Vương Phi đa tài đa nghệ

CHƯƠNG 577: DỊCH BỆNH LÂY LAN



CHƯƠNG 577: DỊCH BỆNH LÂY LAN

Lần đợi này, đã đợi gần hai canh giờ, mới nhìn thấy An công chúa cưỡi một con lừa trở về, trên người con lừa chở rất nhiều đồ, nhìn hình thù, là dược liệu.

Tô Mộc nhìn thấy nàng ta, bỗng nhảy dậy lên, vội vàng bước tới hành lễ: “Hạ quan tham kiến công chúa.”

An công chúa đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng của hắn ta, bị dọa giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Tô Mộc? Ngươi không phải là ở Mộc Trại sao?”

“Công chúa, có chuyện bẩm báo!” Tô Mộc gần như sắp khóc rồi, cảnh tượng nhìn thấy trên đường, hồn phách của hắn ta đều sắp bay mất rồi, truyện hắn ta có thể không nhiều, cho nên mong công chúa có thể giúp đỡ bách tính.

“Vào trong nói.” An công chúa nói.

“Không,” Tô Mộc lùi lại hai bước, nghĩ đến lời mà Thương Mai nói, hiện nay là vô cùng tin tưởng rồi, hắn ta tuy cảm thấy mình không có nhiễm bệnh, nhưng an toàn một chút vẫn tốt hơn, lại vội vàng từ trong ống tay áo rút ra một cái khẩu trang Thương Mai cho làm gấp đeo vào: “Công chúa, nói ở đây đi, Vương phi bảo công chúa đưa một phương thuốc cho Hoàng thượng, bảo Hoàng thượng hạ lệnh cho cục Huệ Dân công bố thiên hạ, nói tất cả bách tính mặc kệ có bệnh hay không có bệnh, đều phải dùng theo phương thuốc này.”

“Ngươi tránh xa như vậy làm cái gì? Phương thuốc đâu?” An công chúa nhíu mày nói.

“Phương thuốc hạ quan đã giao cho Trấn quốc Vương gia, nhưng trong đầu hạ quan cũng nhớ phương thuốc.”

Sắc mặt của An công chúa hơi thay đổi: “Ngươi đưa cho ông ta làm gì? Là Nhiếp Chính vương phi bảo ngươi đưa cho ông ta?”

“Không, không, hạ quan có tội, Vương phi vốn là bảo hạ quan giao cho công chúa, nhưng, hạ quan… hạ quan nghi ngờ Vương phi, cho nên đưa phương thuốc cho Trấn quốc Vương gia.” Tô Mộc hổ thẹn nói.

“Ngươi sao lại hồ đồ như thế chứ? Phương thuốc mau viết ra.”

“Công chúa xin cho người lấy giấy bút tới, hạ quan không thể vào trong, Vương phi nói tất cả mọi người của Mộc Trại đều không được tiếp xúc với người ngoài, sợ lây nhiễm, trận bệnh dịch này tên là bệnh dịch hạch, sẽ lây lan rộng, thậm chí sẽ lây lan sang nước khác, bắt buộc phải lập tức khống chế.”

“Nghiêm trọng như vậy sao?” An công chúa sửng sốt.

“Phải, Vương phi là nói như thế, hạ quan xuống núi cũng đi một đoạn đường, hiện nay ngay cả Thanh Viễn Châu cũng bùng dịch rồi.” Giọng của Tô Mộc mang theo tiếng nức nở.

“Thanh Viễn Châu không có bị ảnh hưởng bởi động đất, sao cũng bị nhiễm bệnh rồi? Ngươi có phải nhìn nhầm rồi không?”

Tô Mộc lắc đầu: “Không có nhìn nhầm, hạ quan và bọn họ đều có thể làm chứng, xin công chúa lập tức chuẩn bị giấy bút để hạ quan viết lại phương thuốc.”

An công chúa biết sự việc nghiêm trọng, lập tức kéo con lừa đi vào, lát sau, nàng ta cùng một hạ nhân đi ra, mang theo văn thư tứ bảo.

Tô Mộc miệng đọc, để hạ nhân viết, hắn ta không dám chạm vào tờ giấy đó.

Sau khi viết xong, Tô Mộc nói: “Công chúa, người lập tức mang phương thuốc vào cung tìm Hoàng thượng, nói cho Hoàng thượng tính nghiêm trọng của sự việc, Vương phi nói phương thuốc này nhất định phải truyền ra ngoài.”

An công chúa cất phương thuốc đi: “Bổn cung lập tức vào cung, ngươi nói cho bổn cung biết, người đã nói những gì với Trấn quốc Vương gia.”

Tô Mộc nói: “Trấn quốc Vương gia hỏi một số chuyện liên quan đến Vương phi ở Mộc Trại, hạ quan đều nói từng điều một, những điều đó không phải là không thể để người khác biết.”

“Sau này, Trấn quốc Vương gia triệu kiến ngươi, người đừng cái gì cũng nói, hiểu chút kỹ xảo nói chuyện.” Lời này của An công chúa là vì hắn ta biện minh rồi, nói hắn ta là không hiểu cách nói chuyện mới lộ ra nhiều như thế.

Tô Mộc vô cùng xấu hổ: “Vâng, hạ quan sẽ ghi nhớ.”

An công chúa lệnh người gỡ đồ trên con lừa xuống, sau đó cưỡi lừa đi.

Tô Mộc trở đến Mộc Trại lập tức thỉnh tội với Thương Mai.

