Y võ song toàn

Chương 1185

Chương 1185: Liễu Kình Thương lại bị đánh rồi

“Không đi thì không đi, để tôi xem thử đến lúc người nhà họ Sầm đến đây rồi thì cậu nói thế nào đây, dù sao con gái tôi vẫn còn trong sạch, tất cả mọi việc đều do cậu tính kế mà ra, con gái tôi chắc chắn sẽ được gả vào nhà họ Sầm thôi, còn cậu thì, hừm, tự độ cho bản thân đi”.

Liễu Kình Thương cười nhếch mép nói, không hề xem Tần Lâm ra gì, chỉ cần người nhà họ Sầm đến thì ông ta có thể về cùng một phe với bọn họ, chỉ có như vậy ông ta mới có thể thật sự liên hôn được với nhà họ Sầm.

Dù sao miệng lưỡi cũng là của bọn họ, nếu như Liễu Thanh Thanh không ở cùng với Tần Lâm, vậy tức là Tần Lâm đang cố tình gây sự, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, anh hoàn toàn không có chút quan hệ gì với nhà họ Liễu cả.

“Ở đây!”

“Xông vào!”

Sầm Nguyên Phát dẫn theo Sầm Nguyên Phương và hơn mười người khác đến nhà họ Liễu, lúc này Liễu Kình Thương nghe thấy tiếng của người nhà họ Sầm liền vội vàng chạy ra cửa để đón tiếp Sầm Nguyên Phát.

“Cậu Sầm, cậu đến rồi ư, tốt quá, tôi cũng đang có truyện muốn tìm cậu đây”.

Liễu Kình Thương cúi người nói, ánh mắt nóng rực, cuối cùng cũng đã đến lúc ông ta biểu diễn rồi.

“Cậu Sầm, con gái tôi...”

“Cút”.

Sầm Nguyên Phát đấm thẳng vào mặt Liễu Kình Thương, khiến cho sống mũi bị gãy, ông ta sợ đến mất hồn mất vía, mặt mày kinh ngạc, trực tiếp ngã xuống đất, toàn thân run bần bật.

“Con gái ông là một con điếm trắc nết, hôm nay tôi phải tiễn nó xuống Suối vàng, không ngờ đôi gian phu dâm phụ này vẫn còn ở đây, nhà họ Liễu các người thật sự không khiến tôi thất vọng chút nào, hừm”.

Sầm Nguyên Phát cười khẩy, siết chặt nắm đấm kêu răng rắc.

Liễu Kình Thương như chết lặng, không ngờ Sầm Nguyên Phát còn không thèm cho ông ta cơ hội giải thích, vừa đến đã ra tay ngay, tên này đúng là không hề nói đạo lý mà, Liễu Kình Thương đã chuẩn bị xong hết những gì cần nói, nhưng chưa kịp nói thì đã bị ép nuốt vào rồi.

“Cậu Sầm, cậu nghe tôi nói, tôi...”

“Nói con mẹ mày, cút mau!”

Sầm Nguyên Phát không hề quan tâm đến Liễu Kình Thương, lập tức đưa chân đá thêm một phát, lần này coi như ông ta thảm rồi, cú đá này còn mạnh hơn lúc trước mấy lần, bây giờ Sầm Nguyên Phát đang nổi cơn thịnh nộ, làm sao mà có tâm trạng để nghe Liễu Kình Thương nói được chứ.

Nhìn thấy Liễu Kình Thương bị đánh tơi bời hoa lá thêm lần nữa, Hoàng Yến như chết lặng tại chỗ, một câu cũng không dám hó hé.

Quan văn gặp quan võ thì có nói lý thế nào cũng chịu, đây chính là tình thế hiện tại, người nhà họ Sầm căn bản không hề cho bọn họ có cơ hội mở miệng.

“Đôi gian phu dâm phụ bọn mày, hôm nay tao sẽ cho hai đứa bây chết không có đất chôn”.

Sầm Nguyên Phát gào lên, âm thanh đinh tai nhức óc, anh ta quay lại đây là vì muốn giết Tần Lâm, nhà họ Sầm bọn họ ở tỉnh Hán Đông nói một thì không ai dám nói hai, làm sao lại chịu được việc bị người khác ức hiếp chứ?

Mười người nhà họ Sầm đều trừng mắt nhìn Tần Lâm, chiến ý bùng nổ.

“Sao thế, mày đánh không lại nên gọi người đến à, một đám rác rưởi mà cũng dám ngông cuồng ở đây sao, muốn chết chứ gì?”

Tần Lâm đứng khoanh tay nói với vẻ điềm tĩnh, anh hoàn toàn không xem Sầm Nguyên Phương ra gì.

Đúng là một đám ô hợp, có gì hay ho đâu chứ?

“Tuổi trẻ tài cao, người nhỏ nhưng gan không nhỏ, mày không biết sợ à, nhà họ Sầm bọn tao đông người như thế, chẳng lẽ mày vẫn muốn đấu một trận sao?”

Sầm Nguyên Phương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Lâm, tên nhóc này quả thật không tầm thường, không phải một tên chỉ có võ mồm, chẳng trách Sầm Nguyên Phát lại bị ăn đòn tơi bời.

