tử này lỗ mãng, luôn gây sự, sợ là đã chọc cho ai đó mất hứng, bắt hắn ra khỏi cung, gây khó dễ một phen cũng không chừng.”

“Ai lại đi tức giận với một đứa trẻ chứ?” Thương Mai khiêm tốn thỉnh giáo.

“Ai biết được? Năm nay Tam hoàng tử chẳng còn nhỏ tuổi nữa, cũng không thể gọi là đứa trẻ được.” Nghi quý phi xỉa răng, vẻ mặt rất đắc ý.

Thương Mai mỉm cười: “Đúng vậy, đứa trẻ mười một tuổi trong dân tộc Tiên Bi đã không tính là nhỏ nữa. Nghe nói bé nam trong dân tộc Tiên Bi đã phải bắt đầu tiếp nhận huấn luyện cưỡi ngựa, lại luyện kiếm thuật từ lúc năm tuổi, có đúng không Quý phi nương nương?”

Nghi quý phi không cười nữa, nhìn chằm chằm vào cô và hừ một tiếng: “Ngươi nói chuyện Man Di, làm sao bản cung biết được?”

“Ta cũng chỉ kể chút truyện cười thôi. Đúng rồi, ta còn có việc không thể ngồi lại nữa. Quý phi nương nương cứ chậm rãi dùng chè.” Thương Mai nói xong lại đứng dậy. Cô mới đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại: “Ta quên chưa nói với nương nương, tối nay Tam hoàng tử phải trở về, bằng không Mai phi nương nương thật sự khóc mắt sưng lên, cảm giác mất con cũng không dễ chịu đâu. Quý phi nương nương cũng là người làm mẫu thân, nếu Thất hoàng tử bị người ta bắt đến trong hang rắn ổ sói đó, không biết trong lòng người làm mẫu thân sẽ có cảm giác gì?”

“Ngươi đang uy hiếp bản cung sao?” Nghi quý phi vỗ bàn, gương mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.

“Đúng!” Thương Mai cười khanh khách nhìn bà ta: “Quý phi nương nương nghe ra được là tốt rồi.”

“Ngươi dám?” Nghi quý phi tới gần cô, đồng tử như muốn lồi ra ngoài, cả người đầy sát kh.

Thương Mai hồn nhiên không sợ, nhìn thẳng vào mắt nàng ta và lạnh lùng nói: “Nghi quý phi, chuyện ngươi làm được, ta cũng làm được. Đừng tưởng ngươi có thể hung ác hơn ta. Nếu ta nhẫn tâm lại có thể hung ác hơn ngươi gấp trăm lần. Nếu lần này Tam hoàng tử không về, hắn chết thế nào, ta lại làm cho Thất hoàng tử chết còn thê thảm hơn cả hắn.”

“Hạ Thương Mai, ngươi muốn không qua lại với bản cung nữa sao?” Giọng Nghi quý phi trở nên chói tai.

“Chúng ta chưa bao giờ là bạn tốt, ngươi cũng không chung sống hoà bình với ta, vậy chỉ có một con đường là không qua lại nữa.” Thương Mai lạnh lùng nhìn nàng ta: “Trước giờ Tý đêm nay, nếu Tam hoàng tử bình yên vô sự trở lại trong cung, truyện này lại xem như chư từng xảy ra. Bằng không, lấy đạo của người trả lại cho người.”

Cô nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.

Ra khỏi Nghi Lan Cung, Thương Mai lập tức truyền lệnh cho ám vệ: “Lập tức đi tới giáo trường, tạo ra hiện tượng giả là Thất hoàng tử mất tích, cần phải giấu được Nghi quý phi.”

“Vâng!” Ám vệ nhận lệnh rời đi.

Đây là thời điểm phải tranh thủ từng giây từng phút. Nếu Nghi phi xác nhận bây giờ Thất hoàng tử đang ở giáo trường, nàng ta sẽ không trả Tam hoàng tử.

Giáo trường là chỗ trong quân doanh, người bên ngoài không thể tự tiện xông vào, lại được bảo vệ nghiêm ngặt, ám vệ vào còn được, nhưng muốn dẫn một người đi lại không dễ dàng như vậy.

Một khi bị bắt, có thể sẽ có họa sát thân. Nhưng nếu muốn tạo ra một vụ mất tích giả trong giáo trường thì vẫn có thể làm được.

Một ám vệ giống như con chim ưng đen bay vào giáo trường, hạ xuống trong sân của Thất hoàng tử.

Ngoài cửa có người canh gác, thị vệ trong giáo trường đều tương đối cảnh giác cao, có thể nghe được cả tiếng lá cây rơi. Cũng may ám vệ này có khinh công tốt, mới không bị phát hiện.

Hắn ta lén leo tường và lẻn vào trong viện, tìm đến phòng của Thất hoàng tử. Ngoài cửa có gã sai vặt gác đêm đang quấn áo bông ngủ gật. Hắn ta thổi một hơi khói mê làm gã sai vặt hôn mê, nhân lúc thị vệ chưa phát hiện, lại mở cửa sổ leo vào trong.

Lại nói người của Nghi quý phi cũng vội vàng đi tới giáo trường. Tướng quân giáo trường nghe nói là người của Nghi quý phi tới chơi lúc đêm khuya cũng hơi bất ngờ, vội vàng ra ngoài đón.

“Quý phi nương nương nói trời lạnh, bảo ty chức tới đưa ít áo bông cho Thất hoàng tử.”

“Vậy để mạt tướng nhận là được rồi.” Tướng quân nói.

“Quý phi nương nương còn có mấy lời muốn căn dặn Thất hoàng tử.”

“Vậy…” Tướng quân khó xử nói: “Bây giờ, Thất hoàng tử đã ngủ rồi.”

Người kia kiêu căng nói: “Quý phi nương nương nói, nhất thiết phải nói mấy lời này cho Thất hoàng tử biết.”

Tướng quân suy nghĩ một lát, cảm thấy mình không cần thiết phải đắc tội Nghi quý phi. Dù sao cũng chỉ qua nói mấy câu, nói xong Thất hoàng tử lại có thể ngủ tiếp, không làm chậm trễ việc rèn luyện ngày mai.

“Được, vậy mời đại nhân đi theo mạt tướng.” Tướng quân tự mình dẫn đường cho hắn ta vào trong.

Hai người tới trước cửa phòng của Thất hoàng tử mà gã sai vặt không hề phát hiện ra, còn chưa thức dậy, còn đang ngủ say.

Tướng quân đá y một cái, tức giận nói: “Bảo ngươi tới gác đêm, ngươi lại ngủ ở đây ngủ say như vậy à?”

Một đá này vẫn không thể làm gã sai vặt tỉnh lại, chỉ ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status