Thương Mai nói: “Ta là người của Đại Chu, ngươi nghi ngờ ta là chuyện bình thường, ta không trách ngươi, ngươi nói lại những gì người thấy khi xuống núi đi.”

Tô Mộc nhớ lại thì cảm thấy vô cùng kinh khủng, những thi thể thối rữa, những hàng bệnh nhân dài dằng dặc đó, hắn ta cảm thấy dạ dày cuộn trào từng trận, cố nén cảm giác buồn nôn, hắn ta nói: “Trong một ngày, hạ quan cưỡi ngựa đi rất xa, từ An Thành La Huyện Khí Thành mà đi, đi đến Thanh Viễn Châu, đều phát hiện tình trạng dịch bệnh lây lan, dịch bệnh thật sự rất nghiêm trọng, nhưng hạ quan không biết số lương tử vọng dâng lên cho Hoàng thượng có phải là thật không, nếu như chỉ là những thứ triều đình công bố còn xa mới tới, theo mắt hạ quan thấy, cũng không có vậy, càng không cần nói những chỗ hạ quan không nhìn thấy, thi thể đó, là chất đống như núi, người thấy cũng… cũng khó chịu.”

Lời của Tô Mộc, đến cuối cùng lại có hơi nghèn nghẹn.

“Thanh Viễn Châu sao?” Thương Mai đối với địa hình của Bắc Mạc không rõ: “Thanh Viễn Châu ở đâu? Ngươi có bản đồ không?”

Tô Mộc không có bản đồ, nhưng hắn ta có thể vẽ.

Hắn ta vẽ ra một tấm, không chi tiết, có chỉ chung chung, nhưng phương hướng không có sai.

Thương Mai nhìn Thanh Viễn Châu hắn chỉ thì nhíu mày: “Khi động đất, Thanh Viễn Châu có phải là nơi gặp nạn không?”

“Không phải, động đất không có lan tới Thanh Viễn Châu, cho nên hạ quan rất sửng sốt.”

Như thế xem ra, dịch bệnh thật sự lây lan rồi.

Trong lòng Thương Mai nặng nề, bệnh dịch hạch một khi lây lan diện rộng, mà triều đình lại không nghĩ cách ngăn chặn, trận dịch bệnh này, thật sự sẽ chết rất nhiều người.

Chiến tranh, đâu thể so sánh với thiên tai chứ?

“Ngươi nói, triều đình đã công bố số liệu người chết, là bao nhiêu?” Thương Mai hỏi.

“37800 người.”

“Là chết vì bệnh dịch?”

“Không, là số người chết trong trận động đất.”

Thương Mai lắc đầu: “Không đúng, không đúng, khi ta ở Đại Chu, Kỳ vương gia nói số lượng tử vong với Vương gia nhà ta đã đạt tới hơn 30 nghìn người, sao qua lâu như vậy, vẫn là hơn 30 nghìn người? Số liệu này là giả.”

“Là làm giả, cũng có khả năng là nhân thủ không đủ, căn bản không tính hết được, người bấy giờ chết rồi, cũng không có ai xử lý thi thể, chết rồi thì ném ra ngoài, đủ số lượng nhất định mới hỏa thiêu.”

Thương Mai liên tiếp thở dài: “Như thế, dịch bệnh sẽ lây lan càng nhanh hơn.”

“Vậy, Vương Phi cho rằng, hiện nay phải như nào là tốt? Trận dịch bệnh này, thật sự sẽ bùng đại dịch, thậm chí lây lan ra mấy nước sao?”

“Nếu như bùng đại dịch thì nhất định sẽ lây lan đến mấy nước.” Thương Mai nghĩ đến ba lần đại dịch bệnh dịch bệnh ở hiện đại, nhiều nhất trong số đó là lây lan đến hơn 60 nước, số người chết là tính bằng trăm triệu.

Trong lòng Thương Mai rất tức giận, trận động đất này là thiên tai, nhưng bùng phát bệnh dịch hạch, có dính dáng đến con người.

Nếu như Bắc Mạc không phải là phái binh đánh trận thì có đủ nhân thủ đi xử lý thảm họa, xử lý thi thể, sẽ không để thi thể thối rữa, sẽ không để bệnh dịch hạch hoành hành, hơn nữa bởi vì đánh trận, quốc khố trống rỗng, ngân lượng tiếp tế không đủ, dược vật không thể phát xuống, cho dù đến giai đoạn hiện nay, Hoàng đế và Tào hậu vẫn là muốn công đánh Đại Chu.

Tính mạng của bách tính, ở trong mắt những người cầm quyền này, lại thấp hèn như vậy sao?

Sự giận dữ của cô không chỗ phát tiết, một cước đá vào bàn, đá đổ cái bàn rồi.

Tô Mộc nhìn thấy cảm xúc của cô kích động như thế, liền biết cô là lo lắng cho nạn dân, nghĩ đến thái độ nghi ngờ ác ý trước đó đối với cô thì càng thêm áy náy, nhất thời cũng không biết nói cái gì.

Hắn ho hai tiếng, cảm thấy đầu có hơi nặng, chắc là cả ngày lao lực, mệt rồi.

“Tô Mộc, người bệnh rồi sao?” Thương Mai cảnh giác hỏi.

Tô Mộc khẽ lắc đầu, liền cảm thấy càng thêm choáng, hắn ta gắng gượng tinh thần, nói: “Không sao, chỉ là có hơi mệt.”

Thương Mai nhìn sắc mặt của hắn ta, tương đối trắng bệch, môi khô nóng đến đỏ bừng, trái tim của cô tối đi: “Ta chẩn mạch cho ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status