Liễu Thanh Thanh nhìn thấy mười người nhà họ Sầm chặn cửa lại, bố cũng bị đánh, điều này khiến cho cô vô cùng đau khổ.

“Bọn mày xứng để đấu với tao sao, một đám rác rưởi, gia tộc võ đạo ở tỉnh Hán Đông đúng là làm tao thất vọng quá”.

Tần Lâm lắc đầu rồi thở dài.

“Dựa vào mày sao? Ha ha ha, thật không biết tự lượng sức mình, gia tộc võ đạo bọn tao ở tỉnh Hán Đông là thứ mà mày có thể động vào sao? Bây giờ hãy mau quỳ xuống, dập đầu một trăm cái, may ra tao có thể cho mày chết toàn thây, nếu không thì tao sẽ nghiền nát cả xương mày”.

Sầm Nguyên Phương lạnh lùng nói.

“Tuy tao nhỏ con nhưng vẫn muốn thử một chút, xem xem thực lực của đám rác rưởi bọn mày thế nào”.

Tần Lâm bật lại.

“Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, mày ngon đấy, tao mong lát nữa mày vẫn như vậy nhé”.

Sầm Nguyên Phương cười khẩy.

“Nguyên Khuê, Nguyên Tân! Mau xử nó”.

Sầm Nguyên Phương vừa dứt lời, cả hai lập tức trở nên phấn chấn, xoa xoa nắm tay, ở nhà họ Sầm đánh người gỗ nhiều quá nên đâm ra chán, lần này được đánh người thật, chắc chắn bọn họ sẽ không làm cho anh cả thất vọng.

“Vâng ạ, anh cả cứ xem đi, em nhất định sẽ nghiền nát đầu nó”.

“Một tên rác rưởi không biết trời cao đấy dày lại muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Sầm chúng ta sao, mày xứng à?”

Nguyên Khuê và Nguyên Tân đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng bước về phía Tần Lâm.

“Cẩn thận!”

Liễu Thanh Thanh kéo lấy tay Tần Lâm, lí nhí nói.

“Anh dám chắc với em, từ nay về sau đám người này sẽ không thể bước nửa bước vào nhà họ Liễu được nữa”.

Tần Lâm mỉm cười nhìn Liễu Thanh Thanh, bốn mắt giao nhau.

“Ông ơi, ông không sao chứ?”

Hoàng Yến không ngừng lắc cơ thể Liễu Kình Thương, cuối cùng ông ta đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt sau cú đá ngay ngực vừa rồi, lúc này Liễu Kình Thương mới từ từ ngồi dậy.

“Mình nhất định sẽ giải thích cặn kẽ với cậu Sầm”.

Liễu Kình Thương lẩm bẩm.

Nhưng lúc này Nguyên Tân và Nguyên Khuê đã lao về phía Tần Lâm, anh bình tĩnh bước ngay ra sảnh lớn, một mình nghênh tiếp hai người, không chút sợ hãi, Tần Lâm liên tục tung ra một quyền một cước, khiến cho cả hai sợ hãi lùi về sau, thực lực của anh đúng là không thể đùa được, những cú đá liên tiếp của anh hệt như những nhát dao chí mạng vậy.

 

“Thực lực của mày cũng không tồi chút nào, nhưng tiếc là lại gặp phải người nhà họ Sầm tụi tao, có thể ngày mai mày không còn được thấy mặt trời mọc nữa đâu con trai ạ”.

Sầm Nguyên Phương khoanh tay đứng với vẻ trịch thượng, sáu người nhà họ Sầm lần này nhất định phải hết sức cẩn thận.

“Vậy sao, vậy bọn mày hãy cố lên nhé”.

Tần Lâm cười mỉa, đám người này còn chưa đả thông một đường kinh mạch nào, căn bản không phải là cao thủ thực thụ, trong mắt anh mà nói thì bọn họ chỉ là một đám gà công nghiệp mà thôi.

“Còn ngây ra đó làm gì, xông lên!”

Sầm Nguyên Phát không thể kiềm chế được, người nhà họ Sầm bại trận, thương tích nặng nề, cho nên trong lòng anh ta rất buồn bực, sự việc lần này đều do Sầm Nguyên Phát mà ra, chắc chắn anh cả sẽ khiển trách cho xem, nhưng cũng may là bọn họ đều vì thể diện gia tộc.

Ngay khi Sầm Nguyên Phát vừa dứt lời, sáu ten cao thủ kia lập tức xông lên, Tần Lâm ngay tức khắc bị vây lại trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Đối với một cao thủ thực thụ mà nói thì số lượng không hề có tác dụng gì cả, người càng đông thì càng loạn, càng không có khả năng tập trung đối phó, vẫn chưa đạt đến mức kiến cắn chết voi đâu, vậy nên Tần Lâm không hề coi bọn họ ra gì.

Tần Lâm dùng Bát cực quyền tung những cú đấm mạnh mẽ như núi, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng, trong nháy mắt cả sáu người đều bị Tần Lâm đánh đến mức ngã nhào xuống đất, miệng sùi bọt mép.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 155 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status